Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 185: Kế hoạch của đại sư tỷ

"Đại sư tỷ, Đây chính là kế hoạch của tỷ à?"
"Đương nhiên."
"Hai tên Lưu và Cao chỉ biết cứ điểm dự phòng số 3 và 4, Bất Hủ Giáo chắc chắn sẽ dời đến cứ điểm dự phòng số 5. nhưng vị trí của cứ điểm dự phòng số 5 tạm thời chưa rõ."
"Vì thế nên mới cần ba người các đệ, dùng lý do ta đưa để chiếm lấy sự tin tưởng của Đường Vân Sinh, để gã ta dẫn các đệ đến cứ điểm cũ. Bất Hủ Giáo rút lui một cách vội vã, chắc chắn Bất Hủ Giáo sẽ có người nằm vùng nán lại ở xung quanh cứ điểm cũ, báo cho những người chưa nhận được tin tức, cách để đến cứ điểm dự phòng."
"Nếu các đệ xuất hiện cùng Đường Vân Sinh ở gần đó, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của tín đồ Bất Hủ Giáo. Trong mắt Bất Hủ Giáo, ba người các đệ có thể đã bị Vấn Đạo Tông bắt, trở thành gián điệp hai mang, không đáng tin cậy. ".
"Nhưng Đường Vân Sinh thì khác, người của Bất Hủ Giáo biết gã ta luôn ẩn náu bên ngoài Vấn Đạo Tông, sẽ không bị Vấn Đạo Tông bắt, có thể tin tưởng. gã ta dẫn các đệ đến cứ điểm cũ, thì Bất Hủ Giáo mới tiếp nhận các đệ, nói cho các đệ biết vị trí thật sự của cứ điểm."
"Mục đích cuối cùng của kế hoạch, là giúp các đệ chiếm được lòng tin của Bất Hủ Giáo."
Bất Hủ Tiên Tử ở bên cạnh nghe đến gật gù liên tục, cảm thấy kế hoạch này khá tốt.
Đường Vân Sinh ẩn náu tại điểm hẹn gần Vấn Đạo Tông, nóng lòng chờ đợi tin tức của Phó Giáo Chủ.
Gã ta trơ mắt nhìn Vấn Đạo Tông tiễn Ngũ Hành Tông đi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Phó Giáo Chủ, thầm nói không xong rồi.
"Toi rồi Toi rồi, Lưu Phó Giáo Chủ và Cao Phó Giáo Chủ chắc chắn đã bị bọn khốn Vấn Đạo Tông bắt rồi!"
Đường Vân Sinh đợi hết cả ngày, cuối cùng mới đợi được bọn người chạy loạn như nhóm người Lục Dương.
"Sao chỉ có ba người bọn ngươi, nhóm người Lưu Phó Giáo Chủ đâu?!" Đường Vân Sinh lắc vai Lục Dương.
Hai mắt của Lục Dương thất thần, nghe thấy tiếng quát hỏi của Đường Vân Sinh, khóe mắt đẫm lệ, môi run lẩy bẩy, òa một tiếng khóc nức nở.
"Lưu Phó Giáo Chủ... Lưu Phó Giáo Chủ... họ... họ thất thủ rồi!" Lúc đó, Lưu Phó Giáo Chủ lấy ra Tiên Bảo, muốn thi triển thần công, không ngờ có cao thủ ẩn nấp trong Vấn Đạo Tông, có thể chống lại uy lực của Tiên Bảo, bọn chúng đại chiến một trận với nhóm người Lưu Phó Giáo Chủ!"
Mạnh Cảnh Chu nghĩ đến cảnh tượng thê thảm lúc đó, cũng bật khóc thành tiếng: "Lưu Phó Giáo Chủ... họ thà chết không hàng... bị lũ khốn khiếp Vấn Đạo Tông đánh chết tươi!"
Man Cốt chỉ biết khóc, cả nửa ngày trời không nói nên lời - y quên lời thoại rồi.
Ba người họ khóc như mưa, vừa nhìn liền biết thật lòng thật dạ.
"Gì cơ?!" Đường Vân Sinh lộ vẻ không thể tin được, ngay sau đó ngồi phịch xuống đất.
Hai Phó Giáo Chủ, năm cấp cao, toàn bộ đều bị thất thủ trong Vấn Đạo Tông, lần này trở về phải giao phó thế nào đây?
"Đợi đã, sao ba người bọn ngươi không sao?" Đường Vân Sinh nhận ra vấn đề, Phó Giáo Chủ và các cấp cao đi vào Vấn Đạo Tông là thông qua quán nướng của ba người họ, Vấn Đạo Tông chắc hẳn sẽ nghi ngờ bọn họ.
Lục Dương ổn định cảm xúc: "Lưu Phó Giáo Chủ để lại dấu ấn trong não hải của bọn người tại hạ, ngụy trang bọn tại hạ thành khôi lỗi bị sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của Phó Giáo Chủ khống chế, vì vậy Vấn Đạo Tông mới tha cho bọn tại hạ."
"Vậy ba người bọn ngươi nên tiếp tục nằm vùng trong Vấn Đạo Tông mới phải chứ?"
Dù gì đây cũng là ba tên nội gián khó có được.
Lục Dương lắc đầu: "Bọn tại hạ trải qua chuyện này, dù không phải lỗi của bọn người tại hạ, người khác cũng không chấp nhận bọn tại hạ, kinh doanh xuống dốc không phanh, đâu đâu cũng bị chỉ trỏ sau lưng, Vấn Đạo Tông đã không còn chốn dung thân cho bọn người tại hạ nữa rồi."
Đường Vân Sinh khẽ vỗ vai Lục Dương: "Vất vả cho các ngươi rồi."
Lục Dương tỏ vẻ thành khẩn, ánh mắt lộ ra nét căm hận, tiếp tục nói: "Hiến thân vì Bất Hủ Giáo, mấy điều này chẳng là sá gì. Nhưng tại hạ nhất định không thể tha cho kẻ phản bội!"
"Kẻ phản bội?"
Mạnh Cảnh Chu gật lấy gật để, trong ánh mắt cũng đầy sự căm hờn và hung tợn: "Kế hoạch của Lưu Phó Giáo Chủ hoàn hảo đến thế, lại có bọn tại hạ làm nội ứng, nếu không phải có kẻ phản bội, nhóm người Phó Giáo Chủ sao có thể thất bại được?"
"Trước lúc hy sinh, Lưu Phó Giáo Chủ bí mật truyền âm, nói cho bọn tại hạ biết danh tính kẻ phản bội, bảo bọn người tại hạ nhất định phải an toàn quay về Bất Hủ Giáo, vạch trần kẻ phản bội!"
Đường Vân Sinh mặt đầy nghiêm nghị: "Kẻ phản bội là ai?"
Đây không phải chuyện nhỏ, tập kích Vấn Đạo Tông là hành động bí mật, trong giáo phái cũng chỉ có vài người biết, đều là những người có quyền cao chức trọng, dù nghi ngờ ai cũng sẽ gặp rắc rối lớn!
Lục Dương nói ra danh tính kẻ phản bội: "Vị Phó Giáo Chủ thứ ba, Kim Phó Giáo Chủ!"
"Ông ta ư!" Quãng giọng của Đường Vân Sinh bất giác tăng thêm vài phần, nhưng ông ta nghĩ lại thì cũng là chuyện thường tình.
Tổng cộng có ba vị Phó Giáo Chủ, hai vị Phó Giáo Chủ hy sinh, vậy thì vị trí Giáo Chủ sớm muộn gì cũng rơi vào tay của người còn lại.
Tất cả đều đã rõ rành rành rồi.
"Đi, chúng ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Giáo Chủ!" Đường Vân Sinh nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chuyện không thể trì hoãn, phải tranh thủ thời gian xuất phát.
Bây giờ ba người họ không còn là nội gián, mà là nhân chứng.
Đường Vân Sinh dẫn theo ba người họ ngồi thuyền bay, bay về phía nam, đến một thành trì lớn nọ thì xuống thuyền, lại dắt ba người họ đi vào trong rừng núi cách thành trì khoảng 300 dặm.
"Đường Tuần Sát Sứ, Tổng Bộ chính là ở nơi này sao?" Lục Dương tìm kiếm những nơi giống như động tiên di tích, Tổng Bộ chính là ở nơi đây ư?
Đường Vân Sinh lộ ra nét cười gằn đầy tàn nhẫn: "Ba tên oắt không biết trời cao đất dày, còn muốn đến Tổng Bộ à? Nói không chừng chúng ta còn chưa đến được Tổng Bộ, thì đã bị làm thịt bởi sát thủ do Kim Phó Giáo Chủ phái tới rồi!"
"Ai có thể đảm bảo phía sau chuyện này không có ý đồ của Giáo Chủ? Hoặc là Giáo Chủ vì sự ổn định Bất Hủ Giáo, nhắm mắt làm ngơ mà chấp nhận kế hoạch của Kim Phó Giáo Chủ, thanh trừng chúng ta?"
"Nếu chúng ta đến Tổng Bộ, chính là sinh tử khó lường, tự chui đầu vào rọ!"
"Những ván cờ như thế này của cấp cao, ai dính vào là chết, ông đây không muốn dính dáng đến những chuyện này."
"Bây giờ cách an toàn nhất là giết chết ba đứa nhãi ranh bọn bây, còn ông đây thì trốn đến nơi hoang vu không người!"
Đường Vân Sinh rất lý trí, bóc mẽ nội gián? chuyện đó liên quan gì đến ông ta? Làm Ma Đạo, bảo vệ tính mạng mới là việc quan trọng nhất!
Tùy tiện tìm một nơi hoang vắng, giết chết ba đứa bọn nó rồi nghiền tro cốt thành bụi, Thì Bất Hủ Giáo sẽ chẳng còn can hệ gì đến ông ta nữa!
Ông ta với tư cách là giai đoạn Nguyên Anh, giết chết ba đứa nhãi ranh ở cảnh giới Trúc Cơ là chuyện dễ như trở bàn tay!
Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều nghẹn họng.
Điều này khác khá xa so kế hoạch của đại sư tỷ, ngay bước thứ hai thì đã xuất hiện vấn đề rồi.
Quả thực đã chiếm được lòng tin của Đường Vân Sinh, nhưng điều này không có nghĩa là Đường Vân Sinh sẵn lòng dẫn ba người họ đến Bất Hủ Giáo.
"Đại sư tỷ, bây giờ phải làm sao?" Trong không gian tinh thần, Lục Dương hỏi đại sư tỷ, còn có cao kiến gì không?
Vân Chi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đó, chỉ là khi đối mặt với câu hỏi của Lục Dương, ánh mắt cô có phần lay động, ngay sau đó lại nhìn thẳng Lục Dương, bình thản lên tiếng.
"Không sao, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch."
Sự biến hóa trong ánh mắt của đại sư tỷ rất nhỏ, nhưng Lục Dương sống chung với đại sư tỷ trong thời gian dài, rất nhạy cảm với sự thay đổi này.
Đây rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.
Lục Dương đột nhiên nhớ đến một số chuyện trước đây, ví dụ như lúc ban đầu khi bảo hắn luyện thể, đại sư tỷ thế mà lại lấy nước sôi để hắn tắm, chẳng hạn như đại sư tỷ luôn bảo hắn luyện công bằng đậu hủ, hay là như việc cô coi yêu cầu của Nguyệt Quế Tiên Cung là lời cầu hôn.
Đại sư tỷ là một người chưa trải sự đời.
Trông cô có vẻ như liệu sự như thần, hành sự trầm ổn và hoàn hảo, thực chất là do biểu cảm của cô từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nên mới tạo ra ảo giác đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận