Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 222: Hoàng Đậu Đậu, Kẻ giật dây thời Thượng Cổ

"Tiên tử lúc đó chí ít cũng nên tặng hai trái tiên quả chứ?" Lục Dương đại khái có thể tưởng tượng ra sóng gió mà trái tiên quả này gây ra.
Thời gian tiếp xúc với Bất Hủ Tiên Tử càng dài, Lục Dương càng không rõ lý do mà cô bị người ta hạ sát - lý do quá nhiều, Lục Dương không biết nên chọn lý do nào.
"Ta đã nói rồi, tặng cho Yêu Tộc 'xinh đẹp nhất', 'nhất' chỉ có thể là một, ngươi không biết sao?" Bất Hủ Tiên Tử nghiêm túc phổ cập kiến thức ngữ pháp cơ bản cho Lục Dương.
Lục Dương trầm mặc hồi lâu mới nói: "... Cô nói có lý."
"Đúng rồi chứ gì." Bất Hủ Tiên Tử hai tay chống hông, dương dương tự đắc.
"Vậy rốt cuộc trái tiên quả đó cho ai rồi?"
"Về sau ta nghe Tuế Nguyệt Tiên nói, tại hiện trường hôn lễ, thiên kiêu Long tộc và Phụng tộc vì vấn đề quyền sở hữu tiên quả mà tranh chấp không dứt, muốn so tài đấu pháp."
"Cơ mà Kỳ Lân Tiên đúng là keo kiệt thật, bản thân y cũng có tiên quả, cho mấy người vợ của y mỗi người một quả chẳng phải là xong chuyện rồi ư, sao mà còn đánh nhau được cơ chứ?"
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu, so với Kỳ Lân Tiên, bản thân cô đã rất hào phóng rồi, có thể lấy ra một trái tiên quả làm lễ vật.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó Kỳ Lân Tiên nói đấu pháp ở hôn lễ chung quy khiếm nhã, chi bằng đổi sang một hình thức so tài khác, vừa hay có ba vị khách quý tiên nhân đến dự, để Ứng Thiên Tiên, Cửu Trọng Tiên và Tuế Nguyệt Tiên làm giám khảo, bản thân y thì không làm, tránh xuất hiện tình huống tỷ số hai đều."
"Ngươi xem, nếu lúc đầu Kỳ Lân Tiên mời ta, thì chẳng phải cả năm người Tiên Nhân bọn ta có thể làm giám khảo sao? Hơn nữa tính tình của ta ngươi cũng biết rồi đấy, làm việc công chính, không thiên vị, để một mình ta làm giám khảo cũng được."
"Nếu cảm thấy ta xinh đẹp, sợ rằng lấn mất ánh hào quang của thiên kiêu Long Tộc, Phụng Tộc, ta có thể đeo mạng che mặt mà!" Với tư cách là người đứng đầu thập đại mỹ nhân thời Thượng Cổ, Bất Hủ Tiên Tử rất tự tin vào nhan sắc của mình.
Lục Dương thầm nghĩ: 'Tiên tử, cô có ý tứ chút đi, rõ ràng là Kỳ Lân Tiên không muốn làm giám khảo nên mới loại bản thân ra ngoài.
"Hạng mục so tài của thiên kiêu Long Tộc và Phụng Tộc là gì?"
"Nấu nướng."
Bất Hủ Tiên Tử tiếc nuối lắc đầu: "Cả bốn tên bọn Kỳ Lân Tiên đều không biết, tay nghề nấu nướng của thiên kiêu Long Tộc và Phụng Tộc đều do ta truyền thụ, tuy không có danh nghĩa sư đồ, nhưng xác thực là sư đồ. bọn họ học nghề không thạo, chỉ học được dăm ba phần tay nghề của ta, cho dù như vậy, trong giai đoạn Độ Kiếp cũng khó tìm thấy đối thủ rồi."
"Lúc thi đấu, bọn họ đều do một người sư phụ dạy ra, không ai có thể phá được chiêu của đối phương, món ăn do hai người họ làm ra tự nhiên khó phân cao thấp."
"Tuế Nguyệt Tiên nói với ta, khi ba người bọn họ nếm thử món ăn do thiên kiêu Long tộc và Phụng tộc làm ra, kinh ngạc khôn cùng, cảm thấy bên trong nó dường như ẩn chứa sức mạnh thời gian, khiến ba người bọn họ nhanh chóng hồi tưởng lại cả cuộc đời của mình."
"Ta khiêm tốn nói là do ta dạy bọn họ, chẳng qua là họ chỉ học được mặt ngoài của ta mà thôi."
"Tuế Nguyệt Tiên im lặng một hồi rồi mới nói, ba người bọn họ đánh Kỳ Lân Tiên quá sớm rồi, thủ phạm không phải gã ta. Ta hỏi dồn y nói như vậy là có ý gì, nhưng y cũng không nói."
Lục Dương chắp tay với Bất Hủ Tiên Tử, biểu thị tôn kính.
Nếu người ngoài không biết gì về tính cách của Bất Hủ Tiên Tử, chỉ nghe câu chuyện này thôi, thì dù có nói Bất Hủ Tiên Tử là kẻ giật dây thời Thượng Cổ cũng không ngoa: Bản thân không có mặt, chỉ dựa vào một trái tiên quả, đã khiến cho thiên kiêu của hai tộc Long Phụng đại chiến, Tứ Tiên Thượng Cổ trở mặt kết thù, khiến cho Kỳ Lân Tiên rơi vào thế bất nhân bất nghĩa.
Cô ta còn âm thầm truyền thụ bản lĩnh cho thiên kiêu hai tộc Long Phụng, chờ thời cơ ra tay.
Trí tuệ như vậy, chỉ có thể dùng từ 'thâm bất khả trắc' để hình dung, bất kể là ai, đối mặt với lão quái vật mưu mô thâm sâu như vậy, đều sẽ khiếp sợ, run rẩy.
Nhưng Lục Dương hiểu rõ Bất Hủ Tiên Tử, cho nên hắn quyết định dùng một từ khác để hình dung trí tuệ của Bất Hủ Tiên Tử - Đại Ngu Nhược Trí.
- Giải thích câu Đại trí nhược ngu, đây là câu thành ngữ mang nghĩa một người thông minh, xuất sắc trông giống như một kẻ ngốc; một người thực sự khôn ngoan không phô trương kiến thức của mình, còn câu trên thì chúng ta có thể hiểu theo nghĩa ngược lại. Hết giải thích.
"Các huynh chắc cũng biết rồi, Long Tộc và Phụng Tộc là chủng tộc kiêu ngạo nhất trong Yêu Tộc, huyết dịch của chúng vô cùng quý giá, Nhân Tộc muốn lấy được máu của chúng khó như lên trời, do đó Hoàng Huyết Thạch mới trở nên vô cùng quan trọng."
"Hoàng Huyết Thạch vừa là nét đặc sắc của quận Lạc Phượng chúng ta, cũng là sản nghiệp trụ cột, mỗi năm số lượng linh thạch thu được từ việc bán Hoàng Huyết Thạch cực kỳ khổng lồ!"
"Hoàng Huyết Thạch không chỉ là nguyên liệu luyện khí tốt, khi dùng làm đồ trang sức, thường xuyên đeo trên người, còn có tác dụng kỳ diệu không ngờ tới."
"Nghe cha đệ nói, quận Lạc Phượng đã có lịch sử bốn nghìn năm khai thác Hoàng Huyết Thạch, mạch khoáng vẫn chưa cạn kiệt, Hoàng Huyết Thạch được khai thác ra không ngừng."
Lý Hạo Nhiên giới thiệu kinh tế của quê hương, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu liên tục gật đầu, như thể lãnh đạo đến thị sát.
"Khối Hoàng Huyết Thạch này bao nhiêu linh thạch?" Mạnh Cảnh Chu chọn lựa trong cửa hàng, hắn ta thấy vật này hiếm lạ, mua vài khối chơi thử.
"Ba trăm linh thạch."
"Còn khối này?"
"Bốn trăm năm mươi linh thạch."
Mạnh Cảnh Chu tiếp tục lắc đầu, Hoàng Huyết Thạch rẻ như vậy không xứng với thân phận của hắn ta.
"Lấy Hoàng Huyết Thạch tốt nhất ở chỗ các người ra đây, ta không thiếu tiền." Mạnh Cảnh Chu ra dáng thiếu gia.
Ông chủ cửa hàng nghe vậy, mắt sáng lên, đây là gặp được khách hàng lớn rồi.
Ông ta nhìn ngang nhìn dọc, thấy trong cửa hàng chỉ có đoàn người Mạnh Cảnh Chu, bèn bảo bọn họ theo mình vào sân sau, cẩn thận từng li từng tí mà lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ giá hàng, mở hộp gỗ ra, bên trong hộp yên ắng mà đựng một viên đá đỏ tươi to bằng trứng ngỗng, màu đỏ rực diễm lệ như máu, như thể được nhuộm đỏ vào lúc con phượng hoàng già trong truyền thuyết kia vừa mới chết.
Ngay cả Tần Nghiên Nghiên cũng có thể cảm nhận được sự phi phàm từ khối Hoàng Huyết Thạch này.
Ông chủ cửa hàng khẽ nói: "Mấy hôm trước hầm mỏ sụp đổ, đây là khối Hoàng Huyết Thạch cuối cùng được chuyển ra từ hầm mỏ, ta bỏ ra công sức cả nửa ngày trời mới lấy được. Giá cố định, năm trăm ngàn linh thạch."
Mạnh Cảnh Chu khẽ gật đầu, thế này còn tạm được: "Lấy mười khối."
Năm trăm ngàn linh thạch với năm triệu linh thạch, trước mặt đại thiếu gia nhà họ Mạnh thì chẳng khác gì cơn mưa phùn, không đáng nhắc tới.
Ông chủ cửa hàng mặt đầy khổ sở: "Khách quan, không phải là ta không muốn bán nhiều, thật sự là chỗ ta chỉ có mỗi một khối Hoàng Huyết Thạch này thôi."
"Được rồi, vậy lấy khối này." Ông chủ cửa hàng mừng rỡ, thực ra ông ta vờ báo giá cao, chừa ra một khoảng để trả giá, không ngờ Mạnh Cảnh Chu thậm chí còn không trả giá, trực tiếp mua luôn.
Ông chủ cửa hàng còn tặng thêm mấy khối Hoàng Huyết Thạch chất lượng không tệ, nhưng so với khối của Mạnh Cảnh Chu thì kém xa.
Mạnh Cảnh Chu biết còn có thể trả giá, nhưng hắn ta mua đồ trước giờ lười trả giá, quá phiền phức.
Hắn ta bảo ông chủ cửa hàng đục lỗ xỏ dây cho Hoàng Huyết Thạch.
Mạnh Cảnh Chu đeo lên cổ, cảm thấy bản thân khá oách.
Hắn ta cảm thấy mọi người cùng đi dạo phố, không thể chỉ có mình hắn ta mua Hoàng Huyết Thạch, hắn ta một mạch dạo hết mấy cửa hàng, muốn mua cho nhóm người Lục Dương mỗi người một khối có chất lượng tương tự, chỉ đáng tiếc là sau khi so sánh một phen, đều không bằng khối Hoàng Huyết Thạch của hắn ta.
Nhiều ông chủ cửa hàng thậm chí còn hỏi Mạnh Cảnh Chu mua khối Hoàng Huyết Thạch này ở đâu, Mạnh Cảnh Chu cũng không nói.
"Sao có tiền mà cũng không có chỗ xài vậy."
Lý Hạo Nhiên khuyên bảo: "Mạnh sư huynh, thôi vậy, sức mạnh chất chứa trong Hoàng Huyết Thạch cũng không có tác dụng gì lớn với chúng ta, cho dù là luyện khí, bây giờ đệ cũng không có năng lực luyện hóa Hoàng Huyết Thạch có chất lượng cao đến thế, mua về chúng ta cũng không dùng được."
"Được thôi." Nghe Lý Hạo Nhiên nói vậy, Mạnh Cảnh Chu chỉ đành từ bỏ.
"Đúng rồi, thường xuyên đeo Hoàng Huyết Thạch có tác dụng gì?" Mạnh Cảnh Chu chỉ vào Hoàng Huyết Thạch trên ngực hỏi.
"Tráng dương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận