Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 58: Tượng Hình Quyền không phải đánh như vậy

Bất Hủ Giáo, một trong Tứ Đại Ma Giáo.
"Bất Hủ Giáo, đệ nhớ rằng người mà họ tôn thờ là Bất Hủ Tiên Nhân, nói rằng Bất Hủ Tiên Nhân muôn đời trường tồn, bất tử bất diệt, trở thành tín đồ trung thành của Bất Hủ Giáo, có thể tránh được tam tai ngũ kiếp trong tu luyện, kéo dài tuổi thọ." Mạnh Cảnh Chu nhớ lại thông tin có liên quan đến Bất Hủ Giáo.
Đây đều là những điều cơ bản nhất, chỉ cần để tâm một chút bèn có thể tra ra được, nhưng có bao nhiêu phần thật trong những điều này thì khó lòng mà đảm bảo rồi.
"Bất Hủ Giáo đang tuyển người, đây lại là một cơ hội tốt. Đến lúc đó vàng thau lẫn lộn, ngưỡng cửa sẽ thấp hơn rất nhiều, lúc kiểm tra thân phận cũng sẽ không quá nghiêm ngặt." Lục Dương mừng rỡ, đây đúng thật là một tin tốt.
Hắn đang băn khoăn vì cả ba người đều chưa từng tu luyện công pháp Ma Đạo chính thống, liệu có thể bưng bít trót lọt bằng pháp thuật khống chế quỷ bộc hay không. Thì Tần Nguyên Hạo đã mang đến tin tức tốt như vậy, đúng là phúc tinh.
"Vậy thì còn cần giết Tần Nguyên Hạo nữa không?" Man Cốt hỏi, dường như không cần phải giết người nữa.
"Nói sao đi nữa cũng là kẻ gây tai vạ, nếu có thể giết thì giết, nhưng lệnh bài bằng xương của gã ta thì không nên dùng nữa." Lục Dương nói, bất kể có thể trộn vào Ma Giáo hay không, vẫn phải giết Tần Nguyên Hạo.
Ma Giáo tu luyện đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, trên tay không có vài mạng người là chuyện không tưởng.
Đừng thấy Tần Nguyên Hạo không giết chết tiểu đệ, chẳng phải vì gã ta động lòng trắc ẩn nương tay, mà là bởi vì tiểu đệ còn hữu dụng.
Phàm là tiểu đệ bị cụt tay hay cụt chân, đi lại bất tiện, không còn hữu ích với Tần Nguyên Hạo nữa, thế nào cũng sẽ chết.
"Tại sao không thể dùng lệnh bài?"
Lục Dương gọi hai con ma trành lên chút xiên nướng, vừa ăn vừa giải thích: "Mối quan hệ giữa các tín đồ trong Ma Giáo không tốt như chúng ta tưởng. Chúng ta vu cáo hãm hại Tần Nguyên Hạo, sau khi gã ta điều tra một phen, kết luận của Tần Nguyên Hạo là có người trong Ma Giáo nhìn gã ta không thuận mắt."
"Chúng ta lợi dụng lệnh bài của Tần Nguyên Hạo để vào Ma Giáo, liền sẽ bị gán lên cái mác của Tần Nguyên Hạo, nói không chừng sẽ gây khó dễ với chúng ta trong mọi chuyện, lợi bất cập hại."
Man Cốt bừng tỉnh ngộ.
"Nhưng Ma Giáo lại rất cẩn thận, để ngăn chặn việc cứ điểm bị tiết lộ, họ chỉ công bố vào ngày cuối cùng, là sợ Chánh Đạo chúng ta phát hiện vị trí, tiêu diệt bọn họ?" Lục Dương cười nhẹ.
"Tiếp tục theo dõi Tần Nguyên Hạo, xem coi có thể dựa vào gã ta để tìm ra vị trí của phân đà Diên Giang hay không, để dễ bề chuẩn bị."
"Đã muộn rồi, cần tu luyện thì tu luyện, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, giải tán đi."
Sáng sớm hôm sau, Lục Dương ngáp một cái, thức dậy mặc quần áo, cùng mọi người ăn sáng, là món canh lòng bò do Man Cốt làm.
Lúc này, Man Cốt đã dùng chiếc xe nhỏ đẩy cả xe heo, bò, cừu từ chợ trở về.
Xương ống bò được dùng để làm nước hầm xương, cho một chút muối để ướp, kèm theo các gia vị khác, lòng bò được ‘sùng sục, sùng sục’ mà nấu một hồi, một tô canh lòng bò nóng hổi liền được ra lò.
"Cho nhiều sách bò một chút." Lục Dương hô lên.
"Được thôi."
Sau khi ăn một bữa sáng no say, mọi người đều làm công việc của riêng mình.
Hôm nay đến lượt Man Cốt giám sát, sau khi ăn xong, Man Cốt liền chạy lên tầng hai, chuẩn bị ngồi như vậy cả ngày.
Mạnh Cảnh Chu là mẫu người không thể ngồi yên, giống như một con thỏ chạy nhảy tung tăng, không biết đã chạy đến đâu gây vạ cho người khác.
Hai tên ma trành xẻ thịt heo, bò, cừu, chặt rau, xiên thịt, qua bốn ngày, họ đã thạo với quy trình, từ sáng sớm xiên đến chiều tối, vừa vặn kịp lúc mở cửa đón khách, rồi đi ra phía sân sau mở lò đốt than, nướng suốt cả đêm.
Làm việc từ sáng đến tối, sống một cuộc sống phải nói là thiết thực.
Lục Dương cũng có công việc riêng của mình, hắn lấy ra Tượng Hình Quyền, xem thử liệu mình có thể tu luyện đến nhập môn hay không, hắn chưa từng luyện võ công, trong lòng chả mấy tự tin.
"Mọi chuyện đều có lần đầu."
Lục Dương bố trí trận pháp cách âm đơn giản nhất ở sân sau, hắn không thể nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, tiếng động của hắn cũng không truyền ra được bên ngoài.
Hắn bó gối khoanh chân mà ngồi, đọc sách một cách chăm chú: "Tượng Hình Quyền, một dạng quyền thuật mô phỏng những sở trường và hình thái của các loài động vật, cũng như biểu hiện hình tượng chiến đấu và hình tượng sinh hoạt của con người. Có Hổ Quyền, Hầu Quyền, Ưng trảo Quyền, Xà Quyền, vân vân… Cuốn sách này chỉ hàm chứa mỗi Hổ Quyền."
"Hổ Quyền chú trọng bắt chước hình thái của hổ, lấy kỹ xảo của hổ, quán triệt với lý thuyết, hợp thành quyền ý."
"Hổ Quyền có bài quyền ngắn, dễ luyện, súc tích, tấn pháp, bộ pháp hơi ngắn, chủ yếu là trảo mã tấn."
"Muốn học tốt Hổ Quyền, bước nguy hiểm nhất nằm ở việc quan sát hổ, tốt nhất là từng có kinh nghiệm ẩu đả với hổ, như vậy mới có thể cảm thụ hình tượng chiến đấu của hổ một cách sâu sắc, để tiện bề mô phỏng tốt hơn."
Bước khó nhất trong Hổ Quyền lại đơn giản đối với Lục Dương, hắn thực sự đã từng đọ sức với một con hổ và giành phần thắng."
Lục Dương từ từ nhắm mắt lại.
Gầm, vồ, xé… đủ loại động tác lúc tấn công của yêu hổ hiện ra trong đầu Lục Dương, sống động như thật.
Mặc dù yêu hổ bị bản thân giết chết, nhưng không thể không thừa nhận rằng yêu hổ là một kình địch, có những điểm đáng để học hỏi.
Tất nhiên, việc kêu nương tử giúp đỡ thì không cần học, tạm thời cũng không học được.
Bóng dáng của yêu hổ và bóng dáng của bản thân dần chồng lên nhau, hai hợp làm một, bóng dáng của người có được kỹ xảo của hổ.
Lục Dương liên tục mô phỏng các động tác lúc đánh hổ quyền trong tâm trí, những động tác cứng nhắc ban đầu trở nên ngày càng linh hoạt hơn, quả thật như thể bị mãnh hổ nhập thể, gầm rống trong tâm trí.
Đây là điều chỉ có thể làm được khi đã đạt đến giai đoạn Trúc Cơ, có yêu cầu cực cao đối với thần thức, võ sĩ phàm tục tuyệt nhiên không thể làm được chuyện này.
Lục Dương mở mắt, lộ rõ ánh hung tợn, ánh mắt chất chứa mãnh hổ.
Hắn nhảy vọt lên, vững chãi mà đứng trên mặt đất, bày ra tư thế, bật tiếng nhả khí, lấy khí tạo lực, dặm chân trợ uy, hung mãnh cường bạo.
Hai con ma trành đang xiên thịt trong nhà nghe thấy tiếng quyền của Lục Dương, giật nảy mình, còn tưởng rằng yêu hổ đã sống lại rồi.
Họ lén lút tựa vào khung cửa, lén nhìn Lục Dương, nhận ra rằng đó không phải là yêu hổ, mới yên tâm tiếp tục xiên thịt.
Lục Dương đánh xong một bài quyền, toàn thân thông suốt, còn sức lực xài không hết muốn phát tiết.
Hắn ta nhân lúc cơ thể có cảm giác, lại liên tiếp đánh vài bài quyền, mỗi một bài quyền đều trôi chảy hơn bài quyền trước, từng chiêu từng thức đều hung mãnh hùng hồn.
Không bàn đến việc khi đối địch có thể dùng được mấy phần, chỉ nói về hiện tại, cho dù tôn sư Hổ Quyền có đến cũng không thể bới móc ra khuyết điểm của Lục Dương.
"Không đúng, vẫn còn không gian để cải thiện."
Động tác của Lục Dương càng lúc càng nhanh, nhưng lòng lại tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, phẳng như gương đồng.
Trạng thái này rất kỳ diệu, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều để lộ ra cảm ngộ đối với quyền pháp.
Ra quyền, đá chân... Cùng với việc cảm ngộ càng thêm sâu sắc, sau lưng Lục Dương lờ mờ xuất hiện hư ảnh của yêu hổ.
"Grừ !"
Cảm ngộ của Lục Dương đạt đến cùng cực, tất cả đều trong tiếng cọp rống này, gầm đến thỏa thuê khoái trá.
"Hửm? Tại sao mình phải nằm sấp trên mặt đất?" Lục Dương bình tĩnh trở lại, phát hiện bản thân không hiểu ra sao lại đang nằm sấp trên mặt đất, muốn đứng lên nhưng thấy hai chân mềm nhũn, loạng choạng mà thử hết tận vài lần cũng không đứng dậy nổi.
"Chuyện gì thế này?" Lục Dương nghĩ không thông, luyện quyền còn có thể xảy ra chuyện?
Hắn cảm thấy thiên phú trong quyền pháp của mình khá cao, sao lại có thể có vấn đề?
Lục Dương nảy sinh cảm giác chẳng lành, hắn dùng cả hai tay và hai chân, bò đến mép của vại nước.
Cuối cùng, Lục Dương cũng nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình.
Hắn đã biến thành một con hổ.
Hổ Quyền Đại Thành, đáng vui đáng mừng.
"Lục Dương, huynh đoán xem đệ đã thấy gì trên phố, một tiệm đậu hủ có một con linh vật rất thú vị."
Mạnh Cảnh Chu đi dạo trở về, nghe nói Lục Dương đang luyện quyền ở sân sau, muốn xem thử hắn đã luyện đến đâu rồi.
Sau đó hắn ta bèn nhìn thấy một con yêu hổ nằm bò soi gương bên mép vại nước.
"Ôi đệt, yêu quái!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận