Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 796: Chu Thiên kinh hồn bạt vía (1)

- Khổng Hạo phải không, ta sẽ nhớ ngươi... Đợi đã, hàng rào sắt này ở đâu ra?
Cơ Hữu Mệnh vừa định tấn công Khổng Hạo, tiến hành đoạt xá, thì phát hiện mình và Khổng Hạo cách nhau một hàng rào sắt.
- Đây là phong ấn, sao trong cơ thể ngươi lại có phong ấn, phong ấn ai?
Cơ Hữu Mệnh không hiểu ra sao, đột nhiên một giọng nói quen thuộc và lạnh lùng vang lên.
- Tất nhiên là phong ấn ta!
Cơ Hữu Mệnh đột ngột quay đầu lại, phát hiện trong hàng rào còn nhốt một con Đào Ngột khác, toàn thân run rẩy, thất thanh kêu lên.
- Cơ Hung!
Cơ Hung bị mù một mắt, trong cổ họng hắn như có thứ gì đó mắc kẹt, tiếng cười khàn khàn khó nghe, ai cũng có thể nghe ra sự hả hê trong tiếng cười của hắn.
- Cơ Hữu Mệnh, ngươi dĩ hạ phạm thượng, mưu phản cướp ngôi tộc trưởng của ta, có từng suy nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?
- Ngươi, ngươi muốn làm gì!
Nếu là thời kỳ đỉnh phong, hắn đương nhiên không sợ lão tộc trưởng, nhưng hắn vừa huyết chiến với Khương Minh Tử, đang là lúc yếu nhất, bây giờ gặp phải lão tộc trưởng, chỉ có thể bị đánh.
- Làm gì ư? Tất nhiên là nhốt cùng ta ở đây rồi!
Cơ Hung gầm lên một tiếng, trấn áp Cơ Hữu Mệnh.
Đây là nơi phong ấn Cơ Hung, Cơ Hữu Mệnh có thể rời khỏi đây, nhưng Cơ Hung sao có thể để kẻ thù chạy ra ngoài.
Hắn bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, chưa nghiên cứu ra cách giải trừ phong ấn, nhưng cách phong ấn thì hắn đã nghiên cứu ra rồi.
Nửa ngày sau, trận chiến ở Yêu thành hạ màn, trận chiến của hai vị Bán Tiên thời thượng cổ làm cả thế giới chấn động.
Cơ Hữu Mệnh mất tích, sống chết không rõ.
Trận chiến giữa hai vị Độ Kiếp kỳ của Long tộc và trưởng lão Đế Giang, trưởng lão Cửu Anh tộc không phân thắng bại, nhưng những người tinh mắt đều có thể nhìn ra đây là lời nói bên ngoài, trưởng lão Đế Giang và trưởng lão Cửu Anh bị thương không nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài.
Hoàng cung Yêu thành, Chu Thiên hóa thành hình người, ngồi trên đế ỷ tượng trưng cho quyền lực.
- Bệ hạ… Trưởng lão Đế Giang quấn băng gạc hầu hạ bên trái phải.
- Được rồi, lui xuống đi, ở đây không có việc của ngươi.
Chu Thiên phất tay không vui nói.
Sau khi trưởng lão Đế Giang tộc rời đi, hai bóng người một nam một nữ xuất hiện trong hoàng cung, chính là Khương Liên Y và Lục Dương.
Hoàng cung to lớn chỉ có ba người, trông thật trống trải.
Chu Thiên xoa tay nồng nhiệt, tươi cười chào đón, nhường đế vị:
- Khương Đạo hữu, mời ngồi, ghế lạnh, ta sẽ ủ ấm cho ngươi.
Khương Liên Y quay đầu nhìn Lục Dương:
- Sư huynh, ngươi ngồi không?
Lục Dương im lặng.
Ta là Nhân tộc, ngồi vào vị trí của chủ nhân Yêu quốc sao?
Lục Dương nhìn Chu Thiên: - Ngươi ngồi không?
Ba người vòng vo tam quốc, cuối cùng Chu Thiên lại lấy ra hai chiếc đế ỷ từ nhẫn chứa đồ, mới giải quyết được vấn đề.
Ba chiếc ghế xếp thành hình tròn, có dáng vẻ giống như ngồi quanh lò sưởi ở nông thôn để tán gẫu.
Khương Liên Y nêu ra câu hỏi mà nàng muốn được trả lời nhất:
- Có biết phu quân ở đâu không?
- Á, hắn còn sống ư?
Ngay lúc thốt ra, Chu Thiên cảm thấy tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc, sinh tử vô thường.
Khương Liên Y lạnh lùng liếc Chu Thiên một cái, không ra tay.
Đây là chuyện bất đắc dĩ, nàng lo lắng Chu Thiên nói dối, bèn dùng sức mạnh của đạo quả hình thức ban đầu, âm thầm ra lệnh cho Chu Thiên không được giấu giếm bất cứ điều gì, nghĩ gì thì nói nấy.
Chu Thiên chột dạ, vội vàng nói:
- Ý ta là ta còn tưởng Kỳ Lân Tiên đã chết từ lâu rồi.
Nói xong, Chu Thiên chỉ hận không thể tát cho mình hai cái.
Trước kia nói chuyện đều phải suy nghĩ kĩ càng, sao hôm nay lại thế này, chẳng động não gì cả?
Khương Liên Y trầm mặc.
Xem ra cưỡng chế nói thật cũng có nhược điểm.
Thôi bỏ đi, xem ra Chu Thiên không những không biết manh mối về phu quân, mà ngay cả phu quân sống hay chết cũng không biết.
Chu Thiên bình tĩnh lại, sống lưng toát mồ hôi, tay chân lạnh ngắt.
Khương Liên Y hỏi như vậy, nghĩa là Kỳ Lân Tiên chắc chắn còn sống, bản thân không cảm nhận được áp chế của thượng vị đạo quả, chỉ là vì bản thân tu luyện chưa tới nơi tới chốn.
Kỳ Lân Tiên còn sống, bản thân lại còn ra tay với Khương Liên Y, thế này...
Chu Thiên không dám tưởng tượng hậu quả của chuyện này, đụng độ Kỳ Lân Tiên, mạng mình không đủ dùng.
- Bất Hủ tỷ tỷ, ngươi biết không?
- Ai?
Chu Thiên vẻ mặt hoang mang, chưa từng nghe qua cái tên này.
- Bản tiên.
Bất Hủ Tiên Tử thản nhiên lộ diện, từ trong cơ thể Lục Dương chui ra, dù sao Chu Thiên cũng đã bị khắc ấn ký chủ tớ, sẽ không tiết lộ thân phận của mình.
Chu Thiên nhìn thấy Bất Hủ Tiên Tử, cả người sởn gai ốc, còn tưởng là mình bị hoa mắt, lập tức đứng phắt dậy, giọng nói không kiềm chế được.
- Tiên Nhân!
Hắn từng trải qua thời kỳ tứ tiên trị thế, thường xuyên nghe Tiên Nhân giảng đạo, đối với Tiên Nhân không còn xa lạ gì.
Loại thực lực nhìn không thấy đáy này, tuyệt đối là Tiên Nhân không nghi ngờ gì nữa.
Trong cơ thể của Lục thiếu giáo chủ này lại ẩn chứa một vị Tiên Nhân.
Liên tưởng đến chuyện Thiên Đình thượng cổ, chẳng lẽ vị Tiên Nhân này chính là chủ nhân của thiên đình, Đậu Thiên Tôn, vị Tiên Nhân thứ năm của thượng cổ?
Bởi vậy Lục thiếu giáo chủ mới không bị Đế Giang lệnh khống chế, trước kia hắn tưởng là Khương Liên Y ra tay ngăn cản, bây giờ xem ra, chỉ chỉ sợ vị Tiên Nhân này ra tay.
Chu Thiên đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù mình là đại yêu thượng cổ, nhưng đối với chuyện thượng cổ lại biết quá ít, giống như ếch ngồi đáy giếng, những gì hắn biết, đều là những thứ hời hợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận