Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 13: Dẫn khí nhập thể

Khác với việc luyện sức lực, khi rèn luyện sức lực, hắn có thể ăn thịt linh thú để tăng cường sức mạnh, ngâm mình trong thuốc tắm để củng cố thể chất, còn tập luyện khả năng kiểm soát, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Quá trình này cần tập trung cao độ, không thể chủ quan, theo lời đại sư tỷ, chính là cần "tìm đúng cảm giác, sử dụng cơ thể để khống chế sức mạnh, chứ không phải là tâm hồn".
Những gì Lục Dương cần làm là không cố ý, mà tự nhiên nắm giữ được miếng đậu hũ.
Một ngày kết thúc, khắp người Lục Dương đầy mùi tanh của đậu, đôi mắt do thời gian dài tập trung vào miếng đậu hũ, suýt nữa thì thành mắt lé.
May thay, khôi lỗi có kinh nghiệm phong phú, cho Lục Dương vài cái tát, đôi mắt hắn bèn trở lại bình thường.
Khi đến giờ ăn cơm, Lục Dương nhìn bàn ăn đầy đậu hũ, không biết nói gì.
Đậu hủ xào, đậu hủ chiên, đậu hủ hấp, đậu hũ sốt tương, đậu hủ hầm sữa đậu nành...
Nguyên liệu đều là đậu hủ mà Lục Dương đã nắm nát vào ban ngày, hắn nghe nói đậu hủ sốt tương và sữa đậu nành đều là do chủ cửa hàng nhiệt tình tặng.
Lục Dương cảm tạ tổ tiên tám đời nhà y.
Lục Dương hiểu rằng, bản thân hắn chưa thể kiểm soát tốt sức mạnh đến ngày nào, hắn bèn không thể đổi món đến ngày đó.
Nói cách khác, hắn với đậu hũ, chắc chắn sẽ có một bên toi trước.
Đậu hủ cũng không phải là vật phàm, dùng lâu dài có thể điều chỉnh sự cân bằng ngũ hành của tu sĩ, khiến nhịp thở kéo dài, thời gian chiến đấu dai hơn, lợi ích không thể kể xiết.
Nhưng dù là ai cũng không thể chịu đựng việc ăn đậu hũ hàng ngày.
Lục Dương không có cách nào, cắm đầu ăn cơm, suy nghĩ về ngày mai nên làm thế nào mới có thể kiểm soát sức mạnh tốt hơn.
Trong giấc ngủ sâu, Lục Dương cảm thấy có ánh sáng màu trắng chói mắt chiếu vào mặt, chói đến mí mắt trên dưới của hắn dính chặt vào nhau, biểu cảm méo mó. Hắn chậm rãi thích nghi với ánh sáng mạnh, mới cố gắng thử mở mắt ra.
Đây là một không gian trắng xóa, xung quanh là sương mù dày đặc, chỉ có một khu vực nhỏ xung quanh Lục Dương là rõ ràng và có thể nhìn thấy, hắn không tìm thấy nguồn sáng nào.
“Đây là đâu?” Lục Dương hơi hoảng loạn, hắn ngủ tại Vấn Đạo Tông, nơi có số cao thủ không sao kể xiết, đại sư tỷ ở ngay phòng bên, ai có thể im hơi lặng tiếng kéo hắn đến không gian bí ẩn này?
Đối phương là thiện hay ác?
Một tiếng vọng to lớn truyền ra từ sương mù, tiếng nói xa xưa, dường như phát ra từ thời thượng cổ, vang vọng trong dòng chảy thời gian.
“Chàng trai trẻ, đây là không gian tạm thời do bổn tọa dựng lên, không ai có thể phát hiện.”
Lục Dương thoáng rùng mình, thủ đoạn của đối phương siêu việt lạ thường, hắn chỉ có thể trông chờ vào niềm hy vọng rằng đối phương không có ý xấu đối với mình.
“Bổn tọa chứng kiến năm tháng vạn cổ, đã gặp vô số đại năng tu vi dẫn đầu thiên hạ, cuối cùng đều không thoát khỏi kết cục bị thời gian bào mòn, một dòng nhiệt huyết cân trời đọ đất, cuối đời hoá thành một tiếng thở dài lúc lâm chung.”
“Dẫu cho họ anh tài vô song, bổn tọa vẫn tự do tự tại, trường tồn với đời.” Giọng nói của đối phương khàn như trải qua thương hải tang điền, loáng thoáng có nét mệt mỏi của vạn cổ thành không.
Sự tồn tại của vị đại năng cái thế này đã vượt quá tưởng tượng của Lục Dương.
“Hôm nay ta nổi hứng bất chợt, bấm đốt tay tính toán, tính ra rằng ngươi có duyên với bổn tọa, nên triệu hồi linh hồn của ngươi đến nơi đây, không gian truyền thừa do bổn tọa tạm thời dựng lên.”
“Không gian này có tất cả các công pháp, đan dược, bí kíp, tâm đắc tu luyện… cần thiết cho giai đoạn từ Luyện Khí đến giai đoạn Độ Kiếp, mọi thứ đều có đầy đủ. Mỗi khi ngươi đạt đến một cảnh giới, bèn có thể mở ra một phần truyền thừa của bổn tọa.”
Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương rất thân thiện, chắp tay hỏi một cách khách sáo: "Không biết tiền bối là ai?"
Tiền bối cười ‘ha ha’ ba tiếng, cất bước đi ra từ trong sương mù dày đặc.
Khuôn mặt tiền bối trắng ngần, da trắng nõn, đầu vuông vức - đó là một miếng đậu hũ.
Đậu hũ tiền bối càng tiếp cận, tốc độ nói càng nhanh: "Ta chính là Đậu hũ Thiên Tôn, đây là kiến thức cả đời của bổn tọa, ngươi càng ăn nhiều đậu hũ, tu vi thăng tiến càng nhanh, nền tảng vững chắc, vượt cấp khiêu chiến, trái ôm phải ấp, tiến lên đỉnh cao của đại lục không thành vấn đề..."
Lục Dương bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh, đột ngột mở mắt, ngồi dậy từ đầu giường, ngây người nhìn xung quanh, tối đen như mực, yên tĩnh như nghĩa địa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là một giấc mơ."
Lục Dương cảm nhận được mồ hôi lạnh trên sống lưng, lòng chưa hết bàng hoàng.
Vân Chi từ từ mở mắt, một tia sáng xanh từ phòng của Lục Dương rút lại vào ngón tay của cô.
"Như vậy, hắn chắc hẳn sẽ càng siêng năng tu luyện hơn." Vân Chi tự nói lẩm nhẩm.
Khi sư phụ dạy cô, đã từng nói rằng áp lực thích hợp có thể biến thành động lực, khiến người ta quyết tâm phấn đấu.
Bản thân Vân Chi chính là một ví dụ thành công, do đó cô cho rằng những gì sư phụ nói rất có lý, liền sử dụng pháp thuật nhập mộng, tạo ra một chút áp lực nhỏ cho Lục Dương.
"Lời thoại mà Bát Trưởng Lão cung cấp đúng là có chút xấu hổ, cũng không biết lão ta thường ngày làm sao mà nói ra được."
Vân Chi giỏi trong việc thỉnh giáo người khác, tất cả các bước và đoạn thoại trong giấc mơ đều do Bát Trưởng Lão viết, Bát Trưởng Lão còn đảm bảo chắc chắn sẽ hiệu quả.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Vân Chi nhìn thấy Lục Dương có thể không hề phí sức mà kẹp miếng đậu hũ, ném miếng đậu hũ lên không trung và chụp lại một cách chắc chắn, hắn còn có thể coi đậu hũ như bao cát, ném đi ném lại với con rối.
Chất liệu mềm mại của đậu hũ giống như một phần của cơ thể hắn, thuận tay như ý.
"Cử khinh nhược trọng, đệ đã làm được, giai đoạn này kết thúc."
Lục Dương cười nhẹ, hắn từ sớm đã không còn là con người khi xưa. Cùng với việc không ngừng tập luyện nắm đậu hũ, tâm trí bồn chồn của hắn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Không cần bất kỳ khẩu quyết tâm pháp nào, hắn bèn có thể làm như vậy.
"Tiếp theo sẽ tập luyện gì?"
Lục Dương đã không còn theo đuổi việc có được tiến độ giống như các đồng môn khác, hắn tin rằng đại sư tỷ sắp xếp như vậy chắc chắn có dụng ý của mình.
Vân Chi hiếm thấy mà lộ ra nụ cười: "Củng cố tu vi giai đoạn luyện khí của đệ."
Lục Dương thoáng sững sờ, chỉ vào bản thân: "Giai đoạn luyện khí? Đệ?"
Hắn không biết mình từ bao giờ trở thành giai đoạn luyện khí, trong sách không phải nói rằng cần sự chỉ dạy của tiền bối, truyền thụ công pháp, đóng kín năm giác quan, sắp xếp kinh mạch mới thành công sao.
Nếu thiên phú kém, còn cần đan dược hỗ trợ.
Hắn không đạt được bất cứ điều kiện nào.
Đại sư tỷ chưa từng nói với hắn làm thế nào để dẫn khí nhập thể, cũng chưa từng truyền thụ bất kỳ công pháp tu tiên nào khiến người ta kinh tâm động phách, hắn cũng chưa từng đóng kín năm giác quan, sử dụng giác quan thứ sáu mà hắn còn không biết ở đâu, còn về kinh mạch, hắn không nhớ mình có sắp xếp qua.
Các đệ tử Vấn Đạo Tông cũng không cần dùng tới đan dược để dẫn khí nhập thể, họ đều là những thiên tài trong ngàn chọn một, nếu cần dùng đan dược hỗ trợ mới có thể vào giai đoạn luyện khí, thì thà rằng tự động rời khỏi Vấn Đạo Tông còn hơn.
Lục Dương tin rằng mình cũng sẽ không dùng đến đan dược, nhưng vấn đề là làm sao bản thân lại trở thành giai đoạn luyện khí?
"Sáng sớm ba hôm trước" đại sư tỷ gợi ý.
Lục Dương đột nhiên nhớ lại buổi sáng ba hôm trước.
Ngày hôm đó, hắn thức dậy rất sớm, đối diện với ánh sáng ban mai, mắt nhắm nghiền, đang nghĩ rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể nắm lấy miếng đậu hũ.
Khi suy nghĩ của hắn ngày càng sâu sắc, hắn dần mất đi cảm giác đối với cảnh vật xung quanh, giống như hóa thành một luồng khí thanh bay lên trên, dạo chơi giữa đất trời, sau đó ý thức chìm xuống, trở lại cơ thể, cả người đột nhiên sáng tỏ thông suốt, giống như có một luồng khí tức ấm áp chảy trong đan điền.
Cũng chính là lúc đó, hắn đã thành công nắm lấy đậu hủ.
Hắn nhớ rằng khi mình tập luyện nắm đậu hũ, đại sư tỷ không có mặt, hóa ra đại sư tỷ đã luôn quan sát bản thân ở nơi mà mình không biết.
"Xem ra cảm giác đó chính là dẫn khí nhập thể, " Lục Dương lẩm bẩm, đắm chìm trong đó.
Cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời, giống như đang ở trên tầng mây, được bao bọc trong sự ấm áp, dễ chịu đến mức không muốn mở mắt ra.
Bất giác, hắn đã hoàn thành ước nguyện nho nhỏ của mình, dẫn khí nhập thể, trở thành tu sĩ giai đoạn luyện khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận