Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 245: Một quyền

Bất Hủ Tiên Tử kinh ngạc một thoáng, theo bản năng vỗ xuống một phát, đây là phản ứng theo bản năng còn sót lại khi chiến đấu trong thời Thượng Cổ, phương thức chiến đấu đã sớm trở thành quán tính.
Lữ Trường vừa mới ngồi dậy, đầu óc như bị một tảng đá lớn nện trúng, ngã phịch xuống đất.
"Các ngươi là kẻ xấu, La Hán Quả Quyền." Bất Hủ Tiên Tử nghe thấy chúng muốn cướp nhẫn trữ vật của mình, gợi lên ký ức không hay, bèn vỗ mỗi người một cái tát.
Bàn tay nhỏ nhắn hồng hào, ẩn chứa sức mạnh to lớn, cộng thêm kỹ xảo dùng lực đặc biệt, khiến bốn tên yêu thú Kim Đan Sơ Kỳ ngay cả một cái tát cũng chẳng chặn nổi, lại lần nữa ngã sấp xuống đất, miệng ọc máu đen.
Khí huyết của yêu thú dồi dào hơn Nhân Tộc, giờ bị Bất Hủ Tiên Tử nện cho một cái tát, khí huyết vốn sôi trào nhanh chóng nguội lạnh, ngay cả tốc độ lưu thông máu cũng trở nên chậm chạp, cuối cùng, trực tiếp ngừng lưu động, một lòng nhiệt huyết hóa thành sự tĩnh mịch.
La Hán Quả Quyền, thanh nhiệt bổ phổi.
Cộng thêm kịch độc của cá nóc, bốn yêu thú đi đời nhà ma.
Chưa tới nửa canh giờ, đã có năm con yêu thú cảnh giới Kim Đan bỏ mạng ở chốn này.
"Kỳ Lân Tiên cũng không dám ăn hiếp ta, bốn con yêu quái cỏn con bọn ngươi còn định ức hiếp ta ư?" Bất Hủ Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, hai tay chống nạnh, khi nói câu này cảm thấy rất tự mãn.
"Thời Thượng Cổ đã có hạng người như bọn ngươi, cứ thích ăn hiếp ta, thật đáng ghét, đã qua ba mươi vạn năm rồi mà cũng không thay đổi."
Bất Hủ Tiên Tử vừa lẩm bẩm vừa rời đi, rất nhanh thì đã vứt chuyện này sang một xó, ngâm nga giọng hát vui tươi, để lại bốn cái xác.
Thời Thượng Cổ có người thấy cô là nữ tử, xinh đẹp lại dễ lừa, muốn lừa gạt cô, kết quả cuối cùng đều không có ngoại lệ, đều bị người thông minh như cô nhìn thấu chân tướng, giết sạch sành sanh.
"Nấm ơi, nấm ơi, hái nấm nào, hái được bao nấm nhỏ xinh xinh..."
"Thân thể con người thật mỏng manh, có thể bị thuốc độc đốn gục. Nếu người người cũng học được quyền pháp dưỡng sinh của ta, biến thân thể thành đại dược, chẳng phải bất cứ độc dược nào cũng vô dụng sao?"
"Lục Dương cũng thế, người ta tốt bụng dạy cho hắn, sao hắn lại không chịu học nhỉ? Bọn Ứng Thiên Tiên quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không dạy cho họ." Bất Hủ Tiên Tử bước đi chậm rãi, bẻ một cành cây, thuận tay luyện hóa thành pháp bảo, vung qua vung lại trong rừng già, như thể đang cầm một thanh tuyệt thế hảo kiếm.
Trên người cô tỏa ra một luồng sức mạnh kỳ dị, không có bất kỳ muỗi mòng nào dám đến gần cơ thể của cô.
Mảnh rừng già này mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, hồi cô còn chưa thành tiên, thường xuyên luồn lách trong rừng, tìm kiếm dược liệu nâng cao cảnh giới, hoặc là đối mặt với đòn đánh úp của thiên kiêu khắp nơi.
Danh tiếng của cô lúc đó rất lớn, không chỉ bởi vì dung mạo xinh đẹp, mà quan trọng hơn là thực lực chiến đấu khủng khiếp của cô, cùng với cách nghĩ thần bí khó lường.
Không ai hiểu được rốt cuộc cô đang nghĩ gì, cô sẽ làm gì.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cô tuyệt đối là ác mộng trên con đường thành tiên của tất cả mọi người, nếu muốn thành tiên, thì cô chính là chướng ngại lớn nhất.
Khi đó Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên còn chưa gây dựng nên danh tiếng, người đời chẳng hay biết gì về họ. Nguyện vọng lớn nhất của họ là đánh bại Bất Hủ Tiên Tử hùng mạnh, một trận thành danh, để thiên hạ chú mục.
Chỉ có điều nguyện vọng này của họ mãi vẫn không thể thực hiện.
Do đó Bất Hủ Tiên Tử rất giỏi đối mặt với các loại nguy hiểm và thách thức, đánh úp cô trong rừng rậm là chuyện bất khả thi.
Gào !
Một tiếng gầm giận dữ của động vật vọng đến từ không xa, thu hút sự quan tâm của Bất Hủ Tiên Tử.
Cô còn chưa kịp chạy tới, thì đã nhận thấy mặt đất đang rung chuyển, tâm chấn càng lúc càng gần như thể một sinh vật khổng lồ nào đó đang chạy băng băng.
Rầm rầm ! Rầm rầm !
Bất Hủ Tiên Tử nhảy lên một tảng đá lớn, nhón chân lên, tay phải chắn trước vầng trán, nhìn về phía xa xăm: "Đó là..."
Cây cối trong rừng đổ rạp, khói bụi mịt mù, một thân hình to lớn còn cao hơn cả cây cối trong rừng sâu, lộ ra bóng lưng thô ráp.
Đó là một con voi đang nổi điên mà đuổi theo mấy người, toàn thân con voi trắng như tuyết, như thể viên ngọc thạch, có sáu cái ngà dài.
Thân thủ của mấy người kia lợi hại, đều là những tu sĩ Kim Đan Trung, Hậu Kỳ, nhưng đối mặt với con voi khổng lồ đang hóa rồ, họ ngay cả ý nghĩ chống cự cũng không có, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.
Bất Hủ Tiên Tử nhảy xuống tảng đá lớn.
Mấy người kia nhìn thấy Bất Hủ Tiên Tử xuất hiện, giật mình kinh hãi, liều mạng hét về phía cô: "Đây là Tượng Vương cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ, là huyết mạch Thượng Cổ chính thống, Bạch Tượng Lục Ngà, không biết do nguyên cớ gì, nó đã hóa rồ rồi, tiểu cô nương mau chạy đi!"
Bạch Tượng Lục Ngà, tuy địa vị trong thời Thượng Cổ không hiển hách như Long Phượng, Đào Ngột, Cùng Kỳ, nhưng cũng chỉ là Yêu Tộc xếp sau chúng, Lục Ngà Bạch Tượng có danh tiếng lẫy lừng, trong tộc từng xuất hiện ít nhất ba vị đại năng cảnh giới Độ Kiếp.
Mấy người bị Bạch Tượng Lục Ngà truy đuổi liếc mắt đã nhìn ra cảnh giới của Bất Hủ Tiên Tử chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, đối mặt Tượng Vương đang phát rồ, thậm chí là trong cùng cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ cũng không dám đối kháng trực diện, tiểu cô nương này nếu không chạy, thì có thể mường tưởng tượng ra kết cục.
Họ không muốn nhìn thấy tiểu cô nương này chết thảm.
Tiểu cô nương kia như bị dọa đến ngây ngốc, đứng sững người tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Một người trong số đó bất chợt dốc sức, muốn xách theo Bất Hủ Tiên Tử cùng chạy, không ngờ Bất Hủ Tiên Tử như hòa làm một với đại địa.
Người đó vô cùng kinh ngạc, y thân là Kim Đan Hậu Kỳ, thế mà lại không xách nổi tiểu cô nương này.
Con tiểu nha đầu này là sao vậy?
Mấy người còn lại cũng thử dịch chuyển Bất Hủ Tiên Tử, nhưng đều kết thúc với thất bại, Bạch Tượng Lục Ngà bám sát phía sau, họ không dám chậm trễ, đành phải tiếp tục chạy về phía trước.
"Voi con không ngoan, trước kia tộc trưởng các ngươi đã từng thề với ta, không thể làm tổn hại đến Nhân Tộc." Bất Hủ Tiên Tử nói ra một bí mật mà ngay cả trong nội bộ của tộc Bạch Tượng Lục Ngà cũng không hề hay biết.
Chỉ tiếc con voi trắng này đã nổi điên, không nghe lọt được câu nào.
Bất Hủ Tiên Tử thở dài, nếu không ngăn cản con voi trắng này, mấy người kia chắc chắn xong đời.
Chỉ đáng thương cho thân thể này.
Cô hít sâu một hơi, bày ra tư thế, tay phải siết quyền, đặt ở bên hông.
"Tiên Tử Quyền Pháp."
Cô chậm rãi đánh ra một quyền.
...
"Tống Hoa thiếu gia, còn có mấy vị thiếu gia khác, các người không sao chứ?"
"Vừa rồi bọn ta chú ý đến động tĩnh bên này, chắc không phải là các người vô tình xông vào lãnh địa của Bạch Tượng Lục Ngà đó chứ? Chỗ đó là vạn lần tuyệt đối không vào được đâu!"
Hộ vệ thở hổn hển mà chạy tới, mấy vị này là thiếu gia nhà họ Tống ở Đế đô, đến Trấn Yêu Quan đánh bóng tên tuổi, tiện cho việc thăng quan tiến chức sau này.
Để đảm bảo an toàn, nhà họ Tống còn thuê cho họ vài tên hộ vệ.
Lúc đầu còn khá nghe lời, sau này mấy người này càng lúc càng cảm thấy hộ vệ phiền phức, cái này không được làm, cái kia không thể làm.
Chuyện gì cũng chẳng thể làm, vậy còn đến Trấn Yêu Quan để làm gì, du lịch à?
Thế là mấy người bọn họ nhân lúc hộ vệ không chú ý, lén lút rời đi, chưa đi được bao xa, thì đã xông vào lãnh địa của Bạch Tượng Lục Ngà, chả hiểu làm sao mà chọc trúng con voi trắng.
Thấy mấy người nhóm Tống Hoa ngồi bệt trên đất, trợn mắt há hốc mồm, không biết đang nhìn cái gì.
Hộ vệ dõi theo tầm mắt của họ, cũng ngây người ra, sững sờ thất thần.
Đó là một vệt rãnh khủng khiếp, như có sinh vật khổng lồ đáng sợ trượt qua, tông ngã vô số cây to.
Cuối vệt rãnh, một con voi trắng to như ngọn núi nhỏ nằm thẳng cẳng trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Nhóm người Tống Hoa không trả lời được hoặc có thể nói là không biết phải miêu tả cảnh tượng vừa rồi như thế nào.
Một bé gái mảnh mai, mười sáu mười bảy tuổi, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, đối mặt với voi khổng lồ cảnh giới Nguyên Anh đang nổi điên, bất quá là một quyền, thì đã đánh gục con voi khổng lồ.
Một quyền đó như rút cạn sức mạnh của tiểu cô nương, cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất, thân thể hòa làm một với mặt đất, biến mất không còn tăm hơi.
"Ngươi nói ở gần đây có một con Bạch Tượng Lục Ngà giai đoạn Nguyên Anh à?" Trải qua trận chiến kéo dài liên miên, Lục Dương thở hồng hộc, ngồi xuống đất nghỉ ngơi, nghe Ngũ Hiệp Ưng Sơn giới thiệu về những yêu thú cực kỳ nguy hiểm ở quanh đây.
"Con voi khổng lồ đó nghe nói có tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ, có khái niệm lãnh địa cực mạnh, ai mà xông vào lãnh địa của nó, thì cứ đợi bị nó giẫm đạp đi, không chết không thôi."
"Hơn nữa tính khí nó nóng nảy, đối mặt với yêu thú trong cùng cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ cũng vậy, chỉ cần dám không báo trước mà xông vào lãnh địa của nó, đều bị nó tấn công. Trước đây chính vì chuyện này, nó và một con yêu thú Nguyên Anh Sơ Kỳ khác đánh nhau, kết quả chung cuộc là Bạch Tượng thắng thảm, con yêu thú kia chết thảm."
"Hự !" Mạnh Cảnh Chu nghe xong hít một hơi thật sâu, hung dữ vậy sao?
"Chứ sao! Ta biết chiến lực của hai vị thiếu hiệp kinh người, liên tiếp đánh bại mấy con yêu thú cảnh giới Kim Đan, hơn nữa hãy còn dư sức, nhưng cho dù vậy, ắt hẳn là khi đối mặt với con Bạch Tượng Lục Ngà kia cũng chẳng giành được lợi lộc gì."
"Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể tới gần lãnh địa của Bạch Tượng Lục Ngà." Ngũ Hiệp Ưng Sơn khuyên can.
"Ta biết rồi." Lục Dương gật đầu, trước giờ hắn vẫn luôn tiếp thu lời khuyên bảo.
"Lục Dương, ta đã về rồi." Linh hồn của Bất Hủ Tiên Tử bay vào không gian tinh thần, không một ai phát hiện.
"Nhanh vậy mà về rồi à? Còn chưa tới ba ngày mà." Lục Dương ngạc nhiên, với sự hiểu biết của hắn về Bất Hủ Tiên Tử, nghĩ rằng cô ta dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải chơi đủ ba ngày mới chịu.
"Ôi... Phân thân gỗ của ngươi không đủ cứng cáp, bị ta chơi hỏng rồi." Bất Hủ Tiên Tử nói với vẻ đầy ấm ức.
"Cô đã làm gì rồi?"
Bất Hủ Tiên Tử thoáng lè lưỡi, cảm thấy chuyện làm hỏng phân thân gỗ khá là mất mặt: "Không nói cho ngươi biết."
Nếu dùng bản thể của Lục Dương để chiến đấu, Bất Hủ Tiên Tử có tự tin dùng một quyền đánh gục con voi trắng mà không làm tổn hại đến thân thể của Lục Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận