Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 127: Ngự Kiếm Phi Hành

Lục Dương nán lại ở đỉnh Bách Luyện trong ba ngày, suốt thời gian này, hắn luôn bàn luận với Lý Hạo Nhiên về cách làm thế nào để luyện chế phụ kiện cho phi kiếm một cách tốt hơn.
"Cần phải nhẹ hết mức, không thì nó sẽ không thể bay lên được, hoặc tốc độ bay rất chậm."
"Đệ nói xem có nên lắp một chiếc ghế có bệ phóng không, chính là loại ghế mà khi gặp phải nguy hiểm, thì sẽ tự động phóng lên trên, thoát khỏi hiểm cảnh."
"Phi kiếm lấp ở trên đỉnh đầu? Không được, không được, thuật Phi Kiếm của ta đây là thuật Phi Kiếm chính thống, đệ từng thấy kiếm tu nhà ai mà đặt Phi Kiếm ở đỉnh đầu bao giờ chưa?"
Có công mài sắt có ngày nên kim, sau ba ngày nỗ lực, phụ kiện cuối cùng cũng đã được luyện chế xong.
"Đặt một cái tên cho nó đi?" Lý Hạo Nhiên đề xuất để Lục Dương đặt tên.
"Hình dáng giống một chiếc xe ngựa, còn có thể bay lên trời, gọi là xe bay thấy thế nào?" Lục Dương đặt một cái tên khá là giản dị.
"Lục sư huynh, huynh dùng thử xem sao?" Phụ kiện được luyện chế thành công, Lý Hạo Nhiên cảm thấy rất mãn nguyện, y muốn xem thử Lục Dương bay như thế nào.
Lục Dương gật đầu, cảm thấy phấn khích. Hắn ngồi vào trong xe, hai tay nắm chặt vô lăng, nhưng hồi lâu cũng chẳng có bất cứ hành động nào.
"Sao rồi?" Lý Hạo Nhiên hỏi.
Lục Dương gãi đầu: "Ta đột nhiên nhớ ra rằng, ta còn chưa từng học qua thuật Phi Kiếm."
Lý Hạo Nhiên cạn lời.
Đệ hăng hái luyện chế cả buổi trời, té ra huynh còn chẳng biết bay?
"Đừng vội, đừng vội, bây giờ ta đi học là được chứ gì." Lục Dương ung dung điềm tỉnh, yêu cầu Bất Hủ Tiên Tử dạy mình thuật Phi Kiếm.
Thuật Phi Kiếm là một pháp thuật tất yếu của Kiếm Tu, nó được phổ cập khá rộng rãi. Bất Hủ Tiên Tử đương nhiên biết loại kỷ xảo nhập môn cỏn con này.
Thật lòng mà nói, Bất Hủ Tiên Tử không muốn dạy Lục Dương thuật Phi Kiếm cho lắm, nếu hắn học lệch, thì thanh danh cả đời của cô sắp phải trở về với cát bụi rồi.
"Thứ được gọi là thuật Phi Kiếm, chính là sử dụng kiếm làm vật dẫn, dùng nó để gánh lấy Thần Thức, Thần Thức càng mạnh, mức độ tương thích với kiếm càng cao, thì tốc độ bay của Phi Kiếm sẽ càng nhanh..."
Trong phương diện dạy học, Bất Hủ Tiên Tử vượt trội hơn nhiều so với đại sư tỷ, nội dung giảng dạy sâu sắc, thông tục dễ hiểu. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Lục Dương đã học được thuật Phi Kiếm.
Thanh Phong Kiếm lơ lửng trên không, tự do bay lượn. Lục Dương cảm thấy rằng ngay cả khi một con voi đạp trên Thanh Phong Kiếm, thì nó cũng có thể bay lượn thoải mái.
Thiên phú của Lục Dương trong kiếm đạo không tài nào chối cãi.
Lục Dương có chút cảm ngộ, có lẽ đây là tác dụng của Kiếm Linh Căn, có thể đảm bảo việc học kiếm pháp, kiếm thuật không bị lệch hướng.
Bên dưới xe bay có một đường rãnh, vừa vặn có thể lắp được Thanh Phong Kiếm vào đó mà không bị rơi ra, vô cùng ổn định.
Lục Dương lên xe một lần nữa, nắm chặt vô lăng, vận chuyển thuật Phi Kiếm, chiếc xe bay không ngờ lại có thể thật sự bay lên dưới sự đưa đẩy của Thanh Phong Kiếm!
Ban đầu, xe bay chỉ trôi nổi một cách chậm rãi. Điều này không phải là do Thanh Phong Kiếm bay chậm, mà là do Lục Dương vẫn chưa hoàn toàn quen với phương thức bay hoàn toàn mới này.
Khi xe bay trôi lên trên cao, Lục Dương đã dần dà nắm vững kỹ thuật phi hành, tốc độ bay càng lúc càng nhanh. Lượn lờ theo hình số ‘8’, luyện tập đến phút chót, hắn thậm chí có thể thực hiện các cú lượn gắt trên không, quả thật là khó lòng tưởng tượng!
Với thân thể trong giai đoạn Trúc Cơ Trung Kỳ, những vấn đề như áp suất, thiếu dưỡng khí, đều không xuất hiện trên người Lục Dương.
"Ha ha, Lục Dương ta cũng có một ngày Ngự Kiếm Phi Hành!" Lục Dương cười ha hả, hắn biết ngay mà, mọi vấn đề đều có biện pháp để giải quyết.
Ai nói ta không dám bay trên trời?
Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy cảm giác này cũng khá mới mẻ.
Trên đỉnh Bách Luyện, vô số người ngước nhìn Lục Dương Ngự Kiếm Phi Hành, chết lặng người.
Phương tiện giao thông tiên tiến như xe bay, ở một nơi với tu tưởng tiên tiến, tự cho rằng họ là người dẫn đầu trào lưu của thời đại như đỉnh Bách Luyện, cũng là một công cụ giao thông vượt thời đại.
"Mau xem, đó là thứ gì?" Những sư đệ, sư muội cùng lứa với Lục Dương nhìn chiếc vỏ sắt bay trên không trung với vẻ kinh ngạc.
"Hôm qua, trong lúc ta thỉnh giáo Lý Hạo Nhiên sư huynh một số vấn đề thì đã thấy thứ này, đó là pháp bảo được luyện chế cho Lục sư huynh."
"Lục Dương sư huynh? Có phải là vị Lục Dương sư huynh cùng lứa với chúng ta, sở hữu Kiếm Linh Căn, thành tích hạng nhất, thành công bái vào sư môn của Tông Chủ không?" Có vị sư đệ trừng to mắt, vô cùng sùng bái Lục Dương.
Nếu không tiếp xúc trực tiếp với Lục Dương, mọi người đều sẽ bị kinh ngạc trước thành tựu trong cuộc sống của Lục Dương, cho rằng hắn là vị sư huynh an toàn, trầm ổn và đáng tin cậy.
Tất nhiên, cũng có người không thay đổi ấn tượng ban đầu sau một thời gian dài tiếp xúc trực tiếp với Lục Dương, chẳng hạn như Man Cốt.
"Đúng, chính là huynh ấy! nghe Lý sư huynh bảo, đây là thuật Phi Kiếm của Lục sư huynh!"
"Lợi hại quá, nó hoàn toàn khác với thuật Phi Kiếm mà ta từng thấy, tạo cho người ta cảm giác an toàn lạ thường! Hoàn toàn không cần mua bất kỳ loại bảo hiểm nào!"
Trong các loại bảo hiểm được đưa ra bởi thương hội Lạc Địa Kim Tiền, có một loại bảo hiểm phi hành, cụ thể có thể chia ra làm bảo hiểm tổn thất thiệt hại, bảo hiểm trách nhiệm cho người thứ ba, vân vân…
"Rõ ràng là Lục sư huynh bằng tuổi với chúng ta, nhưng đã sáng tạo ra thuật Phi Kiếm độc nhất cho riêng mình, đây chính là sự chênh lệch!"
"Tiếc rằng ta không phải là một Kiếm Tu, nếu không thì dù gì đi chăng nữa cũng phải học loại thuật Phi Kiếm này!"
Lục Dương ở trên trời bay đến thoả chí, sau đó mới chịu hạ cánh, trông điệu bộ có vẻ như còn chưa thoả mãn.
Sau khi xuống xe, Lục Dương phát hiện Lý Hạo Nhiên kính cẩn mà đứng ở một bên, còn Ngũ Trưởng Lão, Chu Hâm thì không biết đã đến đây từ lúc nào.
"Ngũ Trưởng Lão." Lục Dương cung kính hành lễ.
"Haha, Lục Dương phải không? Ta đã nghe Lý Hạo Nhiên kể về toàn bộ quá trình, ý tưởng của con không tồi, nói không chừng mai sau có thể trở thành một loại công cụ giao thông chủ yếu."
"Ngũ Trưởng Lão quá khen rồi."
"Những người quen biết ta đều biết rằng ta không có thói quen khen ngợi người khác, thứ gọi là xe bay này có thể mang lại cho con lợi ích không nhỏ."
"Lợi ích?" Lục Dương thấy khó hiểu.
Ngũ Trưởng Lão nghiêng đầu về phía Lý Hạo Nhiên nói: "Vừa hay con cũng xuất quan rồi, cũng là lúc nên làm quen với các nghiệp vụ chủ yếu của đỉnh Bách Luyện chúng ta. Đỉnh Bách Luyện của chúng ta thường có những đồ vật chưa từng xuất hiện trước đây, để bảo vệ quyền sáng chế, thu về lợi nhuận, chúng ta sẽ định kỳ đi đăng ký bằng sáng chế ở chỗ quan phủ."
"Đỉnh Đan Đỉnh cũng tương tự như vậy. Đây là nguồn thu nhập chính của đỉnh Bách Luyện và đỉnh Đan Đỉnh."
"Vừa hay, qua mấy bửa, mấy vị sư huynh của con phải xuống núi đi đăng ký. Con sắp xếp lại một chút ý tưởng sáng tạo của Lục Dương, rồi đi cùng với các vị sư huynh của con."
Ngũ Trưởng Lão lại nói với Lục Dương: "Thiên phú của con không tồi, đầu óc lại linh động, con bẩm sinh đã thích hợp với Vấn Đạo Tông chúng ta. Cố gắng đi theo Vân Chi học hỏi, tương lai của Vấn Đạo Tông sau này sẽ là của tụi con. Tránh tiếp xúc với lão già vô lại như Lão Cửu."
Lục Dương thoáng rụt cổ lại, theo lý mà nói, Ngũ Trưởng Lão xỉ vả sư phụ, thì người làm đệ tử như hắn phải ra mặt lý luận một phen, nhưng hắn cảm thấy lúc này học tập tinh thần lạc quan ‘Đánh không lại thì cúi đầu nhún nhường’ của Bất Hủ Tiên Tử cũng là một lựa chọn không tồi.
Bất Hủ Tiên Tử chau mày, cô cảm thấy Lục Dương đang nghĩ đến một chuyện rất bất lịch sự, nhưng cô không có bằng chứng.
"Sư phụ hiện tại ra sao rồi?"
Ngũ Trưởng Lão cười gằn một tiếng, không nói gì cả.
Đỉnh Thiên Môn, cánh rừng thông.
Phong ấn của động phủ cuối cùng cũng được phá giải, từ Đại Trưởng Lão đến Bát Trưởng Lão đều đã rời đi từ rất sớm, chỉ bỏ lại một người không muốn rời đi như Bất Ngữ Đạo Nhân.
Bất Ngữ Đạo Nhân bị trói thành một con giun, trườn bò trên mặt đất, trên trán dán giấy hoàng phù, miệng còn bị người ta bịt lại bằng chiếc tất, chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ.
Dây trói là chí bảo có một không hai, Bất Ngữ Đạo Nhân không thể vùng thoát bằng vũ lực, giấy hoàng phù có thể phong ấn pháp lực, Bất Ngữ Đạo Nhân không thể thí pháp.
Còn về việc Bất Ngữ Đạo Nhân phải trườn bò trong bao lâu mới có thể thoát ra ngoài, thì phải xem tạo hoá của ông ta ra sao rồi.
Đây là sự trừng phạt của Bất Ngữ Đạo Nhân, khi mọi người đang chuyên tâm đả toạ cố gắng phá giải phong ấn, còn ông ta thì ở bên cạnh đánh trống khua chiêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận