Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 129: Bất Ngữ Đạo Nhân thoát khỏi khốn cảnh

Lạc Hồng Hà rời đi một cách rất vội vã.
Ban đầu, Lạc Hồng Hà vốn dự định nhân cơ hội tại cuộc họp để đòi một lời giải thích từ Vấn Đạo Tông, chí ít cũng phải nhận được lời hứa từ Vấn Đạo Tông rằng họ sẽ không đến gần Lan Đình.
Nhưng bây giờ xem ra, đừng nói là lời hứa, nếu đi chậm một chút, thì ngay cả đồ đệ nhỏ cũng bị họ cướp đi mất.
Trong một đám mây khói, Lan Đình than phiền: "Sư phụ, con đã nói là con không sao mà, nhưng người một mực kéo con đến Vấn Đạo Tông. Nếu Lục Dương biết chuyện này thì sẽ nhìn con như thế nào đây!"
"Con vừa trở về liền tập trung vào việc nghiên cứu trận pháp tự động nướng thịt, cố gắng biến thành hình dạng của người khác bằng cách đánh Tượng Hình Quyền, đã vậy rồi mà còn nói là con không sao à?"
"Sư phụ đã từng nói với con từ sớm rồi, cần phải tránh xa những người của Vấn Đạo Tông, đây đều là những bài học được đúc kết từ kinh nghiệm!"
"Nhớ khi xưa lúc vi sư xuống núi để rèn luyện, bèn gặp được một người đệ tử của Vấn Đạo Tông. Hai người bọn ta hợp sức trừ quỷ, sau khi đến nơi, bọn ta đã lưu trú ở một quán trọ vài ngày. Con quỷ đó cũng gan to bằng trời, không ngờ lại dám trốn dưới giường của đệ tử Vấn Đạo Tông, trốn một mạch suốt ba ngày."
"Cuối cùng, người đó phát hiện ra vấn đề, lôi con quỷ ra từ dưới giường, đòi con quỷ phải chia đều tiền phòng của ba ngày."
"Đây có thể là cách suy nghĩ của một người bình thường hay sao?"
"Người đó là ai?" Lan Đình hỏi.
"Tông Chủ Vấn Đạo Tông, Bất Ngữ Đạo Nhân."
Lạc Hồng Hà cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Còn có một lần, hai người bọn ta đụng phải vụ án phân xác, hàng chục trẻ em chết thảm, thi thể không nguyên vẹn, cụt tay đứt chân mà trải đầy đất, chỉ có một bé gái với vẻ mặt thờ thẫn sống sót. Hai người bọn ta canh chừng bên cạnh bé gái, bảo đảm sự an toàn cho cô bé."
"Sau một lúc, người của nha môn đến, nói rằng sau khi họ nối ghép lại thi thể, họ phát hiện ra mỗi thi thể đều thiếu một bộ phận, mà bộ phận bị thiếu đó vừa vặn có thể ghép thành một bé gái."
"Lúc đó, ta cảm thấy một cơn lạnh sống lưng chạy thẳng lên đầu, mà lúc này bé gái đó cũng lộ ra nụ cười kèm tiếng cười quỷ dị, đáng sợ dị thường, Bất Ngữ Đạo Nhân liền gõ lên đầu cô bé rồi nói, 'Cười cái gì mà cười, không thấy chúng ta đang thảo luận vấn đề à?'."
"Cô bé đó cũng bị gõ đến mê man."
Lan Đình cân nín.
Bắt nguồn từ mục đích quan tâm đến sư phụ, Lục Dương lại một lần nữa đến rừng thông trên đỉnh Thiên Môn, ngay sau đó bèn thấy Bất Ngữ Đạo Nhân bị trói với một phong cách rất đặc biệt.
"Vấn Đạo Tông của chúng ta còn thịnh hành nghệ thuật trình diễn à?" Lục Dương cảm thấy bối rối.
Bất Ngữ Đạo Nhân gắng sức vặn vẹo, biên độ cực lớn, miệng còn ậm ừ mà nói gì đó, giống như đang cầu cứu.
Lục Dương xé tấm giấy hoàng phù trên trán xuống, Bất Ngữ Đạo Nhân khôi phục pháp lực, tháo ra dây thừng, nhổ ra chiếc tất, thành công thoát khỏi khốn cảnh.
Bất Ngữ Đạo Nhân nước mắt lưng tròng: "Huynh đệ tốt, sau này chúng ta xưng hô theo cách của nhau, ngươi gọi ta là sư phụ, ta gọi ngươi là sư phụ!"
Lục Dương nghĩ rằng tốt nhất là nên trói sư phụ lại.
Bất Ngữ Đạo Nhân ra khỏi động phủ, dang rộng hai tay, hướng về ánh sáng mặt trời, ôm lấy thiên nhiên: "Mười năm rồi, cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!"
Sau đó ông ta thoáng suy ngẫm, cảm thấy bầu không khí như vậy chưa đủ, bèn kéo mây gọi mưa, làm cho một khu vực nhỏ trên đầu mình trút mưa xuống.
Mưa như trút nước, Bất Ngữ Đạo Nhân rất nhanh bị dội đến ướt như chuột lột, ông ta lại dang rộng hai tay, ôm lấy tự do: "A ! Mười năm rồi, cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!"
Hoàn hảo.
Đạt được hiệu quả mong muốn, Bất Ngữ Đạo Nhân xua đi mây mưa, quay đầu nói với Lục Dương: "Ta chuẩn bị xuống núi để kể Bình Thư, con có muốn đi cùng ta không?"
Bất Ngữ Đạo Nhân vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình.
Lục Dương hơi động lòng, nhưng vẫn lắc đầu: "Không được, thân phận của con rất nhạy cảm, chẳng may bị người của Bất Hủ Giáo nhận ra thì toi rồi."
Bất Ngữ Đạo Nhân cười ha hả: "Chuyện này có gì khó?"
Bất Ngữ Đạo Nhân dùng tay lướt nhanh qua mặt Lục Dương, khuôn mặt của Lục Dương liền xảy ra vài thay đổi nhỏ, trở nên khác hoàn toàn so với trước đó.
"Còn chẳng phải là làm việc xấu rồi sợ bị kẻ thù nhận ra à, ta hiểu, trong lĩnh vực này ta rất có kinh nghiệm, yên tâm, chẳng có người nào trong giai đoạn Hợp Thể có thể nhìn thấu được lớp nguỵ trang của ta!"
Lục Dương không thực sự muốn biết nguồn gốc kinh nghiệm của Bất Ngữ Đạo Nhân đến từ đâu, chẳng qua như thế này thì hắn có thể yên tâm ra ngoài rồi.
"Con còn muốn gọi thêm một người bạn, không biết có được không?"
"Dĩ nhiên là có thể."
Lục Dương gọi Mạnh Cảnh Chu, người đang hì hục đánh quyền để rèn luyện cơ thể.
"Ra ngoài chơi ấy?"
"Có an toàn không?"
"Có lão làng dẫn đường, đảm bảo an toàn."
"Đi."
Sau một loạt câu hỏi và trả lời ngắn gọn, Mạnh Cảnh Chu liền chuẩn bị ra ngoài cùng Lục Dương, thậm chí là đi đâu hay chơi gì cũng không hỏi đến.
Đi theo Lục Dương còn có thể thiếu trò vui hay sao?
"Người này là ai?" Mạnh Cảnh Chu hỏi khẽ, hắn ta không nhận ra Bất Ngữ Đạo Nhân.
"Đó là sư phụ của ta, Bất Ngữ Đạo Nhân." Lục Dương tự hào giới thiệu.
Bất Ngữ Đạo Nhân nhận ra Mạnh Cảnh Chu, ông ta vuốt bộ râu trắng với vẻ hiền từ: "Tiểu tử nhà họ Mạnh, ta từng nghe ông già nhà con kể về con, lúc làm tiệc đầy tháng ta còn từng đến uống rượu."
"Người quen ông nội con à?" Mạnh Cảnh Chu có chút ngạc nhiên, hắn ta chưa từng nghe ông nội kể về chuyện này.
Bất Ngữ Đạo Nhân cảm thấy buồn cười trước câu hỏi này: "Ta và ông nội của con đã quen biết nhau hơn một nghìn năm rồi."
Sau khi Mạnh Cảnh Chu bị Bất Ngữ Đạo Nhân thay đổi diện mạo bằng thủ pháp tương tự, hắn ta bèn hỏi: "Chúng ta nên xuất phát như thế nào, ta có xe ngựa."
Lục Dương xua tay: "Không cần, ta mới học được một chiêu thuật Phi Kiếm, có thể cưỡi kiếm phi hành."
"Nhưng một thanh kiếm chỉ có thể đứng được một người thôi chứ, còn hai người thì phải làm thế nào?" Mạnh Cảnh Chu nhướng mày.
Lục Dương như thể đang khoe của mà lấy ra một chiếc xe bay với tạo hình kỳ lạ từ ngọc bài chứng minh thân phận: "Huynh có thể coi thứ này như một vỏ kiếm, chỉ là kích thước hơi lớn một chút."
"Ta vận chuyển thuật phi kiếm, xe bay bèn có thể lên trời, tổng cộng có thể chở được năm người!"
Mạnh Cảnh Chu quanh quẩn hai vòng quanh chiếc xe bay, gõ nhẹ vào vỏ xe, nghe thấy tiếng vang khá chất, ánh mắt sáng lên: "Đúng là đồ tốt, do huynh phát minh à?"
"Tất nhiên."
Bất Ngữ Đạo Nhân cũng gật đầu liên tục, đồ đệ nhỏ của ông ta quả thật có trình độ phi phàm trong kiếm đạo, mai sau ắt hẳn sẽ không kém cạnh với mình!
Lục Dương với trạng thái hưng phấn cầm lái xe bay, Mạnh Cảnh Chu ngồi ở ghế phụ, Bất Ngữ Đạo Nhân ngồi ở hàng sau, ba người thắt dây an toàn, đều cảm thấy rất mới lạ.
"Khởi hành!"
Kiếm Thanh Phong phát ra một tiếng vang, xe bay vọt lên không trung, bay đến tầng mây.
"Sư phụ, chúng ta nên đi về hướng nào?"
Bất Ngữ Đạo Nhân chỉ về phía trước: "Đi về phía Nam, phía Nam phồn hoa, có nhiều tuyến giao thông trọng yếu, thích hợp để vi sư kể Bình Thư!"
Xe bay hướng về phía Nam, lúc tình cờ gặp phải thuyền bay, hành khách trên thuyền đều kinh ngạc trước sự tồn tại của nó.
Bất Ngữ Đạo Nhân gõ nhẹ vào ghế sau, một tấm chắn hình thôi vô hình bung ra, giảm lực cản của không khí, đồng thời bản thân ông cũng thi triển thuật Phi Kiếm, góp sức giúp xe bay phi hành.
Lục Dương nhận ra sự trợ giúp của sư phụ, lòng tin tăng lên gấp bội, tốc độ xe bay lại tăng thêm một cấp bậc nữa.
Có sư phụ trấn thủ ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng an toàn!
Khi Vân Chi đến kiểm tra tình hình của sư phụ, động phủ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại một sợi dây thừng màu vàng, tấm phù màu vàng, cùng với một chiếc tất không biết của ai.
Khi trở về động phủ của mình, trước cửa động phủ có một mảnh giấy nhỏ do Lục Dương để lại:
‘Đệ và sư phụ ra ngoài du ngoạn một thời gian, không cần lo lắng cho đệ.’.
Vân Chi càng lo lắng hơn rồi.
Sư phụ cô… ông ấy có phân biệt được Đông Nam Tây Bắc đâu.
Ở một thị trấn nhỏ ở phía Tây, xe bay mất kiểm soát, rơi thẳng xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận