Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 234: Sự khác biệt giữa Lý Hạo Nhiên và Lục Dương

Khi Vân Chi nói mình cũng nhìn không ra, Bất Hủ Tiên Tử thở phào nhẹ nhõm.
"Hì hì, ta đã bảo thứ này khác chuyên ngành, ai cũng nhìn không ra mà."
Điều này chứng tỏ việc nhìn không ra vấn đề của Lý Hạo Nhiên không phải do tầm mắt của cô kém, mà sự thật đúng là như vậy.
"Ta thấy thân thể Lý sư đệ không khác gì so với người thường, không có dấu hiệu hiện hữu của Đạo Quả."
"Vậy cơ thể của đệ không có vấn đề gì ư?"
Vân Chi khẽ lắc đầu: "Không, điều này lại cho thấy thân thể của đệ có vấn đề, thân thể của đệ không khác gì người thường, vậy mảnh ký ức kia từ đâu mà ra?"
"Chuyện Đạo Quả liên quan đến nguyên lý của thế giới, ta cũng không thể hiểu hết toàn bộ, quán triệt mọi việc, tình hình của Lý sư đệ vẫn cần bàn bạc kỹ hơn."
"Nếu sau này Lý sư đệ lại nhận được những mảnh ký ức khác, có thể báo cho sư môn, biết được càng nhiều việc, thì càng dễ phân tích ra rốt cuộc trên người đệ đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa đây cũng là cơ hội để hiểu rõ hơn về Cửu U Giáo."
Lý Hạo Nhiên gật đầu, nếu y lại tiếp tục nhận được mảnh ký ức, chắc chắn phải cho sư môn biết, không nói ra chuyện này thì y thấy bất an.
Y chỉ là một tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ nhỏ nhoi, đột nhiên biết mình là Giáo Chủ của một trong Tứ Đại Ma Giáo, đổi lại là ai cũng sẽ thấy bất an, cần tìm một chỗ dựa.
May mà Vấn Đạo Tông, nơi ở hiện tại của y chính là chỗ dựa lớn nhất trên thế giới.
"Đệ còn có một thắc mắc."
"Đệ cứ hỏi đi."
"Từ nãy đến giờ các người cứ nói Đạo Quả này nọ, Đạo Quả là thứ gì vậy?"
Đái Bất Phàm giờ mới nhớ ra, Lý Hạo Nhiên không biết Đạo Quả là gì.
Nghĩ lại cũng đúng, Đạo Quả là cơ sở để thành tiên, một người cảnh giới Trúc Cơ làm sao có tư cách biết về chuyện Đạo Quả.
Vậy tại sao trước đó bản thân lại vô thức cho rằng một người trong cảnh giới Trúc Cơ biết chuyện về Đạo Quả là rất đỗi bình thường?
Đái Bất Phàm nhìn về phía hai người cảnh giới Trúc Cơ còn lại trong phòng - Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Sao hai ngươi lại biết chuyện Đạo Quả?
Đạo Quả là cơ mật tột bậc, ngay cả tu sĩ giai đoạn Hợp Thể thông thường cũng ít ai biết, duy chỉ Hợp Thể Hậu Kỳ, Đỉnh Phong mới có tư cách tiếp xúc tìm hiểu chuyện về Đạo Quả, ví dụ như Tô Y Nhân, cô ấy chỉ biết đại khái về khái niệm của Đạo Quả, kiến thức về Đạo Quả còn không nhiều bằng Lục Dương.
Đái Bất Phàm là ngoại lệ, tuy y chỉ là Hợp Thể Sơ Kỳ, nhưng y quản lý Đại Điện Nhiệm Vụ, nắm trong tay nhiều kênh tình báo, nên biết rất nhiều việc liên quan đến Đạo Quả.
Hơn nữa thực lực của y cũng không thể dùng thực lực Hợp Thể Sơ Kỳ để hình dung.
Theo lý thuyết, Lý Hạo Nhiên không có tư cách biết về chuyện Đạo Quả, nhưng trong người Lý Hạo Nhiên có thể ẩn chứa hình thể sơ khai của Đạo Quả, không nói cho người trong cuộc biết việc này, thì thật sự khó lòng giải thích.
Vì thế đại sư tỷ đã nói một cách giản lược cho Lý Hạo Nhiên biết một số kiến thức về Đạo Quả, lúc này Lý Hạo Nhiên mới biết được tầm quan trọng của nó.
Giờ đây y không chỉ dính dáng đến Cửu U Giáo, quan trọng hơn là y còn dính dấp đến một con đường có thể thành tiên.
Nếu người ngoài biết được điều này, không biết có bao nhiêu người sẽ động lòng, Lý Hạo Nhiên hiện giờ giống như thịt Đường Tăng kiếp trước vậy, không cần biết có lấy được Đạo Quả Luân Hồi hay không, trước hết cứ bắt trói Lý Hạo Nhiên lại đã.
"Sau lưng hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ là một vị Tiên Nhân, liệu Đạo Quả Luân Hồi cũng là như thế?" Trở về đỉnh Thiên Môn, Lục Dương hơi lo lắng cho hoàn cảnh của Lý Hạo Nhiên.
Nếu một vị tiên nhân ra tay, bắt đi Lý Hạo Nhiên, lấy đi Đạo Quả Luân Hồi hoặc hình thể sơ khai của Đạo Quả Luân Hồi dễ như trở bàn tay, Lý Hạo Nhiên không mảy may có chút khả năng chống cự nào.
"Nên ta mới kiến nghị Lý sư đệ nếu không có tình huống đặc thù gì, thì đừng rời khỏi Vấn Đạo Tông, ở trong Vấn Đạo Tông, đệ ấy sẽ an toàn."
Giọng điệu bình thản, nhưng toát ra sự tự tin tuyệt đối.
Vân Chi không đưa ra yêu cầu này với Lục Dương, mỗi lần Lục Dương ra ngoài cô đều không ngăn cản, thậm chí còn khuyến khích hắn ra ngoài, để hẳn đừng thừ người cả ngày ở Vấn Đạo Tông, ra ngoài trải nghiệm sự đời.
Thực ra tình hình của Lục Dương còn nguy hiểm hơn Lý Hạo Nhiên, trên người của Lý Hạo Nhiên bất quá là nghi ngờ có hình thể sơ khai của Đạo Quả, còn Lục Dương thì thực sự có trong một vị tiên nhân trời oán người hờn cộng thêm Đạo Quả Bất Hủ, thừ mà cả Tứ Tiên Thượng Cổ cũng thèm muốn.
Tuy nhiên nếu gặp nguy hiểm, Lục Dương có thể thi triển hình thái chung cực của Tượng Hình Quyền, triệu hồi đại sư tỷ.
Nếu nói Lý Hạo Nhiên là Đường Tăng, vậy Lục Dương chính là Đường Tăng có thể triệu hồi Như Lai Phật Tổ, hệ số an toàn của hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
"Đệ nghe tiên tử nói, sự xuất hiện của Đạo Quả đại diện cho việc thế giới xuất hiện thêm một quy tắc mới, không biết sau thời Thượng Cổ, có từng xuất hiện Đạo Quả nào tác động lên toàn thế giới không?"
Đại sư tỷ lặng lẽ nhìn Lục Dương, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn đến nỗi khiền lòng Lục Dương phát hoảng, không biết đã trôi qua mấy giây hay mấy phút, hay là đã qua cả một đời người, Lục Dương mới nghe đại sư tỷ chậm rãi nói.
"Tiền bối, xin hãy ra đây nói chuyện một chút."
"Sao vậy?" Bất Hủ Tiên Tử không rõ tình hình.
"Tiểu sư đệ chỉ mới có giai đoạn Trúc Cơ, biết quá nhiều chuyện cơ mật mà chỉ các đại năng mới có tư cách biết dễ sinh ra tâm thái mơ mộng hão huyền, không có lợi cho việc tu hành sau này, xin tiền bối khi nói những việc này thì hãy cân nhắc đến cảnh giới của tiểu sư đệ."
"Ồ, được thôi."
Thực ra Bất Hủ Tiên Tử muốn nói khi kể truyện cô đã cân nhắc đến cảnh giới của Lục Dương, nhưng ở trước mặt Vân Chi, cô không dám cãi lại.
Xem ngày nào đó ta khôi phục lại sức mạnh, trấn áp ngược lại con nha đầu này!
"Sau thời Thượng Cổ, quả thật đã có Đạo Quả ảnh hưởng toàn thế giới, hơn nữa đệ còn rất quen thuộc với sự ảnh hưởng này." Đại sư tỷ cảm thấy cho Lục Dương biết điều này cũng không sao.
"Rất quen thuộc với đệ?" Lục Dương hơi ngạc nhiên, ngoài sự thay đổi của tinh tú và đại lục, bây giờ có điểm gì khác với thời Thượng Cổ ư?
Không chỉ Lục Dương, ngay cả Bất Hủ Tiên Tử cũng không nghĩ ra thời nay khác Thượng Cổ ở chỗ nào.
"Chính là vương triều Đại Hạ." Vân Chi tiết lộ đáp án.
"Cái gì của vương triều Đại Hạ?" Lục Dương chưa kịp phản ứng.
"Chính là toàn bộ vương triều Đại Hạ."
Lục Dương thình lình trừng to hai mắt, toàn bộ vương triều Đại Hạ là ý gì?
Lục Dương liên tục truy hỏi đại sư tỷ về ý nghĩa của câu nói này, nhưng đại sư tỷ cho rằng tiếp tục nói thì không còn là chuyện mà cảnh giới của Lục Dương nên biết, bèn không giải thích sâu hơn nữa.
Bất Hủ Tiên Tử trầm ngâm, như thể đã hiểu ra điều gì đó.
"Tiểu sư đệ đã có manh mối gì về việc kết đan chưa?" Với tư cách đại sư tỷ trên danh nghĩa, sư phụ trên thực tế của Lục Dương , Vân Chi thường xuyên chú tâm tới tiến độ tu hành của hắn.
Lục Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Kim Đan có quá nhiều chủng loại, quả thật là khó lòng lựa chọn, đến bây giờ đệ vẫn chưa nghĩ ra nên kết loại đan nào."
Nhưng trước tiên có thể loại trừ Vô Địch Đan của Bất Hủ Tiên Tử.
Hắn theo Lý Hạo Nhiên về nhà, vốn nghĩ rằng trong trải nghiệm của hành trình này có thể chiêm nghiệm thêm về những con người và sự việc khác nhau, sẽ có chút tâm đắc.
Cảm ngộ lớn nhất sau chuyến đi này chính là chui chạn thật sướng.
Thế nào, kết Kim Đan chui chạn sao?
Chuyện này nói ra thì đúng là mất mặt mà.
"Việc kết đan không cần quá gấp, thuận theo tự nhiên là được."
"Đúng rồi đại sư tỷ, đệ trong Tàng Kinh Các đã thấy được tâm đắc kết đan của các sư huynh sư tỷ, nhưng duy chỉ không có tâm đắc của tỷ, lúc đó tỷ đã kết đan như thế nào, lại kết ra loại đan gì?"
Người trong cuộc ở đây, Lục Dương không kiềm chế được lòng tò mò, hỏi.
Biết đâu mình cũng xuất sắc như đại sư tỷ thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận