Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 138: Ai cũng có toan tính

Bên ngoài Bố Y Trấn, năm vị đại năng giai đoạn Hợp Thể đã mở ra cuộc chiến kéo dài năm ngày. Bốn vị giai đoạn Hợp Thể thời cổ đại kiểm soát lãnh vực, không để dư chấn của cuộc chiến rò rỉ ra ngoài, Bất Ngữ Đạo Nhân mở rộng lãnh vực, tấn công mạnh bạo.
"Chết tiệt, sao lại gặp phải Kiếm Tu, dạng tu sĩ khó đối phó nhất chứ!" Một trong số những đại năng giai đoạn Hợp Thể nhăn mày, tự cổ chí kim, Kiếm Tu có sức công phong phú nhất, bọn chúng lần đầu tiên đối mặt với giai đoạn Hợp Thể đương đại thì lại đụng phải Kiếm Tu, xui xẻo đến cực điểm.
Bốn người bọn chúng đều ở giai đoạn Hợp Thể Hậu Kỳ hoặc là Hợp Thể Đỉnh Phong, đội hình khó có thể nói là không hùng mạnh, khả năng phối hợp thì không chê vào đâu được, trong giai đoạn Hợp Thể chẳng hề có đối thủ, nhưng khi họ đối mặt với Bất Ngữ Đạo Nhân, lại không thể chiếm được bất cứ ưu thế nào, sơ sẩy một tí, còn có nguy cơ tiêu vong.
Chuyện này cố nhiên cũng có phần nguyên do là bọn chúng phải duy trì quy tắc của Bố Y Trấn, và vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn sau giấc ngủ dài. Nhưng cho dù là vậy, cũng đủ để chứng tỏ sự khủng khiếp của Bất Ngữ Đạo Nhân.
"Ngay cả trong thời đại của chúng ta, Kiếm Tu giai đoạn Hợp Thể cũng không có cấp độ này!" Một vị Hợp Thể khác phun ra một ngụm tinh huyết, khí thế hồi cao hồi thấp, vừa nãy, lão ta bất cẩn bị một đường kiếm đâm trúng, cần phải tập trung phục hồi thương thế.
"Cũng còn hên, chúng ta có bốn người, lão ta chỉ có một mình, trận chiến kéo dài có lợi đối với chúng ta, kéo thêm mười ngày nữa, ta không tin lão ta vẫn còn sung mãn như vậy!"
"Bố Y Trấn không có vấn đề gì chứ, nếu như có người tận dụng quy tắc, tìm thấy một cách hợp lý để rời khỏi Bố Y Trấn, chúng ta sẽ bị quy tắc cắn trả."
Với dạng người dùng kiếm khí để phá toang quy tắc của Bố Y Trấn như Bất Ngữ Đạo Nhân, hiển nhiên không nằm trong phạm trù ‘hợp lý’.
"Sợ gì chứ, Lão Ngũ chính là xã trưởng, tuy chỉ là là đoạt xá, nhưng vậy cũng không phải người mà hai thằng nhóc có thể đối phó."
"Cũng đúng." Khi nghĩ đến Lão Ngũ ở trong Bố Y Trấn, bốn người chúng đều thấy nhẹ lòng, thong dong đấu với Bất Ngữ Đạo Nhân.
Bất Ngữ Đạo Nhân nghe thấy điều này, hơi lo lắng cho Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
"Ta đã bảo họ ngoan ngoãn mà ở yên trong Bố Y Trấn, chắc bọn nó sẽ vâng lời mà đúng không?"
Nghĩ đến Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ở trong Bố Y Trấn, Bất Ngữ Đạo Nhân cảm thấy hai người họ chắc hẳn là những đứa trẻ ngoan biết nghe lời, nên ông ta thong dong đấu với bốn tên bọn chúng.
Tiểu Vân chắc chắn sẽ không yên tâm khi mình mang Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đi, thời gian dài một tí, thì nó sẽ đến tìm mình.
"Nhất Kiếm Hoá Vạn Kiếm!" Bất Ngữ Đạo Nhân hét lên một tiếng, giống như muốn dốc toàn lực, tốc chiến tốc thắng, khiến cho bốn người kia sợ đến nhảy dựng cả lên.
Nhất Kiếm Hoá Vạn Kiếm có danh tiếng lẫy lừng trong thời Thượng Cổ, bọn chúng đương nhiên cũng biết về chiêu này.
Chỉ thấy Bất Ngữ Đạo Nhân giơ cao kiếm trong tay, ánh sáng của kiếm khí màu vàng kim chói mắt như ánh mặt trời, thanh kiếm sắc loáng qua, bèn xuất hiện hàng vạn cây phân kiếm, tất cả đều là thực thể, không thể phân biệt thật giả.
Vạn kiếm áp xuống, như sóng cuốn triều dâng, uy lực có thể mường tưởng ra được.
"Hãy cẩn thận, đối phương muốn dốc sức liều một phen!" Một người trong số bọn chúng lên tiếng nhắc nhở.
Bất Ngữ Đạo Nhân lại thay đổi kiếm chiêu: "Nhân Kiếm Hợp Nhất!"
Thân hình của ông ta hoàn toàn biến mất, hợp nhất làm một thể với thanh kiếm đầy sắc bén.
Có tới hàng vạn thanh kiếm ở đây, bốn người bọn chúng hoàn toàn không biết Bất Ngữ Đạo Nhân hợp nhất với cây kiếm nào, muốn tìm cũng chẳng tài nào mò ra được.
Bốn người bọn chúng uất nghẹn đến mức muốn thổ huyết, trước giờ, bọn chúng chưa từng nghe qua phương thức kéo dài thời gian như vậy!
"Ngươi cũng đáng mặt làm Kiếm Tu à!"
Quy tắc của Nha Dịch Bố Y Trấn.
Điều thứ nhất: Người mặc trang phục màu đen là người của quan phủ, sau khi mặc nó vào bèn không thể cởi ra.
Điều thứ hai: Ngươi có thể tuỳ ý gọi bất kỳ ai, người bị ngươi gọi lại sẽ bị gãy cổ.
Điều thứ ba: Trong quan phủ chỉ có năm mươi tên nha dịch và một vị xã trưởng, nếu thấy người khác, hãy lờ họ đi.
Điều thứ tư: Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, ngươi nhất định phải có mặt trong quan phủ.
Điều thứ năm: Thức ăn của các người chỉ có bánh bao thịt, ba ngày không ăn sẽ chết.
Điều thứ sáu: Xã trưởng chỉ có một cái đầu và hai cánh tay.
Điều thứ bảy: Nếu như cảm thấy chóng mặt, hoa mắt hoặc cánh tay mọc ra lông màu đen, hơn nữa không khôi phục lại bình thường trong vòng một canh giờ, hãy bỏ qua điều thứ tư, lập tức đi đến nhà tổ.
Điều thứ tám: Ngươi sẽ không thấy xã trưởng từ giờ Hợi đến giờ Thìn, nếu như nhìn thấy, hãy vững tin rằng đó là ảo ảnh.
Điều thứ chín: Nếu có một trăm người bị ngươi làm cho gãy cổ, thì ngươi có thể chọn rời đi hoặc ở lại Bố Y Trấn, sau khi rời khỏi Bố Y Trấn, ngươi sẽ mất hết tất cả ký ức về Bố Y Trấn.
Điều thứ mười: Trong tiền đề không vi phạm các quy tắc nêu trên, ngươi nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của xã trưởng.
Điều thứ mười một: Ở trung tâm thị trấn có một cây hòe cổ thụ ba trăm năm tuổi, từ giờ Hợi đến giờ Thìn, cây hòe cổ thụ sẽ trở thành nhà tổ.
"Cuối cùng cũng biết được vị trí của nhà tổ rồi." Mạnh Cảnh Chu cười nói, ban đầu hai người họ còn dự định phải gây ra thêm một số chuyện thì mới có thể biết vị trí của nhà tổ, giờ đây thì đơn giản rồi, đây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Lục Dương chú ý đến một việc khác, dù gì họ tìm đủ mọi cách để có được Quy tắc của Nha Dịch Bố Y Trấn , chỉ để biết được hành tung của xã trưởng.
"Có chút khó xử, quy tắc nói rằng: Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, ngươi nhất định phải có mặt trong quan phủ và Ngươi sẽ không thấy xã trưởng từ giờ Hợi đến giờ Thìn, nếu như nhìn thấy, hãy vững tin rằng đó là ảo ảnh , điều này cho thấy từ giờ Hợi đến giờ Thìn, xã trưởng không có mặt trong quan phủ."
Không biết vị trí của xã trưởng, khi đến nhà tổ thì có khả năng đụng phải xã trưởng.
"Không thể tuỳ tiện đối mặt với xã trưởng, theo lý mà nói năng lực của xã trưởng không chỉ có một, cũng không rõ ông ta mạnh đến đâu."
"Cần phải cố hết sức để tránh ông ta."
Đột nhiên, Lục Dương như thể phát hiện ra điều gì đó: "Huynh cũng để ý tới rồi phải không, từ giờ Hợi đến giờ Thìn, xã trưởng không có mặt trong quan phủ, mà trong khoảng thời gian này, nhà tranh và quán trọ là an toàn, vậy nơi nguy hiểm chỉ còn lại đường phố thôi!"
"Trên phố có thứ gì, chỉ có quái vật! Rất có thể xã trưởng chính là quái vật!"
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày: "Nhưng huynh xem, quy tắc còn nói rằng Xã trưởng chỉ có một cái đầu và hai cánh tay , quái vật có bộ dáng như thế này sao?"
Lục Dương gật đầu: "Huynh còn nhớ bóng đen bên ngoài cửa sổ mà chúng ta gặp vào đêm đầu tiên không, nó cao đến hai tầng, phần trên của cơ thể giống như con người, điều này không hề mâu thuẫn với mô tả trong quy tắc."
"Trong quy tắc không mô tả dáng vẻ phần dưới của cơ thể!"
Mạnh Cảnh Chu đưa ra quyết định: "Chúng ta không quay về quán trọ vào giờ Hợi, mà đứng ngay bên cạnh cây hòe cổ thụ, một khi cây hòe biến thành nhà tổ, chúng ta liền lao vào đó, đập vỡ tượng Phật, ném ngọc bội vào lối ra, sau đó chia ra hai ngã, cấp tốc trở lại quán trọ."
Chia ra hai ngã, ngay cả khi một người gặp phải quái vật, thì người còn lại cũng an toàn, điều này có thể đảm bảo rằng ít nhất một trong hai người họ an toàn.
"Quái vật cũng chưa chắc dám ăn chúng ta, mạng sống của chúng ta liên kết với Hồn Đăng, một khi chúng ta chết, hồn đăng vụt tắt, đến lúc đó người trong môn phái đến đây, bọn Hợp Thể Kỳ này thế nào cũng phải chết!" Lục Dương trông như nói cho Mạnh Cảnh Chu nghe, nhưng thực chất là nói cho người xã trưởng không có gì là không biết kia nghe.
Hai người họ đi đến cây hòe cổ thụ ở trung tâm thị trấn, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
"Giờ Hợi đã đến..." Kèm theo tiếng hô và tiếng gõ mõ của người cầm canh, không gian ở chỗ cây hòe cổ thụ bắt đầu bị biến dạng, dần dần trở thành một căn nhà tổ cổ kính bằng gỗ, ngoài nhà tổ viết: Quy tắc của nhà tổ Bố Y Trấn .
Hai người họ vô cùng căng thẳng, vô thức sờ vào ngọc bội ở eo, sắc mặt họ chợt thay đổi.
"Ngọc bội biến mất rồi!" Hai người họ cùng lúc la lên.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vọng ra từ nhà tổ: "Khà khà, hai đứa trẻ không biết trời cao đất rộng, nếu các ngươi đã có thể nhân lúc hỗn loạn mà tìm thấy tờ giấy viết Quy tắc của Nha Dịch Bố Y Trấn , thì ta không thể ra lệnh cho bọn nha dịch, nhân lúc hỗn loạn để đánh cắp ngọc bội của các ngươi hay sao?"
Quy tắc thứ mười của Nha Dịch Bố Y Trấn: Trong tiền đề không vi phạm các quy tắc nêu trên, ngươi nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của xã trưởng .
Bạn cần đăng nhập để bình luận