Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 157: Lần trước Ngũ Hành Tông thua như thế nào?

Sau khi quay về từ chỗ của Đường Vân Sinh, suốt chặng đường đại sư tỷ không nói một lời, có lẽ là cô ấy cảm thấy không cần phải hao tâm tổn trí về những chuyện như vậy, giao phó hết cho Bất Hủ Tiên Tử và Lục Dương xử lý.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cũng không hỏi thêm, họ cảm thấy có đại sư tỷ ổn định thế trận, thì dù thế nào đi chăng nữa cũng không có vấn đề gì.
Sau khi trở về Vấn Đạo Tông, Bất Hủ Tiên Tử tập trung lên kế hoạch cho quá trình tiếp đón.
"Phần diễn văn của Tông Chủ trong nghi thức chào đón... thật là phiền phức, Lục Dương, ngươi biết viết không? Nếu ngươi giúp bổn tiên viết, bổn tiên sẽ truyền cho ngươi một bộ tiên pháp, " Bất Hủ Tiên Tử suy nghĩ đến đau cả đầu, tìm kiếm trợ thủ đắc lực, Lục Dương.
Lục Dương cười ha hả vài tiếng: "Nếu như muốn dạy ta bách khoa toàn thư về nấu ăn thì thôi đi."
"Tên tiểu tử nhà ngươi ăn nói kiểu gì vậy, kỹ năng nấu nướng của ta có gì không ổn sao!"
Lục Dương không nói gì, chỉ lườm mắt một cái để thể hiện thái độ.
Bất Hủ Tiên Tử không còn cách nào khác, chỉ đành vùi đầu tự mình viết, tốn cả nửa ngày trời mới rặn ra được hai câu: "Hoan nghênh Ngũ Hành tông đến thăm, mọi người tự do hoạt động."
Lục Dương: "Thôi được rồi, để ta giúp cô viết vậy."
"Thật hả?" Hai mắt của Bất Hủ Tiên Tử sáng lên khi nghe thấy Lục Dương đồng ý giúp mình, giao phần chuẩn bị diễn văn cho Lục Dương, còn bản thân cô ấy thì tập trung suy nghĩ xem trong bữa tiệc chiêu đãi nên ăn gì.
Lục Dương không thể ngó mắt làm ngơ, nếu không thì người mất mặt sẽ là chính bản thân hắn.
"Đây là lần đầu tiên bổn tiên tổ chức sự kiện lớn, cần phải long trọng một chút, để thể hiện sự coi trọng của bổn tiên đối với sự kiện này, cần phải tự mình xuống bếp nấu ăn!" Bất Hủ Tiên Tử đầy hăng hái, muốn thể hiện tài năng cho người đời thấy rằng kỹ năng nấu ăn của cô, Hoàng Đậu Đậu, có thể sánh ngang với những người linh trù giai đoạn Độ Kiếp!
Lục Dương chỉ mong mong cô ấy đừng sánh ngang với tu sĩ chuyên tu độc dược giai đoạn Độ Kiếp là được.
Bất Hủ Tiên Tử cũng đã lập ra kế hoạch đối phó với Bất Hủ Giáo: "Với tư cách là tín đồ của bổn tiên, không giúp bổn tiên thì thôi, còn dám làm loạn, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!"
Hai người họ bận rộn cả ngày trời, cuối cùng đã soạn xong kế hoạch cho sự kiện, mời đại sư tỷ xem qua.
Sau khi Đại sư tỷ xem xong, cũng không đưa ra ý kiến gì, chỉ nói là tạm được: "Bắt đầu từ hôm nay, tiền bối chính là đại diện Tông Chủ của Vấn Đạo Tông, ta đã báo sự việc này cho tám vị trưởng lão, họ nói sẽ phối hợp với công việc của Lục Dương."
Các trưởng lão không biết đến sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Tử.
Lục Dương triệu tập tám vị trưởng lão, bàn luận về quy trình của nghi thức tiếp đón.
"Rốt cuộc là ta làm Tông Chủ hay cô ta làm Tông Chủ?" Lục Dương cảm thấy mình cũng làm không ít việc.
"Có gì không hài lòng chứ, nếu không có bổn tiên, ngươi có thể đổi được phiếu trải nghiệm một ngày làm Tông Chủ Vấn Đạo Tông à? Đây là bổn tiên rộng lòng từ bi, ban cho ngươi cơ duyên, à không, là tiên duyên!" Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy Lục Dương quá không biết điều.
"Trong thời Thượng Cổ ai cũng muốn làm thủ lĩnh, như nhóm người Ứng Thiên Tiên, mỗi người trong số họ ít nhất cũng nắm giữ hàng vạn hành tinh có sinh mệnh, chưa kể đến các hành tinh khoáng sản, hành tinh trọng lực, ngôi sao chết và các tinh cầu hữu ích khác! Họ vì muốn chiếm lĩnh nhiều ngôi sao hơn mà đánh nhau tưng bừng, ta phải hòa giải mấy lần!"
"vậy cô nắm giữ bao nhiêu ngôi sao có sinh mệnh?"
"Một."
"Tại sao cô lại nắm giữ ít như vậy?"
"Ta vốn không giỏi quản lý người khác, nếu không phải bọn người Ứng Thiên Tiên nói rằng Tiên Nhân không thể không có lãnh địa, nói ra ngoài quá mất mặt, gắng nhét cho ta một ngôi sao, ta mới miễn cưỡng nhận lấy."
"Sau khi cho ta, ta tìm một tu sĩ có khả năng quản lý tốt, để y quản lý ngôi sao đó, ta thỉnh thoảng xuống trần gian xem y quản lý như thế nào."
"Vậy sau khi thành tiên thì cô làm gì?"
"Mua sắm, tán dóc, nấu ăn, ngủ."
"Cô rốt cuộc là người của Nhân Tộc hay là yêu quái cá mặn?"
- Giải thích, "Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông : có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược. Trong "Đội Bóng Thiếu Lâm" của Châu Tinh Trì cũng có đoạn "Nếu không có ước mơ, thì có khác gì một con cá mặn không?" Hết giải thích.
Bất Hủ Tiên Tử không vui: "Ngươi từng thấy yêu quái cá mặn nào đẹp như ta chưa!"
"Bây giờ thì thấy rồi."
"Ta còn thường xuyên âm thầm theo dõi bốn người họ, quan sát đường đi nước bước và phạm vi hoạt động của họ."
Lục Dương tự nhủ rằng cuối cùng cũng có chút hơi hướng của thời Thượng Cổ rồi, đây là định tập kích họ để giảm bớt số lượng Tiên Nhân chăng?
"Thế này là định làm gì?"
"Tránh việc đụng gặp họ, chẳng hạn như khi ta tham gia buổi đấu giá, một kẻ không biết điều nào đó khoe khoang thân phận, nói rằng gã ta là con trai tộc trưởng của bộ lạc nào đó, còn nói cái gì mà cạnh tranh với gã ta là không nể mặt bộ lạc, lúc này ta đứng ra, phô ra thân phận Tiên Nhân, dọa đến gã ta run như cầy sấy ."
"Hoặc là khi có hai bộ lạc xung đột, ta đứng ra hòa giải, cả hai bên đều không quen biết ta, chỉ vào mặt ta khinh bỉ nói ngươi thì là cái thá gì chứ, lúc này ta tỏa ra khí tức Tiên Nhân, hiệu quả rất tốt, cả hai bên đều mời ta đến bộ lạc của họ làm khách."
"Còn có thể là có người chọc đến ta, bị ta một phát đánh bay, gã ta tìm đến chỗ dựa của mình, chỗ dựa của gã ta lại triệu tập quân đội bao vây ta, lúc này lão tổ tiên của bọn chúng nhận ra thân phận của ta, kinh hãi thốt lên: 'Người, Người là Bất Hủ Tiên Tử', 'bịch' một tiếng bèn quỳ xuống đất, cầu xin sự tha thứ của ta."
"Dựa trên kinh nghiệm của ta, lúc này chỉ mỗi một người Tiên Nhân như ta xuất hiện là có hiệu quả nhất."
Khóe mắt Lục Dương co giật, cuộc sống sau khi tiên tử thành tiên thực sự rất phong phú, không thể xem là yêu quái cá mặn được.
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, tám vị trưởng lão lần lượt bước vào, Lục Dương đặc biệt nhìn về phía Bát Trưởng Lão, đây là lần đầu tiên hắn gặp Bát Trưởng Lão.
"Bọn tại hạ bái kiến đại diện Tông Chủ." Tám vị trưởng lão cung kính nói.
"Nào, nào, để ta chủ trì cuộc họp!" Bất Hủ Tiên Tử đẩy Lục Dương sang một bên, chiếm lấy thân thể.
Cô ấy làm tông chủ, không phải chỉ để thỏa mãn khoảnh khắc này thôi sao!
"Chư vị ái khanh, bình thân."
Lục Dương che mặt, cảm thấy ban đầu mình không nên gọi ra tên thật của Bất Hủ Tiên Tử.
Ban đầu hắn còn tưởng Bất Hủ Tiên Tử là 'bàn tay vàng', bây giờ hắn phát hiện ra rằng công dụng của tiên tử chỉ có kể lịch sử đen thời Thượng Cổ và khiến mình xấu hổ.
Tám vị trưởng lão có chút không quen với trạng thái của Lục Dương, nhưng khi nghĩ đến Lục Dương là đệ tử của Bất Ngữ Đạo Nhân, mọi chuyện đều trở nên có lý.
"Đại diện Tông Chủ, để ta rót nước cho người." Tiếng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc vọng đến từ sau lưng Lục Dương, dọa đến Bất Hủ Tiên Tử toát đầy mồ hôi lạnh.
Đại sư tỷ cầm ấm trà, rót nước cho Bất Hủ Tiên Tử, điệu bộ hoàn hảo, khiến người ta phải tán thán rằng Vân Chi dù có làm gì thì cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Khi Vân Chi cúi người rót nước, cô ấy lạnh lùng nhìn Bất Hủ Tiên Tử một cái, Bất Hủ Tiên Tử vội vàng gật đầu, biểu thị rằng mình chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, không gây rối.
Hai người họ giao tiếp không cần dùng tới thần thức, hoàn toàn dựa vào ánh mắt.
Bất Hủ Tiên Tử đã chịu yên phận, hắng giọng nói: "Chư vị có lẽ đã biết, ngày mốt sẽ có người của Ngũ Hành Tông đến thăm viếng Vấn Đạo Tông chúng ta, triệu tập các vị đến đây chính là vì sự kiện này, không biết chư vị có ý kiến gì không?"
Đại Trưởng Lão trầm ổn nhất: "Lai giả bất thiện."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Ngũ Hành Tông đã đến thăm viếng chúng ta một lần rồi, theo thông lệ, lần này đáng lý ra phải là chúng ta đến thăm viếng họ. Ngũ Hành Tông làm trái thông lệ, lại đến tìm chúng ta, chỉ có một cách giải thích, họ muốn rửa mối nhục lần trước, đánh bại chúng ta trên sân khách!"
Bất Hủ Tiên Tử không ngờ còn có nguyên cớ như thế này: "Vậy theo ý kiến của các vị trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào?"
Nhị Trưởng Lão làm động tác cắt cổ: "Trên đường phục kích, chùm đầu đánh một trận, để họ biết khó mà lui. Yên tâm, ta có kinh nghiệm, làm việc gọn gàng, không để lại dấu vết, không thể tra ra ta đâu."
Các trưởng lão khác liên tiếp gật đầu, tán đồng với ý kiến của Nhị Trưởng Lão.
"Ta đã không ưa Ngũ Hành Tông từ lâu rồi, sau khi họ thua trong lần trước, họ còn nói rằng Vấn Đạo Tông chúng ta không nằm trong Ngũ Hành, thế mà cũng nói được!"
"Chơi chúng, để chúng biết sự lợi hại của Vấn Đạo Tông chúng ta!"
"Lão Khâu, tên tiểu tử đó kể từ khi làm Tông Chủ thì đã không còn là chính mình nữa rồi, ta thấy lão ta đã quên mất hậu quả của việc khiêu khích Cửu Tử Vấn Đạo Tông chúng ta lúc lão ta còn trẻ!"
Bất Hủ Tiên Tử tò mò: "Lần trước Ngũ Hành Tông thua như thế nào vậy?"
Bát Trưởng Lão nói: "À, rất đơn giản, lần trước họ đến đây, nói là đệ tử so tài, bậc trưởng bối không được ra tay, đề nghị đệ tử giỏi nhất của chúng ta đấu một trận với đệ tử giỏi nhất của họ."
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó, Tiểu Vân đã xuất chiến."
Bất Hủ Tiên Tử đột nhiên quay đầu, nhìn về phía đại sư tỷ, người đang có khuôn mặt không biểu cảm, suýt nữa quên mất, hóa ra cô ta cũng được tính là đệ tử.
Đại Trưởng Lão thở dài: "Có lẽ Tiểu Vân quá mạnh, khiến Lão Khâu quên mất nó không phải là người của thế hệ bọn ta, mà là đệ tử của Lão Cửu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận