Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1286: Tiểu Dương Tử thật thành

Lạc Hồng Hà cùng Chu Hồng trưởng lão sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Chu Hồng trưởng lão thừa nhận mình thích tiểu hài tử, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng Tiên cung sẽ xuất hiện nhiều tiểu hài tử như vậy.
- Là có người thi triển pháp thuật thời gian đảo lưu, để Tiên cung trở lại quá khứ rồi?
- Không đúng, trở lại quá khứ cũng không phải như vậy.
Tuổi tác Đệ tử Tiên cung chênh lệch cực lớn, hiện tại cũng biến thành bộ dáng hài đồng, chuyện này giải thích không thông với việc dùng thời gian đảo lưu.
Đến tột cùng phát sinh cái gì rồi?
Hai người bọn họ mới rời khỏi ba ngày, làm sao Tiên cung liền trở nên xa lạ như thế?
- Ngươi. Là Lục Dương ?
Lạc Hồng Hà chần chừ hỏi, nhìn tiểu tử này cũng ra được dáng dấp ban đầu của Lục Dương.
- Bây giờ không phải là.
Lục Dương kiên định từ chối, sau đó nhanh chóng nhặt lên quần áo trên đất, bao trùm mình lại.
- Hiện tại ta mới là Lục Dương.
Tiểu hài tử vừa rồi cởi truồng đứng ở bên trong băng thiên tuyết địa không có quan hệ gì với hắn.
- Đây là có chuyện gì?
- Ta cũng không biết, chúng ta chỉ ăn một bữa thịt thỏ nướng, sau đó ngủ một giấc liên biến thành dạng này.
Lục Dương vô tội, hắn đều không hiểu ra sao, mình êm đẹp sao lại biến thành tiểu hài tử?
- Tiên tử, chớ ngủ, tỉnh dậy đi!
Lục Dương lắc lư Bất Hủ tiên tử đang nằm trên giường tuyết, mười ngón giao nhau đặt trước ngực.
Khi Bất Hủ tiên tử ngủ, bộ dáng cực đẹp, đẹp đến mức để Lục Dương quên đi các loại hành vi của Bất Hủ tiên tử khi thức, thừa nhận nàng là người đứng đầu Thượng Cổ thập đại mỹ nữ.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm nhìn xem Bất Hủ tiên tử xinh đẹp ra sao.
Bất Hủ tiên tử ngủ còn say hơn Lục Dương, giống như không muốn tỉnh lại.
Nàng tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, nhìn thấy Lục Dương trong bộ dáng tiểu hài tử, lập tức tinh thần tỉnh táo.
- A..., ngươi làm sao trở nên nhỏ như vậy rồi?
Bất Hủ tiên tử ngồi xuống, không ngừng đứng lên ngồi xuống đo chiều cao của Lục Dương so với chính mình, hiện tại Lục Dương mới đến thắt lưng.
- Thật thành Tiểu Dương Tử.
- Ta không phải đang nhờ tiên tử ngài chẩn đoán bệnh sao.
Lục Dương xin Bất Hủ tiên tử giúp đỡ.
- Ai nha, ngươi trở nên nhỏ như thế rất tốt.
Bất Hủ tiên tử cười hì hì ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu Lục Dương, dáng vẻ hoàn toàn không giống như muốn quản chuyện này.
Bên ngoài, Đệ tử Tiên cung liên tục ngo ngoe tỉnh lại, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, bất quá âm thanh non nớt, giống như oa oa khóc, để Lục Dương cảm giác mình lỡ đi vào nhà trẻ nào đó, mà hắn là ông cụ non ở trong nhà trẻ, không khóc cũng không nháo.
Lạc Hồng Hà cùng Chu Hồng hai người trấn an đệ tử này không nên la to, lập tức quay sang trấn an đệ tử kia không cần kêu lớn, thân thể không mệt, tâm thần lại mệt mỏi.
Chu Hồng trưởng lão cảm thấy mình cũng không phải rất cần nước sông của Song Sinh hà.
- Lục Dương sư huynh, chúng ta đây là. .
Lan Đình thẹn thùng dùng quần áo bao phủ thân thể, phủ qua cả đầu, chỉ còn lại nửa gương mặt.
Lục Dương nâng trán, Lan sư muội ngươi đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, làm như kiểu hai chúng ta đêm qua phát sinh cái gì đó.
Hai chúng ta hiện tại cộng lại còn chưa đến tuổi trưởng thành, có thể phát sinh cái gì? Cũng may các đệ tử Tiên cung cũng không phải tiểu hài tử chân chính, thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp đủ cảnh tượng, vừa tỉnh lại hô hai tiếng cũng liền tỉnh táo.
Mặc dù các nàng thật chưa thấy qua cảnh tượng như thế này.
Các trưởng lão khác nghe nói bên này xảy ra chuyện, đều lao tới bên này.
Tối hôm qua ăn thỏ chỉ có đệ tử, các trưởng lão tự kiềm chế thân phận, không có tham gia trận tụ hội long trọng này.
- Ngọc Lộ sư muội, ngươi xem một chút đây là chuyện ra sao?
Lạc Hồng Hà gọi trưởng lão Chu Ngọc Lộ am hiểu y thuật nhất tới, vấn đề huyết mạch của Tuyết Thập Lâu chính là do Chu Ngọc Lộ trưởng lão chữa trị.
Chu Ngọc Lộ trưởng lão nhìn thấy tiểu hài đầy đất, nheo mắt, có tố dưỡng đại phu để nàng rất nhanh trấn định lại, khắc chế xúc động dùng lưu ảnh cầu ghi hình, lần lượt bắt mạch.
- Trúng độc? Không quá giống, là bổ vật?
- Có phải đồ ăn hôm qua ăn có vấn đề hay không?
Lạc Hồng Hà trông thấy trên kệ chỉ còn lại một khung xương yêu thố.
- Không nên, ta đã kiểm tra yêu thố này trước khi bọn họ ăn, không có vấn đề gì.
Lời tuy như thế, Chu Ngọc Lộ vẫn bốc ra một khối thịt nhỏ từ khung xương, thần thức xuyên vào, không ngừng phân tích.
- Thịt xác thực không có vấn đề.
Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, không phải vấn đề của hắn liền tốt.
Bỗng nhiên, Chu trưởng lão chú ý tới than cốc trong hố lớn, bộ dáng có chút kỳ quái.
- Đây là đem cây nguyệt quế bổ ra làm củi đốt?
Nàng hút tới một khối than cốc, thần thức xuyên vào, phân tích nguồn gốc, rốt cục phát hiện vấn đề.
- Cây nguyệt quế có vấn đề, gốc cây nguyệt quế này bị người động tay chân, nhiều thêm mấy loại vật chất, có công hiệu thu nhỏ.
- Sau khi đốt cây nguyệt quế, mùi thơm phủ lên hương vị, người ngửi được mùi thơm đều sẽ trong bất tri bất giác trúng chiêu.
Thật ra sau khi thịt thỏ bị cây nguyệt quế hun, cũng lưu lại những vật chất này, chỉ bất quá kia là thịt thỏ ở tầng ngoài dính ở chỗ xương nên còn không có bị hun đến.
Lục Dương vừa thả lỏng lại hít mạnh một cái, cuối cùng vẫn có quan hệ với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận