Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 55: Làm ăn phát đạt

Y thoáng nhìn qua Lục Dương, rồi lại thoáng nhìn qua Mạnh Cảnh Chu, hỏi một cách chậm rãi: "Đây là tên mà các huynh đặt à?"
Lục Dương gật đầu: “Tên do đệ đặt là quán nướng Thử Lại Lần Nữa."
Mạnh Cảnh Chu cũng gật đầu: "Đệ đặt tên là quán nướng Cảm Ơn Đã Ủng Hộ”.
Man Cốt cảm thấy cái tên quán nướng Dương Dương Dương do mình đặt vẫn khá bình thường.
Cục giấy mà Man Cốt mở ra đầu tiên viết tên quán do Lục Dương đặt, theo quy tắc, quán nướng sẽ được gọi là ‘Thử Lại Lần Nữa’.
"À, đúng rồi, ai trong các huynh có phương pháp che giấu khí tức?" Lục Dương hỏi.
Khi đang ở trên đường phố, Lục Dương chú ý đến phương thức hô hấp của khá nhiều người, độ tương thích với linh lực khác biệt, chắc chắn là tu sĩ, nhưng khi quét qua bằng thần thức, hắn không thể đoán định được tu vi của đối phương.
Một, hai người có tu vi cao hơn mình cũng xem là hợp lý, nhưng tu vi của mọi người đều cao hơn mình, điều này rõ ràng là không thể.
Quận Diên Giang khác với xã Thái Bình, có không ít tu sĩ, nhưng vẫn chưa đến mức độ khoa trương như người nào cũng Trúc Cơ.
Lục Dương chỉ suy nghĩ thoáng qua liền hiểu rõ, tu vi cao hay thấp quyết định địa vị, muốn hành tẩu giang hồ mà không bị người khác bắt nạt, hoặc là phải có tu vi siêu việt, hoặc biết cách che giấu tu vi, khiến đối phương không dám manh động.
Việc họ ra ngoài không chút che giấu như vậy, chẳng khác nào là đang nói với mọi người rằng, ba người họ còn chưa trải sự đời.
Muốn trà trộn vào Ma giáo, phải giả dạng thành người từng trải trên giang hồ.
"Đệ thì có, quê nhà của bọn đệ dùng phương pháp này lúc săn bắt." Man Cốt lấy ra một cuộn da cừu từ trong áo.
"Thú săn trong hoang dã đều rất xảo quyệt, nhìn thấy gió thổi cỏ lay liền chạy, muốn săn bắt thành công, phải che giấu khí tức, mai phục từ trước."
Man Tộc mà Man Cốt từng chung sống là Đại Tộc trong hoang dã, y là người có địa vị cao nhất khi xét về huyết mạch.
Man Tộc không chỉ có tộc nhân ở giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ đi săn, mà ngay cả những tộc nhân có thể Tịch Cốc như giai đoạn Kim Đan cũng phải ra ngoài đi săn.
Đối với Man Tộc, con mồi không chỉ để no bụng, mà còn có tác dụng như thiên tài địa bảo.
"Nhưng khi sử dụng cuốn bí pháp này của đệ, không thể di chuyển, di chuyển thì sẽ bể mánh."
Hạn chế càng lớn, thì tác dụng càng mạnh, nếu chỉ bàn về công hiệu của việc che giấu khí tức, thì hiệu quả che giấu khí tức được ghi chép trên cuộn da cừu có thể được xếp vào ba thứ hạng đầu tiên.
"Ở chỗ đệ có một pháp thuật che giấu khí tức thông thường, đối phương chỉ có thể nhìn thấy tu vi của huynh khi họ cao hơn huynh một đẳng cấp lớn." Mạnh Cảnh Chu lấy ra một cuộn thẻ tre từ trong ngọc bội, không biết đã để trong đó bao lâu, nhưng lại vẫn có một mùi thơm nhè nhẹ của tre.
Từ chất lượng của cây tre, cũng có thể nhìn ra những pháp thuật được ghi chép trên đó phi phàm đến nhường nào.
Trong ngọc bội của Mạnh Cảnh Chu, còn chứa rất nhiều pháp thuật và thần thông mà hắn lấy từ trong nhà ra, nhiều đến mức không có thời gian để học.
Lục Dương nhìn Mạnh Cảnh Chu với ánh mắt lạ thường: "Huynh không phải bỏ nhà ra đi sao? Thế nào mà lại có nhiều đồ tốt như vậy?"
"Đây là do tiểu muội của đệ lén lút nhét cho."
"Được thôi."
Ba người bắt đầu học pháp thuật che giấu khí tức, ba người họ đều là người có thiên tư xuất chúng, loại pháp thuật nhỏ này đơn giản dễ học, đối với họ mà nói thì không thể dễ dàng hơn, trong hơn nửa canh giờ đã học được tám, chín phần, phần còn lại chỉ cần luyện tập thêm.
Lục Dương chắp tay cảm tạ: "Đợi khi đệ học được pháp thuật mới, nhất định sẽ dạy cho hai huynh!"
Đừng xem Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu lấy ra một cách ung dung như thế, cho dù không nói, Lục Dương cũng biết hai loại pháp thuật che giấu khí tức này thực sự hiếm thấy, từ chuyện này có thể thấy được sự tin tưởng của họ đối với mình không hề nhỏ.
Mạnh Cảnh Chu cười ha hả, thẳng thắn mà nói rằng Lục Dương không cần bận tâm, Man Cốt cũng nói những lời tương tự."
...
"Ơ, Ta nhớ ở đây là trà lâu, bây giờ đổi thành quán nướng rồi à?" Trong màn đêm, hai người hiệp khách giang hồ tình cờ phát hiện quán trà trước đây đã biến mất, thay vào đó là một quán nướng có tên rất thú vị.
"Quán nướng Thử Lại Lần Nữa, mùi vị thơm quá."
Hiệp khách giang hồ A khẽ hít một hơi, mùi thơm của món nướng xông thẳng vào mũi, quả thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, nước miếng chảy ròng.
"Ăn một bữa?"
"Đi, vào trong."
Hai người họ tức thì ăn nhịp với nhau, đi vào trong quán nướng.
Ngay khi bước vào quán nướng, hai người liền bị choáng ngợp bởi bầu không khí ầm ĩ vang trời, những người thực khách ăn uống linh đình, miệng nhồi xiên nướng, uống rượu say sưa, ăn đến mặt mày hớn hở, tiếng ồn đủ lớn để lật tung cả mái nhà, người đàn ông vạm vỡ cầm theo xiên nướng chạy vào chạy ra, không nghi ngờ gì, đấy chắc hẳn là tiểu nhị của quán.
Tiểu nhị của quán cường tráng như vậy, là để đề phòng khách hàng đến ăn quỵt hay sao?
"Quán mới mở lại đắt khách như vậy à?"
Hai người có chút háo hức, quán như vậy có thể đắt khách, chắc chắn có lý do của nó, không thể không thử.
Hai người rất may mắn, khi còn xót lại một bàn trống cuối cùng.
Hai người ngồi vào chỗ, một tiểu nhị khác của quán tên là Lục Dương cầm theo một quyển sổ nhỏ, mang trên mặt nụ cười tiêu chuẩn trong ngành dịch vụ: "Chào quý khách, hai vị muốn ăn gì?"
"Hai bình rượu, một đĩa đậu phộng luộc, ba chục xiên thịt cừu nướng, ba chục xiên thịt bò nướng, hai phần khoai tây nướng... tất cả đều cay vừa, hai người bọn ta không ăn được cay cho lắm."
Lục Dương vừa ‘ừm ừm’ mà ghi chú, vừa truyền âm cho Man Cốt: "Huynh có thể điều chỉnh lại công thức của huynh được không? Món nướng quá ngon, thu hút nhiều người đến như vậy, thì chúng ta làm sao còn có thể theo dõi Tần Nguyên Hạo nữa?"
Lục Dương không ngờ công thức bí truyền của Man Cốt lại hiệu quả đến như vậy, trong đêm của ngày đầu tiên, có được vài khách hàng, ngày thứ hai có được một số bàn, ngày thứ ba đã ngồi đầy bàn, hiện tại là ngày thứ tư, hai người hiệp khách giang hồ đã chiếm được chiếc bàn cuối cùng, bên ngoài đã có người xếp hàng chờ.
Lục Dương nghi ngờ rằng vào ngày thứ năm e là sẽ có người đặt bàn trước hoặc ghép bàn với người khác để ăn. Vào ngày thứ ba mươi, họ có thể mở chi nhánh ở khu vực lân cận, sau một năm có thể mở hai trăm chuỗi chi nhánh ở Bắc Bộ của Đại Lục Trung Ương, sau ba năm bèn thịnh hành trên khắp cả Đại Lục Trung Ương, sau năm năm có thể niêm yết chứng khoán... nếu ở đây có khái niệm niêm yết chứng khoán.
Công thức của Man Cốt chắc không có vấn đề đâu, đúng không? Y sẽ không bỏ chất cấm vào trong nước sốt đâu, đúng không?
Đây chỉ là một câu nói đùa, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã thử những món do Man Cốt nướng, không có bỏ chất cấm, quả thật ngon miệng, nhưng không ngờ lại thu hút được nhiều khách hàng như vậy.
Sau đó, Lục Dương đã suy nghĩ thông suốt, những thứ mà mình ăn trên đỉnh Thiên Môn đều là những món sơn hào hải vị bậc nhất, khẩu vị của hắn đã ăn sang quen rồi, có thể khiến người đã ăn quen sơn hào hải vị như bản thân nói một tiếng ngon miệng, thì đúng thật là công thức nướng bí truyền của Man Cốt có chỗ độc đáo.
Tóm lại mà nói, tuyệt đối không thể để hàng quán này nổi tiếng hơn nữa.
"Có vẻ như dưới lầu khá bận rộn, có cần đệ xuống giúp không?" Giọng nói uể oải của Mạnh Cảnh Chu vang lên bên tai hai người họ.
Hiện tại chỉ có một mình Mạnh Cảnh Chu ở tầng hai để giám sát Tần Nguyên Hạo.
"Huynh cứ an phận ở trên lầu mà giám sát Tần Nguyên Hạo, đừng xuống đây làm loạn!" Lục Dương cảnh báo, nếu Mạnh Cảnh Chu xuống lầu, thì hắn ta sẽ không chỉ đơn giản là làm tiểu nhị cho quán nữa.
Dựa trên hiểu biết của hắn về Mạnh Cảnh Chu, chỉ trong khoảng thời gian bưng món ra, hắn ta cũng có thể biểu diễn một đoạn tương thanh đơn khẩu cho thực khách xem.
Mạnh Cảnh Chu ngáp dài một hơi, nghe đến người ta mệt mỏi muốn ngủ: "Nhưng mà tầng hai rất nhàm chán, đã qua bốn ngày rồi, Tần Nguyên Hạo hoàn toàn không có ý định rời khỏi nhà, suốt ngày không phải tĩnh tọa thì nhập định, ngay cả hoạt động giải trí cũng không có."
"Nếu cho đệ nói, không bằng chúng ta giả làm nghệ nhân lang thang trong giang hồ, đệ đi đến nhà của Tần Nguyên Hạo biểu diễn tương thanh đơn khẩu, còn huynh đi biểu diễn nâng lu, nhân thời gian gã ta bị đánh lạc hướng, Man Cốt có thể lắp đặt phù chú nghe lén hay gì đó."
Lục Dương và Man Cốt đều không đếm xỉa đến Mạnh Cảnh Chu.
Đối với kẻ lảm nhảm không ngừng, cách tốt nhất chính là phớt lờ.
Thấy không ai đếm xỉa đến mình, Mạnh Cảnh Chu chỉ có thể thay đổi chủ đề: "Man Cốt, huynh thực sự không nghĩ đến việc làm món nướng khó nuốt hơn sao?"
Man Cốt có sự kiên trì của riêng mình: "Gia đình bọn đệ với tư cách là dòng họ đồ nướng, người của mười tám đời đều biết làm đồ nướng, đệ không thể đánh mất danh tiếng của Man Tộc đồ nướng trong thế hệ của mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận