Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 178: Tiên danh của bổn tiên gọi là Hoàng Đậu Đậu

"Đi Ngục Đỉnh, xem có thể tra hỏi được vị trí của tổng bộ Bất Hủ Giáo không." Vân Chi khẽ ngoắc ngón tay, thân thể mấy người Bất Hủ Giáo không còn chịu sự kiểm soát của họ, treo lơ lửng trên không trung, theo sau Vân Chi.
Vân Chi suy nghĩ một lúc, cũng gọi theo Lục Dương: "Đệ cũng đi theo, có thể cần đến đệ."
Lần trước đến Ngục Đỉnh còn chưa qua vài ngày, Lục Dương lại một lần nữa ghé thăm Ngục Đỉnh.
Quang cảnh Ngục Đỉnh vẫn như cũ, u ám, ngột ngạt.
Trong phòng giam, Lục Dương gặp lại tu sĩ cổ đại cảnh giới Độ Kiếp ở Tam Lập Động Thiên - Huyết Ma Tôn Giả.
Huyết Ma Tôn Giả bây giờ chỉ còn hồn phách, không còn vẻ cao ngạo hống hách lúc mới gặp lần đầu, ông ta co rúm trong góc phòng giam, run lẩy bẩy khi nghe thấy tiếng bước chân của đại sư tỷ.
Đại sư tỷ đi một mạch về phía trước, không thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Đứa bé tóc bạc giả vờ già dặn, chào đón Vân Chi và Lục Dương: "Tiểu Vân lại đến đây rồi, lần này mang ai đến vậy?"
Bây giờ Lục Dương đã biết, vị Tông Chủ đời trước, cũng chính là đứa bé tóc bạc, tên là Thang Thánh Nhất.
"Hai tên Phó Giáo Chủ Bất Hủ Giáo, năm tên cấp cao Bất Hủ Giáo."
"Khá lắm, bắt được toàn mấy nhân vật trọng đại thế này, con định dọn ổ Bất Hủ Giáo à?" Thang Thánh Nhất có chút kinh hãi, bản lĩnh đồ tôn của ông đúng là lớn thật.
"Chúng tự chui đầu vào rọ thôi."
Lúc này Lưu Phó Giáo Chủ và Cao Phó Giáo Chủ cũng đã tỉnh lại, nghe thấy Vân Chi nói vậy, liền chửi ầm lên.
"Bọn Vấn Đạo Tông hèn hạ, rõ ràng bọn ngươi lừa chúng ta đến đây."
"Bọn ngươi bạo tay lắm, dùng người có cảnh giới Độ Kiếp như Đậu Hủ Thiên Tôn làm gian tế, trà trộn vào Bất Hủ Giáo, lừa gạt lòng tin của bọn ta!"
Hiển nhiên, Lưu Phó Giáo Chủ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Cao Phó Giáo Chủ nhỏ giọng nhắc nhở: "Tỉnh dậy đi, Đậu Hủ Thiên Tôn ở đâu ra?"
Lưu Phó Giáo Chủ có chút ngơ ngác: "Chẳng phải là Lục Dương sao?"
Vân Chi im lặng nhìn Lục Dương, cũng tò mò Lục Dương dệt giấc mơ gì cho Lưu Phó Giáo Chủ.
Lục Dương ho khan một tiếng, khó lòng mở miệng nói ra nội dung của giấc mơ, hắn đánh trống lảng: "Tranh thủ thời gian hỏi chuyện bọn chúng đi, cần dụng cụ gì, nước ớt, ghế hùm, hay roi da ngâm nước?"
Hai vị Phó Giáo Chủ tốt xấu gì cũng lăn lộn trong Ma Giáo hàng trăm năm, thậm chí ngàn năm, đều là phường có thủ đoạn độc ác, phương pháp tra hỏi bức cung thông thường còn chẳng thể làm chúng chớp mắt lấy một cái.
"Hừ, cậu trai trẻ, không lẽ ngươi tưởng với thủ đoạn như thế này, thì đã có thể bắt bọn ta tiết lộ bí mật giáo phái ư? Không có khả năng đó đâu!"
"Chánh Đạo ngu muội hơn nữa còn vô tri, thế mà lại cản trở bọn ta hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân. Thời Đại Thế Thượng Cổ tái hiện, nếu không hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân, ai sẽ bảo vệ chúng ta?!"
"Trừ yêu diệt ma, nói thì nghe hay lắm, nhưng không biết chính những hành động này của các ngươi, đã cắt đứt tương lai Nhân Tộc!"
Hai vị Phó Giáo Chủ kẻ xướng người hoạ, cười nhạo sự vô tri của Chánh Đạo.
"Trước mắt, không cần rườm rà như vậy." Vân Chi ngăn Lục Dương lại.
Sau khi cô mời đứa bé tóc bạc rời đi, rồi nói với Lục Dương: "Tiên tử, ra đây đi, nhìn mặt tín đồ của mình kìa."
Bóng dáng của một vị tiên nữ mờ ảo như ảo cảnh xuất hiện sau lưng Lục Dương, tiên nữ để đôi chân trần trắng như tuyết, môi son răng ngọc, tà váy tung bay trong không trung, thần sắc phóng khoáng, khí chất xuất trần.
"Hai người bọn ngươi chính là tín đồ của ta sao?"
Biểu cảm của Bất Hủ Tiên Tử lộ vẻ lãnh đạm, ánh mắt như giếng cạn không chút gợn sóng, nhìn hai vị Phó Giáo Chủ, như đang nhìn sâu bọ.
Ở Đại Lục Trung Ương, tu sĩ cảnh giới Hợp Thể đều là nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng lớn lao, trong tông môn thì là tổ tông, trong triều đình thì là quan to một phương, còn trong giang hồ thì là một truyền thuyết thần bí, nhưng trước mặt Tiên Nhân, cảnh giới Hợp Thể chẳng đáng để nhắc tới.
"Ngươi là ai!"
Hai vị Phó Giáo Chủ quát hỏi, muốn dùng giọng nói để che đậy sự hoảng hốt.
Không biết do đâu, cứ mỗi khi họ nhìn vị tiên nữ này, thì sẽ nãy sinh nỗi thôi thúc muốn dập đầu bái lạy.
Bất Hủ Tiên Tử thờ ơ mà cười vài tiếng, nói: "Bổn tọa, Bất Hủ Tiên Tử."
"Bất Hủ Tiên Tử?" Hai người nghe thấy tên tự xưng của Bất Hủ Tiên Tử, trong lòng chợt dấy lên nỗi bất an.
Tôn xưng này sao lại giống với Bất Hủ Tiên Nhân đến thế? do trùng hợp ư?
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục nói: "Các ngươi bị lừa rồi, xưa nay vốn chẳng hề có Bất Hủ Tiên Nhân nào cả, chỉ có bổn tọa, Bất Hủ Tiên Tử. ".
"Có người lo sợ bổn tiên hồi sinh, muốn dùng danh xưng nực cười như 'Bất Hủ Tiên Nhân' để che lấp sự tồn tại của bổn tiên, ngu muội đến nhường nào, khiến người ta không thể nhịn được cười.
"Trên đời không thiếu kẻ ngu muội, tin vào lời đồn của kẻ đứng sau màn."
"May thay Vấn Đạo Tông gánh vác thiên mệnh, có người mang đại khí vận đảm nhận nhân quả phục sinh bổn tiên, đọc ra tên thật của bổn tiên, giúp cho bổn tiên sống lại."
Lòng của Hai vị Phó Giáo Chủ lạnh thấu tâm can, những lời này tiết lộ quá nhiều thông tin.
Cái gì mà xưa nay vốn chẳng có Bất Hủ Tiên Nhân, cái gì mà lo sợ Bất Hủ Tiên Tử, còn có cái thứ gọi là Vấn Đạo Tông gánh vác thiên mệnh và người mang đại khí vận... càng ngẫm nghĩ càng thấy đáng sợ tột cùng.
"Vậy nên, thực ra tín ngưỡng của đám người tại hạ không phải Bất Hủ Tiên Nhân, mà là người sao?" Lưu Phó Giáo Chủ ngước đầu lên, nhìn Bất Hủ Tiên Tử đầy thiêng liêng, trong lòng hoảng sợ bất an.
"Không sai. Các ngươi bị lừa rồi, bổn tiên không phải hạng người khát máu tàn bạo, lấy giết chóc làm vui lòng bổn tiên hoàn toàn là ăn không nói có, ăn nói điêu ngoa."
Bất Hủ Tiên Tử giáo huấn: "Biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn, nếu bây giờ các ngươi có thể nói ra vị trí của tổng bộ Bất Hủ Giáo cho vị tu sĩ tên là Vân Chi đây, tất thảy sai lầm còn có cơ hội cứu vãn."
Cao Phó Giáo Chủ đột nhiên hỏi: "Tiên tử, người có thể nói tiên danh thật của người cho bọn tại hạ biết không?"
Bất Hủ Tiên Tử gật đầu, giọng điệu bình thản, nói ra tên thật: "Bổn tiên tên là Hoàng Đậu Đậu."
Thần sắc của hai vị Phó Giáo Chủ lập tức trở nên kích động: "Ta biết ngay mà, ngươi là tên lừa đảo do Vấn Đạo Tông phái đến! Đường đường là tiên tử, sao lại có thể đặt tên như thế, rõ ràng là bịa ra!"
"Bị ta hỏi trúng tim đen rồi phải không, còn ở đó Hoàng Đậu Đậu, nhà ngươi làm đậu hủ à?"
Bất Hủ Tiên Tử toát ra khí thế ghê rợn.
Nếu có tu sĩ cảnh giới Độ Kiếp ở đây, thì có thể phân biệt được đây là khí tức vượt xa giai đoạn Độ Kiếp, biết được thân phận của Bất Hủ Tiên Tử.
Tiếc thay hai vị Phó Giáo Chủ chỉ có cảnh giới Hợp Thể, có mắt không tròng, chỉ biết khí tức này đã vượt qua giai đoạn Hợp Thể, chứ không biết đây là khí tức độc nhất vô nhị của Tiên Nhân.
Vân Chi nói nhỏ nhẹ khuyên Bất Hủ Tiên Tử đừng nóng giận: "Tiên tử tiền bối không cần tức giận, để người ra tay chẳng qua là để thử vận, nếu bọn chúng đã không nhận tiền bối, vậy thì ta đành phải ra tay dùng một chút thủ đoạn, bắt chúng nói ra vị trí Bất Hủ Giáo."
Sắc mặt Bất Hủ Tiên Tử lúc này mới tươi tỉnh trở lại, quay về trong thân thể Lục Dương.
Vân Chi lại nói với Lục Dương: "Thủ đoạn lần này của ta còn tàn nhẫn hơn lần trước, đệ còn nhỏ tuổi, vậy thì không nên nhìn."
Nghe thấy lời khuyên của đại sư tỷ, Lục Dương rùng mình, ngoan ngoãn rời khỏi Ngục Đỉnh.
Trên đường về, Lục Dương còn tốt bụng an ủi Bất Hủ Tiên Tử, người đang tỏ ra giận dỗi, khen tên của cô thật ra nghe rất thuận tai, rất dễ thương.
"Thật chứ?" Bất Hủ Tiên Tử có chút phấn khởi, hiếm khi có người khen tên mình dễ nghe.
"Thật mà thật mà!" Lục Dương gật đầu không ngừng.
Lục Dương ngước đầu lên nhìn mặt trăng trên bầu trời, nghĩ tới một chuyện: "Cơ mà, không biết bây giờ là mấy giờ rồi, đã sang ngày mới chưa?"
Ngay vào lúc Lục Dương đang thắc mắc, ở không xa vọng lên tiếng cười ha hả.
"Lục sư đệ hỏi câu hay đấy, rất đúng lúc, giờ Tý vừa qua, bây giờ đã là ngày mới rồi!"
Nói cách khác, hiện tại Bất Hủ Tiên Tử không còn làm đại diện Tông Chủ nữa.
Mã Thiên Dương sư huynh nở nụ cười dữ tợn: "Lục sư đệ, ba ngày nay làm đại diện Tông Chủ vui vẻ chứ? Nghe nói Lục sư đệ có thiên phú dị bẩm, có thể vượt cấp khiêu chiến, mà ta lại muốn thỉnh giáo một phen."
Mã Thiên Dương sư huynh như xách gà con mà xách Lục Dương lên lôi đài.
Nghe tin Lục Dương ở đây, càng lúc càng nhiều sư huynh sư tỷ rượt đến, khiến cho bắp chân Lục Dương run lẩy bẩy.
"Tiên tử, cô phải chịu trách nhiệm!" Trong không gian tinh thần, Lục Dương giận dữ nhìn Bất Hủ Tiên Tử.
Vừa rồi, hắn còn an ủi Bất Hủ Tiên Tử, an ủi cái rắm, phải là cô ta an ủi mình mới đúng!
Bất Hủ Tiên Tử chột dạ quay đi chỗ khác.
"Đây, đây cũng là một phần của thí luyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận