Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 250: Hoàng Đậu Đậu hiểu chuyện

Rời khỏi thương hội, tạm thời cáo biệt với Ngũ Hiệp Ưng Sơn, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trở về lữ quán, bảo tiểu nhị đi mua mấy món ngon ở gần đó, đưa đến phòng riêng của họ.
"À phải rồi, không lấy đậu hũ."
Lục Dương dặn dò tiểu nhị trước khi lên lầu.
"Vẫn là trên giường thoải mái!"
Lục Dương về đến phòng, nhảy vọt một cú, sà vào chiếc giường lớn êm ái, mặt đầy vẻ hạnh phúc.
"Chứ sao, ngủ là một chuyện rất thoải mái." Vị Hoàng Đậu nào đó có thời gian tử vong vượt quá 30 vạn năm vô cùng đồng tình với suy nghĩ của Lục Dương.
Hiện tại mỗi ngày cô đều ngủ trong không gian tinh thần, tâm trạng tốt thì ngủ nhiều hơn, tâm trạng không tốt thì ngủ ít hơn.
Điều đáng mừng đó là tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt.
Bất Hủ Tiên Tử đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy Lục Dương đáp lại, lúc này cô mới chú ý thấy Lục Dương đã ngủ mất rồi, miệng khẽ hé ra, ngủ rất sâu.
Cuộc sống ở rừng rậm trong mấy ngày nay thực sự quá mệt, Lục Dương luôn phải duy trì sự cảnh giác, căng như dây đàn, vừa tiếp xúc với môi trường thoải mái, thì toàn thân đã thả lỏng hoàn toàn.
Tình hình bên phía Mạnh Cảnh Chu cũng chẳng khác gì mấy so với Lục Dương, vừa đặt đầu xuống gối thì ngủ luôn.
Từ nhỏ hắn ta đã sống trong nhung lụa, ngay cả muốn vì sao trên trời thì người nhà cũng hái xuống được, nào có bao giờ chịu khổ trong rừng như vậy.
"Quan khách, cơm nước của người có rồi đây." Tiểu nhị nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Bất Hủ Tiên Tử lo rằng tiếng ồn sẽ làm Lục Dương thức giấc, tạm thời tiếp quản thân thể Lục Dương, đi mở cửa.
"Suỵt, nhỏ tiếng chút, đang ngủ đấy!" Bất Hủ Tiên Tử dựng ngón tay lên giữa, nhẹ giọng nói, nhắc nhở tiểu nhị rằng y nói to quá.
Tiểu nhị đưa khay cho Bất Hủ Tiên Tử, vô thức mà hạ thấp giọng: "Vâng thưa quan khách."
Bất Hủ Tiên Tử nhận khay thức ăn, đóng cửa phòng, để đồ ăn lên bàn, điều khiển thân thể Lục Dương quay lại giường, đặt về tư thế trước đó, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Chán quá, mình cũng đi ngủ vậy." Bất Hủ Tiên Tử ngáp một cái, ngủ thiếp đi trong không gian tinh thần.
Đợi khi tiểu nhị đi đến đầu cầu thang, đột nhiên nhớ lại tình hình trong phòng khi y liếc mắt thoáng qua.
"Phòng đó chẳng phải chỉ có mình vị quan khách đi mở cửa đó thôi sao? Vậy ai đang ngủ?"
Không hiểu do đâu, y cảm thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh, như đang bị ai đó để ý, bất giác tăng tốc bước xuống lầu.
"Tiên nhân phù hộ, tiên nhân phù hộ! Con có làm gì chuyện gì trái lương tâm đâu!"
"Đúng là thoải mái thật mà!"
Lục Dương tỉnh dậy trên giường.
"Thơm quá."
Hắn thấy trên bàn xếp đầy ba món mặn một món rau và một bát canh, vô cùng kinh ngạc.
Thức ăn này từ đâu ra vậy?
Hắn quả thực còn nhớ lúc lên lầu có bảo tiểu nhị đưa cơm, nhưng hắn không nhớ là mình đã mở cửa.
"Mình có thói quen mộng du sao?" Lục Dương khẽ gãi đầu, cảm thấy mình ngủ đến mê man rồi, đầu óc hơi rối.
Phải nói là gu ăn uống của tiểu nhị không tồi, món ăn đưa đến đều rất có nét đặc trưng của địa phương, hương vị cũng rất ngon, mềm mại trơn mịn, nguyên liệu chắc hẳn là yêu thú giai đoạn Trúc Cơ, có thể bổ sung linh lực, hồi phục tinh thần.
Vốn Lục Dương định hỏi Bất Hủ Tiên Tử có muốn tạm thời chiếm cứ thân thể của hắn, nếm thử đặc sản Trấn Yêu Quan hay không, hắn phát hiện Bất Hủ Tiên Tử vẫn còn đang ngủ, nên cũng không gọi cô.
Sau khi ăn uống no say, tinh thần Lục Dương phấn chấn, hoàn toàn khác hẳn tối qua.
Hắn tìm đến Mạnh Cảnh Chu ở phòng bên.
"Ý ngươi là muốn ta dạy ngươi La Hán Quyền?" Mạnh Cảnh Chu nghe yêu cầu của Lục Dương, có chút ngạc nhiên.
"Sáng nay ta suy ngẫm một hồi, ta đã có chút thành tích trong pháp thuật, kiếm pháp, chỉ thiếu một bộ quyền pháp làm mả ngoài. cục diện chiến đấu biến hóa khôn lường, biết đâu sẽ có lúc dùng đến quyền pháp."
"Ngươi không phải biết Tượng Hình quyền sao?"
"Sau đó triệu hồi đại sư tỷ à?"
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy như vậy quả thật hơi quá đáng, nếu ngươi đánh quyền kiểu đó thì chiến đấu chẳng còn nghĩa lý gì nữa, đây hoàn toàn là thuật Thần Giáng.
Hơn nữa Tượng Hình quyền của Lục Dương thay vì gọi là quyền pháp không bằng gọi là thuật biến hình.
"Có tiện không?"
"Sư phụ cũng không có húy kỵ gì trong vấn đề này, La Hán Quyền tuy quý giá, nhưng ngươi về tìm đại sư tỷ thì cũng có thể học được, chẳng qua là khác biệt ở chỗ ngươi học từ ta, hay học từ đại sư tỷ mà thôi."
Phàm là biết được tên gọi, tất thảy chiêu thức đều có thể học được từ đại sư tỷ.
Nếu đại sư tỷ thực sự không biết, thì cũng có thể dựa trên tên gọi mà soạn ngay một bộ ngay tại chỗ.
"Vậy thì tốt quá." Nghĩ đến việc bản thân lại có thể học thêm một bộ quyền pháp, lòng Lục Dương nóng như lửa.
"Ngươi thà học La Hán Quyền, cũng không chịu học La Hán Quả Quyền của ta?" Bất Hủ Tiên Tử tức giận đến mức giậm chân.
La Hán Quyền này vừa nghe tên đã biết không mạnh, nào dễ nghe như Tiên Tử Quyền Pháp.
"Đợi ngươi học xong La Hán Quả Quyền, có thể tiếp tục học hơn ngàn loại quyền pháp như Hoa Tiêu Quyền, Bát Giác Quyền, Tư Nhiên Quyền... , sau đó dung hợp quán triệt, học thành Tiên Tử Quyền Pháp, đến lúc đó ngươi chính là thiên hạ vô địch!"
Trước chiếc bánh to mà tiên tử vẽ ra, Lục Dương thở dài: "Tiên tử, hễ mà cô đổi tên cho quyền pháp của mình thì ta cũng đã học rồi."
Khi chiến đấu người ta không phải là Bát Cực Quyền thì cũng là Hám Thiên Lục Thức, đến lượt mình, hỏi được truyền dạy bởi ai, dùng quyền pháp gì, Lục Dương dù thế nào đi chăng nữa cũng đâu thể nói đây là Tiên Tử Quyền Pháp được.
Trước khi chiến đấu đã mất đi phân nửa khí thế rồi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thuê một võ trường kín, bắt đầu học La Hán Quyền.
"Nguồn gốc của La Hán Quyền thì ta không nói với ngươi nữa, dù sao cũng là đọc văn, ngươi có thời gian thì tự tìm sách mà xem." Mạnh Cảnh Chu bỏ qua các khâu tương quan, đi thẳng vào dạy thực chiến.
"Toàn bộ bài quyền chú trọng dùng trên để phá dưới, từ dưới phá trên, chỉ phải đánh trái, giương đông kích tây, nổi bật lên đặc điểm hư thực bất định, cấp tốc, biến hóa đa dạng, đồng thời dùng khí phát kẽ răng, hét vang như sấm, lấy tiếng trợ uy, dùng khí trợ lực, giống như thế này."
Mạnh Cảnh Chu ưỡn ngực thẳng tấp, hai tay tự nhiên buông thõng, mắt nhìn thẳng, chân trái quét sang trái nữa bước, hai lòng bàn tay từ dưới hướng lên trên, đẩy một vòng cung.
"Ha!"
Lúc Mạnh Cảnh Chu thi triển quyền pháp có hồn có nét, giống như Kim Cương trừng mắt, uy nghiêm như ngục, tiếng giọng vang dội, thấp thoáng có dáng vẻ Sư Tử Hống của Phật Môn.
"Khổ Hải Vô Biên, Quay Đầu Là Bờ!"
"Đây là thế Mã Bộ Đơn Tiên!"
"Đây là thế Triển Cước Xung Quyền!"
"Đây là thế Đại Bàng Tung Trảo!"
Mạnh Cảnh Chu lần lượt biểu diễn các chiêu thức của La Hán Quyền, xem đến lòng Lục Dương như sống cuốn triều dâng.
Khi hắn ta thi triển chiêu thức liên hoàn, thể hiện tinh túy của La Hán Quyền đến mức tột cùng tường tận, dường như thực sự có một vị La Hán xuất hiện trước mặt Lục Dương, hàng yêu trừ ma.
Nhất là khi nghĩ đến tuyệt kỹ thành danh 'Hám Thiên Lục Thức' của Tam Trưởng Lão chính là lĩnh ngộ từ trong La Hán Quyền, càng khiến Lục Dương hưng phấn.
Biết đâu hắn cũng có thể từ trong La Hán Quyền lĩnh ngộ ra quyền pháp khác.
"Cơ mà, Tam trưởng lão có nói với ngươi ông ấy lĩnh ngộ 'Hám Thiên Lục Thức' từ La Hán Quyền như thế nào không?" Lục Dương hỏi, cảm thấy nói không chừng có thể tham khảo một phen.
"Có chứ." Mạnh Cảnh Chu hồi tưởng, "Sư phụ nói hồi trẻ ông ấy đi đến Phật Quốc Kim Sắc ngao du, gặp được một người cao niên tinh thông La Hán Quyền, được mệnh danh là Hàng Ma La Hán, đánh sư phụ như thể đánh một thằng oắt."
"Sư phụ bị đánh đến ôm đầu chạy trối chết, để không phải tiếp tục chịu đòn nữa, sư phụ bộc phát trong bước đường cùng, sáng tạo ra quyền pháp của riêng mình là 'Hám Thiên Lục Thức'."
Lục Dương nghẹn lời.
Quá trình sáng tạo quyền pháp này sao không giống với tưởng tượng của mình nhỉ?
"Vậy lúc đó Tam Trưởng Lão đã đánh thắng được đối phương chưa?"
"Chưa, đối phương cao hơn sư phụ một đại cảnh giới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận