Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 236: Tuổi tác của đại sư tỷ

"Vẫn là câu nói đó, chớ bắt chước theo ta." Vân Chi dặn dò hết lần này đến lần khác, cô lo lắng Lục Dương nghĩ quẫn, muốn so đo cao thấp với mình.
"Đệ tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt chước!" Lục Dương cam đoan.
"Được rồi, ta phải tu luyện rồi, đệ tiếp tục chọn phương pháp kết đan đi."
"Vâng."
Sau khi biết được chi tiết quá trình kết đan của đại sư tỷ, Lục Dương đã dứt khoát từ bỏ ý định bắt chước, không tí vương vấn gì.
Phương pháp kết đan này quá điên rồ, hắn chỉ là một Kiếm Linh Căn bình thường, tầm thường không có gì nổi bật, không có thiên phú của đại sư tỷ.
Bài đồng dao trước đây là "Này vì sao bé lấp lánh ơi, như viên kim cương xinh giữa trời", bây giờ phải chăng nên đổi thành "Này vì sao bé lấp lánh ơi, như viên Kim Đan xinh giữa trời" ư?
Hợp lý, thuận miệng.
Một vấn đề đã được giải quyết xong, một vấn đề khác lại dâng lên trong lòng - rốt cuộc đại sư tỷ bao nhiêu tuổi rồi?
Cụ thể là bao nhiêu trăm tuổi rồi nhỉ?
Lục Dương rục rịch không yên, muốn khám phá sự thật.
Lục Dương nhớ lại trong kỳ tuyển chọn nhập tông của Vấn Đạo Tông, ải thứ nhất do Đái Bất Phàm sư huynh phụ trách, chỉ cần sờ một cái, Đái sư huynh đã có thể biết được căn cơ và tuổi tác của họ. "Tiên tử, cô có phép thuật nào có thể nhìn thấu tuổi tác của người khác không?"
"Có chứ."
Lục Dương chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, không ngờ lại thật sự có?
Không hổ là tiên tử.
"Hì hì, phép thuật của ta rất đáng gờm đấy, có thể phớt lờ tu vi của đối phương, nhìn thấu tuổi tác của họ."
"Lợi hại như vậy ư!"
"Đương nhiên rồi, ngươi lại không nghĩ thử xem ta là ai cơ chứ!"
Đây là một pháp thuật nhỏ, hoặc nói đúng hơn là một chiêu thức nhỏ, đơn giản dễ lĩnh ngộ, Lục Dương chỉ cần đọc thuộc lòng ngôn ngữ Thượng Cổ, luyện tập dăm ba lần thì đã học được.
Lục Dương vận chuyển pháp thuật Thượng Cổ, cảm thấy trước mắt khoáng đạt, như thể vừa ngộ ra điều gì đó.
"Trước hết cứ thử với bản thân đã."
Lục Dương giơ bàn tay ra, nhìn thấy một con số hiện ra trước mắt - mười sáu tuổi.
Chính xác, hiện tại hắn chỉ mới có mười sáu tuổi.
"Tiếp theo xem thử tiên tử." Lục Dương vận chuyển pháp thuật Thượng Cổ để nhìn Bất Hủ Tiên Tử, người đang dương dương tự đắc, một con số cũng hiện ra trước mắt - mười sáu tuổi.
"Hửm?"
Mặc dù Bất Hủ Tiên Tử vẫn luôn tự nhận mình là mỹ thiếu nữ thiên tài, chẳng may chết yểu, năm nay chỉ mới có mười sáu tuổi.
Nhưng ngay cả khi chỉ dùng mông để suy nghĩ, Lục Dương cũng biết đây là chuyện tầm phào.
Mười sáu tuổi thành tiên, một kỷ nguyên tương đương với một tuổi phải không?
Lục Dương mang theo lòng nghi ngờ đi nhìn một vị sư huynh vừa đi ngang qua, cũng hiển thị mười sáu tuổi!
"Tiên tử, pháp thuật của cô có vấn đề gì không, tại sao ta nhìn ai cũng hiển thị mười sáu tuổi?" Cân nhắc đến lịch sử đen của mình, Lục Dương trước tiên nghi ngờ rằng bản thân đã tu luyện sai.
Bất Hủ Tiên Tử nói với giọng điệu hùng hồn: "Ngươi đừng quan tâm việc tuổi tác đúng hay sai, ngươi chỉ nói liệu có thể phớt lờ tu vi nhìn thấy tuổi tác hay không thôi mà!"
Bất Hủ Tiên tử tiếp tục nói: "Vào thời Thượng Cổ, mọi người thích dùng tuổi tác để tính vai luận vế, điều này không hay, những gì người lớn tuổi nói đều đúng hay sao, những gì người nhỏ tuổi nói đều sai hay sao?
"Để xoay chuyển cục diện này, ta đã đặc biệt sáng tạo ra chiêu pháp thuật này để nhìn ai cũng thấy mười sáu tuổi, nhưng tiếc thay lý tưởng của ta vào lúc đó quá tiến bộ, mọi người không thể chấp nhận được."
"Quan điểm này của tiên tử trong thời nay cũng rất tiến bộ."
Phải làm thế nào để tính toán tuổi tác của đại sư tỷ?
Phương pháp đầu tiên Lục Dương nghĩ đến là xem đại sư tỷ thuộc khóa đệ tử nào.
Vấn Đạo Tông, hay nói cách khác là Ngũ Đại Tiên Môn, luôn có quy luật trong việc tuyển chọn đệ tử, ba năm một khóa, chưa bao giờ gián đoạn.
Nhưng Lục Dương nhanh chóng phủ định phương pháp này.
Vấn Đạo Tông ngay cả Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu còn dám tuyển, trông có vẻ như ngưỡng cửa thấp, nhưng thực tế thì ngưỡng cửa cao ngất ngưởng. Khóa tuyển chọn đệ tử của Lục Dương cũng tính là nhiều rồi.
Có trường hợp người tham gia tuyển chọn đạt chuẩn về căn cơ nhưng không đạt chuẩn về tâm trí, như vậy sẽ không được vào Vấn Đạo Tông. Điều này dẫn đến tình huống đôi khi Vấn Đạo Tông thậm chí không thể tuyển được ai.
Như vậy, Lục Dương sẽ không thể dựa vào việc tính toán bản thân là đệ tử khóa thứ mấy để suy ra tuổi của đại sư tỷ.
"Vậy thì trực tiếp đi hỏi Đái sư huynh? Đái sư huynh cùng khóa với đại sư tỷ, chắc chắn biết đại sư tỷ bao nhiêu tuổi!"
Lục Dương nghĩ là làm, chẳng qua bởi vì ải khảo nghiệm thứ ba, một mình hắn đối mặt với Đái sư huynh thì cứ cảm thấy chột dạ.
Cần tìm một trợ thủ.
"Đi hỏi Đái sư huynh về độ tuổi của đại sư tỷ à?" Nghe dự tính của Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ háo hức muốn thử.
"Sẽ không bị đại sư tỷ phát hiện đâu, đúng không?"
"Không đâu, lúc ta đi thì đại sư tỷ đang tu luyện, không rảnh để tâm tới chỗ chúng ta."
"Vậy còn chần chừ gì nữa, đi thôi." Mạnh Cảnh Chu thúc giục Lục Dương tranh thủ thời gian.
"Các ngươi muốn hỏi tuổi tác của đại sư tỷ à?" Đái Bất Phàm nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu với vẻ mặt kỳ quái.
"Hai tên bọn ngươi đúng là to gan mà, thậm chí chuyện cơ mật tầm này cũng dám hỏi, cẩn thận kẻo chuốc lấy họa!" Đái Bất Phàm sư huynh tốt bụng mà cảnh cáo hai người họ, vấn đề này thuộc dạng cơ mật nhất của Vấn Đạo Tông, mức độ bảo mật còn cao hơn cả tin tình báo về Đạo Quả.
"Các ngươi có biết tên đệ tử trước đó hỏi câu hỏi này đã nhận được kết cục thế nào không!"
"Chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà." Mạnh Cảnh Chu nở nụ cười thương mại, nhìn rất giả tạo.
"Đúng vậy, đúng vậy, hai người bọn đệ chỉ là quan tâm đến đại sư tỷ, thấy tỷ ấy vì tông môn này mà phải vất vả ngày đêm, cực nhọc vô cùng. Bọn đệ biết được tuổi tác của tỷ ấy thì mới tiện việc tặng quà chứ." Lục Dương cũng lộ ra nụ cười giống y như Mạnh Cảnh Chu.
Đái Bất Phàm khẽ trợn mắt, có khùng mới tin lời hai tên này.
Đây là việc cấm kỵ, tuyệt đối không thể nói.
"Hai ngươi không sợ đại sư tỷ biết được chuyện này sao?"
Mạnh Cảnh Chu cười hề hề: "Đại sư tỷ đang tu luyện, không rỗi để ý tới nơi đây, chỉ cần Đái sư huynh không nói, thì đại sư tỷ sẽ không bao giờ biết được chuyện này!"
Đái Bất Phàm khẽ lắc đầu: "Đại sư tỷ có năng lực thấu triệt đất trời, há có thể không biết chuyện này. Ta khuyên hai ngươi một câu, đừng hỏi nữa, vấn đề này vô cùng nguy hiểm."
"Sẽ không có nguy hiểm gì đâu." Mạnh Cảnh Chu cảm thấy chuyện này chả có gì to tát.
Nghe thấy lời này, Đái Bất Phàm nở nụ cười như có tựa không, nói: "Thật sao? Nếu đã như vậy, tại sao hai ngươi không quay đầu lại, trực tiếp đi hỏi đương sự?"
"Hửm? Nói vậy là sao?"
Cả hai đều nảy sinh linh cảm chẳng lành, cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng hạ xuống, như thể sắp đóng băng cả người họ.
Hai người quay đầu lại một cách cứng nhắc, thấy đại sư tỷ đứng ở phía sau, dáng người duyên dáng yêu kiều, mặt không biểu cảm mà nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nhìn không ra hỉ nộ.
Đái Bất Phàm thở dài: "Thấy chưa, ta đã nói với các ngươi từ sớm, đừng hỏi vấn đề này, sẽ chuốc lấy tai vạ."
Từ lúc hai người họ tìm đến y, đại sư tỷ đã lặng lẽ đứng ở phía sau. Đái Bất Phàm điên cuồng ra hiệu, hai người này một lòng tìm đường chết, muốn cứu cũng chẳng cứu được.
Có lẽ họ định sẵn phải chịu kiếp nạn này.
Đại sư tỷ nhẹ nhàng nói: "Tiểu sư đệ."
Lục Dương giật bắn mình, vội vàng đáp: "Có!"
"Mạnh sư đệ."
"Có!"
"Hai người các đệ cảm thấy việc tu luyện quá nhàm chán, trong lúc rảnh rỗi đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này ư?"
Giọng nói của đại sư tỷ hiếm thấy mà mang đôi nét dịu dàng, như thể đang quan tâm đến tiến độ tu luyện của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vã mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả vạt áo, run cầm cập, không biết nên nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận