Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 151: Lục Trưởng Lão

Đỉnh Vô Trần, ngọn núi nơi Lục Trưởng Lão, Phong Nhã cư trú.
Đỉnh Vô Trần và Nguyệt Quế Tiên Cung có một số điểm tương đồng, chỉ chiêu mộ nữ đồ đệ, xôn xao oanh yến, mỹ nữ nhiều như mây, mà người đẹp nhất trong số đó, không ai khác ngoài Lục Trưởng Lão.
Theo lời đồn, Lục Trưởng Lão và Cung Chủ Nguyệt Quế Tiên Cung là đôi bạn tri kỷ.
Lục Dương nghe các vị sư huynh nhắc về Lục Trưởng Lão nhiều lần, tất cả đều nói khi gặp Lục Trưởng Lão chớ thất thố, vì Lục Trưởng Lão là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở.
"Lục Dương? Huynh đến đây để làm gì?" Dưới đỉnh Vô Trần, Lục Dương đụng gặp Đào Yêu Diệp.
Đào Yêu Diệp có thân hình cao ráo, trẻ trung duyên dáng, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Lục Dương lấy ra cuốn cổ thư: "Đại sư tỷ bảo ta đưa cuốn sách này cho Lục Trưởng Lão."
"Sư phụ có việc bận đi ra ngoài, có lẽ còn phải chờ thêm nửa canh giờ nữa, chi bằng huynh vào ngồi chờ chút đi?" Đào Yêu Diệp mời gọi.
Lục Dương tỏ ra ra vẻ tuy hào hứng nhưng lại mang nét khó xử: "Thế này không tốt lắm đâu, một thằng đàn ông như ta..."
"Không sao, không sao, dù sao thì ở đỉnh Vô Trần chỉ có hai người chúng ta có tu vi thấp nhất, không xảy ra chuyện được đâu."
Lục Dương lặng lẽ nhìn Đào Yêu Diệp, ánh mắt của Đào Yêu Diệp trong vắt, dường như hoàn toàn không biết lời nói này đã gây tổn thương lớn đến nhường nào cho tâm lý của Lục Dương.
Lục Dương thở dài, đi theo Đào Yêu Diệp, Đào Yêu Diệp quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xảo quyệt.
"Ồ đúng rồi, ta còn nợ muội năm điểm cống hiến, bây giờ trả lại cho muội." Lúc Lục Dương mua Thập Ngưu Chi Lực Đan thì còn thiếu năm điểm cống hiến, nên đã mượn từ chỗ Đào Yêu Diệp.
Thập Ngưu Chi Lực Đan cũng khá hữu ích, giúp đỡ Lục Dương rất nhiều.
"Huynh vẫn còn nhớ cơ à, muội cũng đã quên mất rồi." Đào Yêu Diệp cười hì hì.
"Cơ mà phải chăng bổn tiên cũng có rất nhiều điểm cống hiến?" Bất Hủ Tiên Tử nhớ ra mình hiện giờ là khách khanh danh dự của Vấn Đạo Tông, còn giết chết một tên Hợp Thể Kỳ, Vân Chi đã thưởng cho cô ấy rất nhiều điểm cống hiến.
"Lục Dương, Lục Dương, ta muốn đổi, ta muốn đổi."
Bất Hủ Tiên Tử kêu la ầm ĩ, Lục Dương không nhịn được mà nói: "Đợi khi rời khỏi đỉnh Vô Trần, ta sẽ dẫn cô đến bảng đổi điểm cống hiến để xem thử, cô muốn mua cái gì thì mua."
"Như vậy còn tạm được." Bất Hủ Tiên Tử hài long gật đầu, cảm thấy Lục Dương là nhân tài có thể mài giũa.
"Huynh phải cẩn thận phía bên kia, tuyệt đối không được đi đến đó." Đào Yêu Diệp chỉ về phía một cái ao, nhắc nhở Lục Dương.
Sương khói mịt mờ bao quanh ao nước, nhìn không rõ tình hình bên trong thế nào, chỉ nghe tiếng cười trong trẻo như chuông vang lên.
"Các vị sư tỷ thích tắm ở đó, vài năm trước có một vị sư huynh ỷ vào độn pháp của mình cao siêu, trà trộn vào đỉnh Vô Trần, muốn nhìn trộm các sư tỷ tắm, sau đó chỉ nghe thấy tiếng thét thê lương của vị sư huynh đó."
"Vị sư huynh đó giờ ở đâu rồi?"
"Sư huynh ấy có độn pháp cao siêu, đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi."
Mẹ ơi, đỉnh Vô Trần nguy hiểm quá.
Lục Dương mừng thầm vì bản thân là chính nhân quân tử.
Đào Yêu Diệp dẫn Lục Dương đến nơi cô thường luyện công: "So tài một chút chứ?"
"Được." Lục Dương vui vẻ đồng ý, rút ra thanh kiếm Thanh Phong, Bất Hủ Tiên Tử lúc này mới nhớ ra, Lục Dương là Kiếm Linh Căn, dựa trên lý thuyết, thì là người sử dụng kiếm.
Sau khi cô hồi sinh, vẫn chưa thấy Lục Dương dùng kiếm lần nào.
"Lục sư huynh, cẩn thận đấy, trong hai tháng gần đây muội đã học được nhiều thứ mới." Đào Yêu Diệp mở ra chiếc ô giấy màu đỏ.
Cô thoáng vặn cổ tay, lòng bàn tay khẽ thả lỏng, chiếc ô giấy liền bắt đầu quay vòng, cánh hoa đào bay lả tả, như mưa tựa tuyết, che khuất tầm nhìn của Lục Dương.
Ánh kiếm chọc trời, mang theo tiếng rít khi quét qua không trung, muốn quét sạch những cánh hoa đào.
Phía sau Lục Dương, cánh hoa đào từ từ hình thành một bóng người, Đào Yêu Diệp khép ô, bổ ngang qua.
Lục Dương như đã sớm dự đoán được động tác của Đào Yêu Diệp, một tay cầm kiếm, đặt ở sau lưng, chặn đứng cú đánh này.
Chiếc ô giấy không biết làm từ chất liệu gì, thế mà có thể đối chọi với kiếm Thanh Phong mà không chút sứt mẻ.
Ánh kiếm bất chợt lóe lên, Đào Yêu Diệp không ngờ rằng kiếm chiêu của Lục Dương lại nhanh nhạy đến thế.
“Điểm Tự Quyết” Ánh mắt Lục Dương lộ nét chăm chú, không chút lưu tình, đâm về phía ngực của Đào Yêu Diệp.
Đào Yêu Diệp cười nhạt, cô lùi bước về phía sau, đầu ô và mũi kiếm va nhau, toan tính làm rối loạn kiếm pháp của Lục Dương, nhưng tay của Lục Dương rất vững, không hề lay động, bám lấy không buông, đâm về phía Đào Yêu Diệp.
Trong cơn mưa hoa đào, Thanh Phong Kiếm và chiếc ô đỏ chạm trán, thân pháp của hai người họ linh hoạt, chớp mắt thoáng qua đã không thấy bóng dáng.
Hai người đều có thế mạnh điểm yếu, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp để tung ra đòn chí mạng.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lục Dương sáng lên, tìm thấy sơ hở của Đào Yêu Diệp, kiếm Thanh Phong trơn tuột như cá, luồn lách trong cơn mưa hoa đào, kề lên cổ Đào Yêu Diệp.
"Muội chịu thua." Đào Yêu Diệp không còn cách nào khác ngoài việc giơ tay đầu hàng.
Lục Dương thay đổi đòn kiếm, đâm về một nơi không người, bản thể thật của Đào Yêu Diệp nhìn chằm chằm vào mũi kiếm sáng loáng đang chĩa thẳng vào ấn đường của mình, hết sức ngạc nhiên.
Lần này, Đào Yêu Diệp thực sự nhận thua, cơn mưa hoa đào biến mất không còn tăm hơi, hình ảnh Đào Yêu Diệp đầu hàng cũng biến mất, tất cả đều là ảo ảnh.
"Làm sao huynh biết bản thể thật của muội ở đó?" Đào Yêu Diệp không nghĩ rằng việc thua một trận có gì to tát, cô giỏi trong việc học hỏi kinh nghiệm sau trận chiến.
"Công pháp mà ta tu luyện là Minh Tâm Kiến Tính Quyết , có thể nhìn thấu ảo cảnh, đó là khắc tinh của muội."
"Minh Tâm Kiến Tính Quyết? Chưa nghe qua bao giờ."
"Do ta tự viết ra đấy." Lục Dương đắc ý, có thể tự mình viết ra công pháp không phải là chuyện đơn giản gì.
Đào Yêu Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng ngước đầu lên thì nhìn thấy một làn khói ráng màu đỏ ửng bay qua đầu.
"Sư phụ về rồi."
Đào Yêu Diệp dẫn Lục Dương đến động phủ của Lục Trưởng Lão, quả nhiên như các vị sư huynh nói, Lục Trường Lão có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, không giống với vẻ đẹp lạnh lùng như băng của đại sư tỷ, Lục Trưởng Lão có nụ cười hiền hậu, giống như một người chị tri kỷ, mang cho người ta cảm giác rất ấm áp.
‘Phù ! Phù ! Phù !‘.
Lục Dương bất chợt cảm thấy hô hấp không thông, như thể tất cả dưỡng khí xung quanh đều biến mất, hắn gắng sức hô hấp, muốn lấy thêm một chút ôxy từ không khí, nhưng không có ích gì.
“Yêu Diệp, con chưa nói cho nó biết về chuyện của ta à?”
Đào Yêu Diệp khẽ vỗ trán: “Quên mất”.
Đào Yêu Diệp nhanh chóng kéo Lục Dương ra một chỗ cách khá xa với Lục Trưởng Lão, Lục Dương như cá từ ven bờ trở về với biển, dốc hết sức bình sinh để hít thở.
"Phù, phù, đây là tình huống gì vậy?"
Đào Yêu Diệp cười nói với vẻ áy náy: “Thật ngại quá, quên không nói với huynh, sư phụ của muội là Vô Cấu Tiên Thể, không vướng bụi trần, sẽ tự động loại bỏ không khí xung quanh, chính bản thân sư phụ cũng không thể kiểm soát, vì vậy những người đến gần sư phụ sẽ cảm thấy ngạt thở, nếu nhịn thở thì không sao.”
Lục Dương cân nín.
Chả trách người ta nói Lục Trưởng Lão là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở.
Vấn Đạo Tông các người đều thành thật đến vậy sao, nói chuyện thậm chí không cần dùng tính từ, chỉ nói sự thật thôi sao?
Lục Dương nín thở, tìm gặp Lục Trưởng Lão một lần nữa.
Đối với một người đang ở giai đoạn Trúc Cơ, miễn là có sự chuẩn bị, tạm thời ngưng thở cũng chẳng có vấn đề gì, đến giai đoạn Kim Đan, có thể tự tuần hoàn trong cơ thể, không thở cũng chẳng sao.
“Lục Dương bái kiến Lục Trưởng Lão.” Lục Dương cung kính hành lễ, “Sư phụ có nhắc với con về người, nói rằng ông ấy luôn coi người như chị ruột.”
Trên xe bay, Bất Ngữ Đạo Nhân kể cho Lục Dương về mối quan hệ của ông ấy với Lục Trưởng Lão, kể đến phải nói là đầy xúc động, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nghe xong đều cảm động không thôi.
Lục Trưởng Lão cười gằn: “Vậy à, trước giờ ta vẫn coi lão ta như cháu ruột.”
Lục Dương cứng họng, hắn đang cân nhắc xem sau này ra ngoài có nên chỉ báo tên tuổi của đại sư tỷ hay không, còn cái tên vừa mất mặt lại chuốc thù oán như tên của sư phụ thì vẫn là thôi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận