Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 238: Sự khác biệt giữa Man Tộc và Man Tộc Thượng Cổ

Đây là thành trì khoáng đạt, hào hùng nhất mà hai người họ từng thấy, được xây dựng bằng gạch đá cốt thép cỡ lớn đã qua luyện chế, kiên cố vô bì, toát ra một khí tức sắc bén, hệt như một bóng hình cao lớn đứng hiên ngang ở khu vực giáp ranh giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc, trấn áp tất thảy kẻ địch đến xâm phạm.
Ba chữ 'Trấn Yêu Quan' cũng không phải là vật trang trí, đây là món chí bảo hiếm có, có thể phân biệt ra Nhân Tộc và Yêu Tộc hóa hình. Phàm là người muốn vào thành, đều phải trải qua sự chiếu rọi từ món chí bảo này để chứng minh trong sạch, ngay cả Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng không ngoại lệ.
"Chú của ta trấn giữ ở Tỏa Yêu Quan, xem ra lần này không gặp được ông ấy rồi." Mạnh Cảnh Chu có chút luyến tiếc mà khẽ lắc đầu.
"Mau tránh ra, mau tránh ra, huynh đệ của ta bị thương rồi, cần lương y cứu chữa!" Hai người họ vừa định vào thành, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng la hét, là hai người đàn ông lực lưỡng đang khiêng một cáng, trên cáng có một người gầy gò, đang gào khóc đau đớn.
Mọi người tự giác nhường ra một lối đi, nào ngờ khi nhóm người này sắp chạy vào Trấn Yêu Quan, ba chữ 'Trấn Yêu Quan' bao trùm lên ba người, ba người họ gào thét một tiếng, trên người bốc lên khói trắng, lộ ra nguyên hình.
Hai người đàn ông lực lưỡng kia thế mà lại là hai con sói khổng lồ, người nằm trên cáng cũng không phải tu sĩ Nhân Tộc, mà là một con bái già lành lặn.
- Giải thích, Bái Già là một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái, như lang bái vi gian tức là cùng dựa nhau làm bậy. Hết giải thích.
Những tướng sĩ canh giữ ở trước cổng Trấn Yêu Quan phản ứng thần tốc, không chút dây dưa dông dài, quyết đoán ra tay, giơ lên cây mâu và binh khí trên tay, giết chết ba con yêu thú!
Trấn Yêu Quan thỉnh thoảng có thể bắt gặp yêu thú mưu đồ trà trộn vào trong, kết cục chỉ có một, đó là chết!
Sau khi vào Trấn Yêu Quan, hai người họ nhìn thấy có người vác theo da và nội đan của yêu thú rao bán trên phố, có người bày bán đan dược trị thương trên đường, nói rẻ hơn hai phần so với cửa tiệm, còn có người nói bản thân họ tu vi cao, có thể làm hộ vệ.
Những người đấy cũng giống như tòa thành này, trực tính và phóng khoáng.
Hai người họ trước tiên tìm đến một lữ điếm để nghỉ ngơi qua đêm, phục hồi tinh lực, sau đó làm rõ tình hình hiện tại.
Lục Dương chỉ vào bản đồ, phân tích thông tin thu thập được.
"Nơi đây là Trấn Yêu Quan, cách Tỏa Yêu Quan của chú ngươi khoảng hai mươi vạn dặm. Khu rừng rậm mà chúng ta vừa đi qua là đường ranh giới giữa vương triều Đại Hạ và Yêu Vực, ngăn cách hai thế lực, là khu vực trung lập không thuộc về bất cứ thế lực nào."
"Phải băng qua khu rừng, đi qua một lớp sương mù dày đặc, mới có thể đến được Yêu Vực thực sự."
"Ta cũng đã nghe ngóng đôi điều từ chỗ chủ sạp báo, ông ta nói đây là vùng giao dịch yêu thú trọng điểm, thuyền bay của thương hội Lạc Địa Kim Tiền sẽ định kỳ bay tới đây, mai trưa sẽ có một chuyến thuyền bay tới đây, ngươi muốn về không?"
Mạnh Cảnh Chu vừa định nói: 'còn phải hỏi sao, tất nhiên là về rồi,' nhưng khi sắp thốt ra thì hắn ta lại đổi ý.
"Về ư? Tại sao phải về? Khu rừng này khiến chúng ta ngậm quả đắng lớn đến thế, không cho lũ yêu thú biết mặt, sau này truyền ra ngoài, chúng ta còn lăn lộn kiểu gì nữa?"
Lục Dương lộ ra nụ cười toe toét: "Trùng hợp thật, ta cũng nghĩ như thế."
Hai người họ ăn nhịp với nhau, quyết định sẽ ở lại đây một thời gian, không phấn đấu ra sự nghiệp thì không về.
Trở về với bộ dạng nhếch nhác sa cơ như thế không hợp với tác phong của họ.
"Tiếc là thằng oắt Man Cốt đó không đến đây, dòng máu Man Tộc Thượng Cổ trong người nó bẩm sinh có sức mạnh khắc chế yêu thú." Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
Lục Dương nghi ngờ rằng trước đây khi đại sư tỷ đứng sau lưng hai người họ thì Bất Hủ Tiên Tử đã biết tường tận mọi chuyện, không nhắc nhở mình là muốn mang mình ra làm trò cười.
Đây là một nghi ngờ hợp lô-gích.
Rất nhanh, Lục Dương bèn bị thu hút bởi chủ đề của Bất Hủ Tiên Tử: "Còn có quan niệm này nữa à?"
Khi nói đến việc này, thì Bất Hủ Tiên Tử vô cùng tự hào, cô chống một tay lên hông, có vẻ khá có hơi hướng chỉ tay bình thiên hạ: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng bổn tiên chỉ nâng cao giới hạn trí tuệ của Man Tộc, san sẻ trí khôn cho họ thôi sao? Lúc đó bổn tiên còn chia sẻ một phần nhỏ sức mạnh của mình!"
"Bổn tiên là ai chứ? Ngươi nghĩ rằng có bao nhiêu yêu thú Thượng Cổ bị bổn tiên ăn thịt để viết nên cuốn Bách Khoa Nấu Nướng kia?"
"Nỗi khiếp sợ của yêu thú Thượng Cổ khi đối mặt với bổn tiên bắt nguồn từ huyết thống, Man Cốt nhận được một phần sức mạnh không đáng kể của bổn tiên, cũng gián tiếp nhận được năng lực này, đối mặt với yêu thú, có thể khắc chế một cách tự nhiên!"
"Nhờ vào sự ban phước của bổn tiên, dù cho Man Tộc Thượng Cổ có nói rằng họ có thể diễu võ dương oai trong Yêu Tộc cũng không ngoa. Đối mặt với đối thủ kém một đại cảnh giới, chỉ cần dựa vào uy áp trong huyết mạch cũng đủ để khiến đối phương phủ phục. Nếu đối mặt với đối thủ cùng cấp bậc, lấy một chọi hai cũng không thành vấn đề!"
Lục Dương vừa định khen ngợi Bất Hủ Tiên Tử uy vũ, sức mạnh cao cường khôn xiết, nhưng ngay sau đó lại nghĩ ra một vấn đề khác:
"Vậy có thể tạm thời che giấu sức mạnh khắc chế này không? Chẳng hạn như khi Man Tộc Thượng Cổ đi săn, ẩn mình trong chỗ khuất, một khi có yêu thú đến gần, mặc dù không nhìn thấy tộc nhân Man Tộc, nhưng bản năng vẫn sợ hãi trước huyết mạch của Man Tộc Thượng Cổ, dọa đến chúng vắt cẳng lên chạy?"
Trước tiên, Bất Hủ Tiên Tử trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ngay sau đó bèn buông giọng cười lớn: "... Ha ha ha, ngươi suy nghĩ vấn đề chu đáo thật! Man Tộc có bổn tiên che chở, làm sao mà có thể xuất hiện tình huống thiếu lương thực?"
"Tiên tử đừng cười nữa, hãy trả lời câu hỏi của ta trước đi."
"Ha ha ha, Man Tộc có bổn tiên che chở mà!"
Lục Dương trầm mặc.
Trước đây, Lục Dương vẫn luôn thắc mắc, Man Tộc Thượng Cổ và Man Tộc thời nay rốt cuộc có gì khác biệt. Hắn hỏi Man Cốt, nhưng y cũng không thể trả lời, chỉ nói rằng trong cơ thể của Man Tộc Thượng Cổ tiềm tàng một sức mạnh thần bí, chứa đựng nhiều năng lực, có thể đem lại sự trợ giúp to lớn cho Man Tộc Thượng Cổ. Nhưng bởi vì sức mạnh này lớn đến nỗi khiến cho Man Tộc Thượng Cổ trái với lẽ trời, nên dần dần bị phai mờ và biến mất theo dòng chảy thời gian.
Còn sức mạnh thần bí đó là gì, ngay cả bản thân Man Cốt cũng không biết, các bô lão trong tộc cũng không rõ, chỉ nói đó là sự ban phát của trời cao.
Bây giờ ngẫm lại, sức mạnh thần bí đó chắc không phải là bùa ngải của Bất Hủ Tiên Tử đâu nhỉ?
Còn về việc tại sao Man Tộc Thượng Cổ chỉ còn lại mỗi mình Man Cốt, khó lòng đoán định đó là do quá trình chọn lọc tự nhiên, cá thể nào thích nghi thì sinh tồn, hay là trải qua nhiều đời sinh sôi, đã làm phai nhạt sức mạnh của Bất Hủ Tiên Tử.
"Thực ra bổn tiên vẫn rất được hoan nghênh trong Yêu Tộc."
Lục Dương nhìn Bất Hủ Tiên Tử với ánh mắt hoài nghi, thật hay giả vậy, đầu óc của Yêu Tộc bị đánh đến lú rồi hay sao, còn ở đó mà rất hoan nghênh cô?
"Sao, ngươi không tin à? Tộc Cùng Kỳ nói rằng tộc Thao Thiết rất hoan nghênh ta đến chỗ của họ, tộc Thao Thiết nói tộc Cùng Kỳ rất hoan nghênh ta đến chỗ của họ. Ta đi một vòng trong Yêu Tộc, khắp nơi đều râm ran tiếng cười, vui vẽ đưa tiễn ta đi."
"Thực ra cũng dễ hiểu, dù sao cũng là Tiên Nhân giáng lâm Yêu Tộc, y như trời cao ban phước vậy."
"Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ, ta ở trong không gian tinh thần của ngươi, đây là phước báu lớn biết bao? Không nói những thứ khác, chỉ nói về bí mật thời Thượng Cổ thôi, ta có thể hỏi gì đáp nấy, ngươi dầu cho có đổi thành ai khác cũng không thể làm được như bổn tiên."
"Tiên tử, trong số những bí mật Thượng Cổ mà tiên tử kể, có bí mật nào dùng được không?"
Lục Dương cảm thấy mình không có duyên để hưởng thụ phước báu này, vẫn là mời một người mệnh lớn đến chịu đựng phước báu này đi.
Chẳng hạn đại sư tỷ là một lựa chọn không tồi.
Trong hiện thực, Lục Dương thở dài một tiếng: "Man Cốt đúng là đáng thương mà."
Mạnh Cảnh Chu ngơ ngác: "Man Cốt sao lại đáng thương rồi?"
Hai người họ chịu khổ trong rừng rậm, Man Cốt sao tự nhiên lại thành ra đáng thương rồi?
"Không có gì, chúng ta tiếp tục thảo luận xem bước kế tiếp sẽ làm gì đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận