Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 111: Như thế này mà còn muốn được thả ra ngoài

Tứ Trưởng Lão là một hình mẫu điển hình của người tu sĩ Nho Đạo, mặc trường bào trắng tinh, không vướng bụi trần, tay cầm quạt giấy, tướng đi rất vững vàng, thái độ điềm đạm, đối nhân xử thế chu toàn, đối xử bình đẳng với đệ tử: "Con phải tránh xa Lão Cửu một chút, may mắn rằng dạo gần đây, ông ta đã biến mất nên mới không gây hại cho con."
"Con nên trân trọng cơ hội được học hỏi từ Vân Chi, học theo Lão Cửu là chẳng có đường ra đâu."
"Thánh nhân nói quân tử có năm phẩm hạnh, đó là Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín. Lão Cửu ngay cả một phẩm tính cũng chả có, gian trá, lừa lọc không từ việc xấu nào, ta cũng không biết đã đến đại lao bao nhiêu lần để cứu ông ta."
"Con có biết tuyệt học kiếm đạo của sư phụ mình là gì không?"
Lục Dương trả lời: "Từng nghe đại sư tỷ nói qua, đó là 'Nhất Kiếm Hoá Vạn Kiếm'. Khi dùng toàn lực thi triển, nhất kiếm có thể diễn hoá thành hàng ngàn vạn kiếm, như đám mây đen ùn ùn kéo đến, che kín trời đất, ngạo nghễ thiên hạ, sau khi giết chết kẻ địch, vạn kiếm hợp nhất thành một, không dính đến một giọt máu."
Lúc đó, khi nghe đại sư tỷ mô tả, lòng Lục Dương nảy sinh cảm giác mong mỏi, cho rằng kiếm tu tiêu sái phóng khoáng, cùng lắm là giống như vậy.
Tứ Trưởng Lão gật đầu: "Đúng, Nhất Kiếm Hóa Vạn Kiếm, Lão Cửu thân là Kiếm Linh Căn, quả thật là một thiên tài hiếm có trong kiếm đạo, trên đời chẳng có mấy kiếm tu còn sống nào có thể đạt đến cảnh giới của ông ta."
Lục Dương cảm thấy lạ, hắn cứ cảm thấy giọng điệu của Tứ Trưởng Lão hình như có chút... cảm giác này phải hình dung như thế nào nhỉ, nghiến răng nghiến lợi, thẹn vì quen biết ông ta, tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép?
Đại khái là cảm giác như vậy.
Lại nghe Tứ Trưởng Lão nói tiếp: "Có một lần, Lão Cửu thi triển kiếm pháp, Nhất Kiếm Hoá Vạn Kiếm, ông ta đem cả vạn thanh kiếm được diễn hoá từ kiếm pháp bán cho Thương Hội Lạc Kim Tiền. Sau khi nhận được tiền, ông ta lại sử dụng Vạn Kiếm Quy Nhất. Nếu không phải ta đã ra mặt nói chuyện ngon ngọt với người ta, dập tắt lửa giận của người phụ trách thương hội, thì bây giờ sư phụ của con còn đang bị nhốt trong nhà lao!"
Lục Dương nghe vậy thì không nói tiếng nào.
Hiện giờ, Sư phụ của hắn, bậc cao niên người quả thật cũng có thể tính là đang bị nhốt trong nhà lao, đây cũng coi như là ác giả ác báo.
"Còn nữa, con có nghe nói về quyển pháp thuật Lớn Nhỏ Như Ý, Phiên Bản Cục Bộ chưa?"
"Vừa mới nghe được từ Tam Trưởng Lão."
"Không được tiết lộ sự tồn tại của quyển sách pháp thuật này ra ngoài, bây giờ các đệ tử trẻ tuổi thậm chí còn không biết đến quyển sách pháp thuật này. Nếu quay lại một trăm năm trước, các đệ tử mới gia nhập vì muốn học pháp thuật này, đã tranh nhau mà bái làm môn đồ của Lão Cửu."
"May thay là Vân Chi sư điệt biết lo cho đại cuộc, đã tiêu hủy bản sao của quyển sách pháp thuật này, bản gốc được giữ lại ở tầng trên của Tàng Thư Các. Lại thêm việc tận lực che giấu, bây giờ mới không có đệ tử nào kêu gào đòi học pháp thuật này."
Tứ trưởng lão nói với vẻ đau lòng nhức óc: "Đúng là thói đời ngày càng suy đồi mà."
Lục Dương không dám nói với tứ trưởng lão rằng thực ra hắn cũng muốn học pháp thuật này.
Xin lỗi, con sẽ tự kiểm điểm lại.
Giọng điệu của Tứ Trưởng Lão có vẻ dịu đi một chút: "Nhưng Lão Cửu cũng có điểm đáng khen, ít nhất sau khi ông ta trở thành Tông Chủ, tình hình tổng thể của Vấn Đạo Tông chúng ta đã mạnh lên không ít. Tất nhiên, đây không phải chỉ là công lao của mỗi mình ông ta, tám người bọn ta cũng có công lao to lớn trong việc này."
Lục Dương vẫn chưa ngẫm ra được rốt cuộc Tứ Trưởng Lão đang khen sư phụ hay là đang khen chính mình.
"Đúng rồi, tại sao con lại đột nhiên quan tâm đến Lão Cửu là người như thế nào vậy?"
Lục Dương cười trừ: "Không có gì, không có gì, chỉ là sau khi bái làm môn đồ của sư phụ, con chưa bao giờ gặp ông ấy, nên có chút tò mò."
"Lòng hiếu kỳ là điều tốt, nhưng đừng nên áp dụng nó lên người Lão Cửu, quá lãng phí."
Một mạch mà hỏi xong ba người, Lục Dương đại khái đã đoán được sư phụ nhà mình là người như thế nào.
Như thế này mà còn muốn được thả ra ngoài?
...
Thiên Sách Tông nằm ở phía đông của đại lục, chiếm diện tích khổng lồ. Nhìn từ trên cao, sẽ thấy Thiên Sách Tông giống như một la bàn Bát Quái bị lật ngược, là một kỳ cảnh.
Thiên Sách Tông tĩnh lặng, ít người qua lại, giống như một môn phái lánh đời trong chốn rừng sâu núi thẳm, yên tĩnh nhưng đáng sợ.
Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến cho Thiên Sách Tông tĩnh lặng là vì họ đã giải tán các đệ tử để họ ra ngoài trả nợ, khiến cho môn phái to lớn này chẳng còn bao người.
Cắt giảm chi tiêu, luyện tâm trong chốn hồng trần, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Một tiếng hô lớn chợt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của Thiên Sách Tông.
"Sư phụ, sư phụ, con đã trở về rồi!" Sau khi Lạc Bốc chạy vào tông môn, bèn trực tiếp tìm đến sư phụ của mình.
Tông chủ của Thiên Sách Tông nghe thấy tiếng hô hoán của đệ tử, bước ra từ động phủ: “Đồ đệ tốt của ta, sao con lại trở về sớm thế, chẳng lẽ con đã nghĩ ra cách để trả nợ rồi à?"
Lạc Bốc chạy đến thở hổn hển: "Vẫn, vẫn chưa nghĩ ra. Khi con đi du ngoạn, bói toán cho người khác, đã đụng phải một người khá rắc rối. Con muốn trở về báo cáo một tiếng, để môn phái tăng cường phòng bị."
"Ngồi xuống rồi từ từ nói."
Lạc Bốc hoà hoãn lại nhịp thở rồi mới nói: "Con du ngoạn đến quận Diên Giang, lúc đó không có một xu dính túi, nên con đã nghĩ đến việc tùy tiện bói vài quẻ, để lừa vài tên xúi quẩy."
"Con vừa hay gặp được ba đệ tử của Vấn Đạo Tông và một đệ tử của Nguyệt Quế Tiên Cung, tất cả đều là miếng mồi béo bở."
"Ban đầu, con cũng không có ý định bói một cách nghiêm túc, chỉ cần bói qua loa để ứng phó là được. Nhưng điều mà con không ngờ tới là có một người trong số họ đặc biệt dị thường."
"Người đó tên là Lục Dương, tuy rằng tu vi không cao, vừa mới bắt đầu tu tiên, nhưng tương lai của hắn đáng sợ đến cùng cực."
Tông chủ của Thiên Sách Tông có chút động lòng: "Ý con muốn nói là chúng ta nên đầu tư vào hắn từ bây giờ, chờ hắn phát đạt rồi giúp chúng ta trả nợ?"
Lạc Bốc nhanh chóng dập tắt ý tưởng đáng sợ này của sư phụ: "Không, không, không, con nhìn thấy tương lai của Lục Dương định sẵn sẽ có mối quan hệ dây dưa nhân quả với vài vị tiên nhân."
"Dây dưa nhân quả với vài vị tiên nhân?!" Tông Chủ của Thiên Sách Tông bật thốt lên, thông thường chỉ cần có dây dưa nhân quả với một vị tiên nhân cũng đã rất dễ thân tử đạo tan, người tên Lục Dương này lại có mối quan hệ nhân quả lớn với vài vị tiên nhân mà vẫn chưa chết?
Điều cấm kỵ nhất trong Thiên Sách Tông của bọn họ chính là tiếp xúc với người có mối quan hệ nhân quả lớn, điều này không có lợi cho việc siêu thoát, nhân quả càng nặng, việc tu hành càng khó khăn, cố gắng thoát ra chỉ khiến nhân quả càng quấn chặt hơn.
"Nào chỉ có vậy, con còn phát hiện ra rằng Lục Dương sẽ lan truyền nếp sống lệch lạc của Vấn Đạo Tông ra khắp giới tu tiên."
Tông Chủ của Thiên Sách Tông hít sâu một hơi, chuyện quan trọng như thế này sao ngươi lại không nói từ sớm? So với chuyện này, thì nhân quả của tiên nhân có đáng là bao.
Có nhân quả với tiên nhân cho thấy thành tựu trong tương lai của hắn không tầm thường, còn lan truyền nếp sống lệch lạc của Vấn Đạo Tông ra bên ngoài, thì cho thấy đầu óc của hắn có vấn đề.
"Tóm lại, chúng ta cần cố hết sức tránh tiếp xúc với Vấn Đạo Tông, đặc biệt là cái người tên Lục Dương đó, né hắn càng xa càng tốt!"
Bỗng dưng, sắc mặt của Tông Chủ Thiên Sách Tông chợt thay đổi.
"Sư phụ, có chuyện gì vậy?"
"Có một luồng khí tức cực kỳ bạo ngược đang bay về phía Thiên Sách Tông của chúng ta, ta đoán rằng lai giả bất thiện! Trước tiên cứ kích hoạt đại trận phòng ngự!"
Tông Chủ Thiên Sách Tông dứt khoát kích hoạt đại trận hộ phái.
Các điểm liên kết của trận pháp sáng lên, giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm, tạo thành hình dạng của một chiếc la bàn Bát Quái.
La bàn Bát Quái khổng lồ này bao phủ toàn bộ Thiên Sách Tông, vững chắc không gì phá nổi, tám phương hướng đều phức tạp rối rắm, khó lòng tìm thấy lối ra. Một khi rơi vào trong trận, ngay cả khi tiêu hao tâm huyết cả đời cũng không thể giải được bí ẩn của trận pháp, không biết có bao nhiêu đại năng ở giai đoạn Hợp Thể đã phải không công bỏ về, thậm chí có đại năng ở giai đoạn Hợp Thể với tâm địa bất chính đã phải bỏ mạng khi bị kẹt ở nơi đây!
Từ đó có thể thấy được uy lực đại trận hộ phái của Thiên Sách Tông!
Đối phương thấy Thiên Sách Tông kích hoạt đại trận hộ phái cũng chẳng hề có chút ý định dừng lại, nghênh ngang khó bì.
Đối diện với đại trận rối rắm phức tạp, đối phương vung tay vỗ một phát, đại trận bèn lập tức tan tành.
Lúc này, Tông Chủ của Thiên Sách Tông mới nhìn thấy diện mạo của đối phương, khí chất tao nhã, dáng vẻ thùy mị, như thần tựa tiên, bất khả xâm phạm.
"Vân Chi của Vấn Đạo Tông đến đây để bái kiến Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Sách Tông, mong được gặp mặt."
Sắc mặt của Tông Chủ Thiên Sách Tông tái mét, vừa nhắc đến Vấn Đạo Tông thì Vấn Đạo Tông đã đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận