Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 592: Trận chung kết bắt đầu (1)

Đặc biệt là trong số những người này không chỉ có Hợp Thể kỳ mà còn có cả Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết.
Độ Kiếp kỳ ẩn cư, hầu hết các tu sĩ cả đời cũng không gặp được một lần.
Các thiên kiêu thì thầm bàn tán, không giấu được sự phấn khích trong ánh mắt:
- Ngươi nhìn kìa, có phải là Nhất Khí Tôn giả của Ngự Khí tông không, tông môn của chúng ta từng được Nhất Khí Tôn giả giúp đỡ, tông môn có chân dung của tôn giả.
- Còn có Khôi tôn giả, khôi sư mạnh nhất, truyền thuyết nói khôi lỗi tơ của ngài ấy có thể khống chế người như khôi lỗi.
- Đó là Lộ Bát Thiên tông chủ vừa rồi tấn chức Độ Kiếp kỳ.
- Trời ơi, nhiều Độ Kiếp kỳ quá!
- Các ngươi có nhìn thấy Lục tông chủ không? Hắn cư nhiên cùng những đại nhân vật này trò chuyện cười đùa mà không hề sợ hãi.
- Không hổ danh là tông chủ tương lai được chỉ định, nếu là ta, ta đã sớm căng thẳng đến mức không nói nên lời.
- Ai nói không phải.
Lục Dương đương nhiên không căng thẳng khi nói chuyện với Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, hắn ngay cả khi nói chuyện với tiên nhân cũng không căng thẳng.
Nhất Khí Tôn giả đột nhiên nghĩ ra một chuyện:
- Khoan đã, trong bảo hạp có ba Độ Kiếp kỳ và ba mươi mấy Hợp Thể kỳ, chỉ riêng bảo hạp thì không nhốt được.
Bảo hạp rung chuyển dữ dội, giống như bên trong có người xông thẳng vào, muốn thoát khỏi sự ràng buộc.
- Không sao đâu.
Vân Chi cắn ngón tay, nhẹ nhàng rạch một vết máu trên bảo hạp, bảo hạp lập tức không còn rung chuyển nữa, trở nên yên tĩnh.
Nhất Khí Tôn giả nhìn Vân Chi với ánh mắt kỳ lạ, lại liên tưởng đến cảnh tượng thảm hại khi mình và Vân Chi luận đạo.
Ngươi nói Vấn Đạo tông có thủ đoạn ứng đối Bán Tiên, thủ đoạn này sẽ không phải là ngươi chứ?
Vân Chi trả lại bảo hạp cho Lạc Hồng Hà:
- Trong bảo hạp nhốt ba Độ Kiếp kỳ Đại Ngu, kính xin cung chủ Lạc bảo quản cẩn thận.
Lạc Hồng Hà suýt chút nữa không giữ được bảo hạp.
- Đạo hữu Lạc cứ yên tâm, Vân đạo hữu đã niêm phong bảo hạp rồi, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Đúng đúng đúng, cho dù có chuyện gì cũng không sao, mọi người ở đây đều giúp ngươi.
Mọi người vây quanh Lạc Hồng Hà, chủ yếu là vây quanh bảo hạp, bên trong này đều là tài phú kinh người.
Vân Chi bàn giao xong mọi chuyện, mở ra thần thức, đầu tiên dò xét địa điểm tập hợp mà tu sĩ Đại Ngu đã nói, phát hiện quốc sư cũng không ở chỗ này, lại mở ra thần thức, điều tra bên trong phạm vi Vấn Đạo tông, cũng không có tìm được quốc sư.
- Sư tỷ, ngươi đã tìm được Quốc sư Đại Ngu chưa?
Vân Chi tiếc nuối lắc đầu:
- Ta vẫn chưa tìm được, nếu hắn còn ở Vấn Đạo tông, có hai khả năng, hoặc là tác dụng của Đạo Quả hình thức ban đầu, hoặc là tạm thời mở ra một không gian nhỏ.
- Ta sẽ tìm kiếm tung tích của hắn, khánh điển vẫn cứ tổ chức như thường.
Quốc sư ẩn nấp rất kỹ, ngay cả khi trận chung kết bắt đầu, Đại sư tỷ cũng không tìm ra hắn.
Các thiên tài ăn ngon, chơi vui, nghỉ ngơi cả ngày để lấy lại tinh thần tham gia trận chung kết.
Không khí tại võ đài chung kết rất sôi động, các bậc trưởng bối của các tông môn đều cổ vũ cho đệ tử của mình, hy vọng họ đạt được thứ hạng tốt.
Ngay cả khi chỉ xuất hiện trong trận chung kết, ở thế giới bên ngoài cũng đủ để trở thành vốn khoe khoang.
Các thiên tài làm theo hướng dẫn, đến để bốc thăm, chia nhóm xác định đối thủ thi đấu.
Mạnh Cảnh Chu, Bạch Minh, Diêm Thiên Chí, Lan Đình là bốn người đại diện cho Kim Đan trung kỳ của Tiên môn, tụ họp lại với nhau.
- Đối thủ của các ngươi là ai?
Bạch Minh hỏi, để chắc chắn rằng họ sẽ không gặp nhau ngay ở vòng đầu tiên.
- Đối thủ của ta là Ngự Khí Tông.
- Ta là Huyền Môn.
Xác định được rằng mọi người sẽ không gặp nhau ở vòng đầu tiên, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
- Không thấy người của Huyền Không tự, không phải nói rằng Tiên môn sẽ cử đệ tử của mỗi cảnh giới đến sao?
Mạnh Cảnh Chu nhìn quanh, có vài hòa thượng, nhưng nhìn thì không giống người của Huyền Không tự.
Bạch Minh cũng cau mày, hắn là người hiểu rõ nhất tình hình của Huyền Không tự:
- Đáng lý ra không nên như vậy, Thích Thiền phải đáp ứng các quy định, mới có thể tham gia trận chung kết.
- Có khả năng là có chuyện gì đó nên không đến được?
Lan Đình tốt bụng đoán.
- Có thể.
- Ta còn tưởng rằng lần này tranh tài có thể gặp được Lục Dương.
Bạch Minh lắc đầu, hắn đã bị Lục Dương đánh bại hai lần, hắn muốn nhân cơ hội này báo thù, lại phát hiện Kim Đan Trung kỳ đại biểu Vấn Đạo tông tham gia vào trận chiến là Mạnh Cảnh Chu chứ không phải Lục Dương.
Diêm Thiên Chí cũng có chút tiếc nuối, hắn chưa từng giao thủ với Lục Dương, muốn so tài một phen.
Mạnh Cảnh Chu bĩu môi:
- Yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ gặp hắn, hắn cũng tham gia trận chung kết rồi.
Bạch Minh sửng sốt:
- Hắn đột phá lên Kim Đan hậu kỳ rồi sao?
- Ngươi nhìn lên hàng giám khảo kìa.
Mạnh Cảnh Chu nhắc nhở đầy thiện chí.
Bạch Minh, Diêm Thiên Chí, Lan Đình cả ba người cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Ngũ đại tông chủ của Tiên môn ngồi nghiêm trang trên hàng giám khảo, Lục Dương ngồi chính giữa, đối diện với ba người, vẫy tay chào, nở nụ cười rạng rỡ.
Bạch Minh bối rối.
Sao lại có cảm giác quen thuộc thế này.
Hình như lần trước đến Vấn Đạo tông, Lục Dương cũng ngồi ở vị trí này?
Mạnh Kinh Chu thở dài tố Lục Dương là người không đúng mực:
- Lục Dương, tên khốn này, lợi dụng quyền lực để trục lợi, bắt nạt cấp dưới và nịnh nọt cấp trên, vô pháp vô thiên, để ta ra ngoài đánh nhau, còn hắn thì chạy lên sân khấu để tận hưởng sự bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận