Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1222: Vô danh kiếm tu (1)

Quy mô luyện hóa linh hồn, âm phong trận trận, quỷ hồn kêu rên, nếu như bị người ngoài thấy được, còn nghĩ Vấn Đạo tông bọn hắn là Ma giáo.
- Mà đến lúc đó giải quyết vấn đề linh kiếm thuộc về ai như thế nào, chẳng lẽ muốn trộm hết những thanh kiếm này đến Vấn Đạo tông sao, Vấn Đạo tông chúng ta là tông môn đứng đầu chính đạo, không thể làm ra loại hành vi này.
- Tựa như là đạo lý như thế.
- Đáng tiếc, bản tiên còn muốn mở một lần hoạt động luyện hóa kiếm linh cỡ lớn, thuận tiện luyện hóa Quan Sơn Hải đến bên trong Thanh Phong kiếm của ngươi, tiên kiếm liền có kiếm linh, đó chính là Tiên Khí cấp cao nhất, Ứng Thiên Tiên đều luyện không ra.
- Chờ một chút, nếu như muốn cho tiên kiếm của ngươi có kiếm linh, không cần luyện hóa Quan Sơn Hải.
Bất Hủ tiên tử suy nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu, có thể để phẩm chất Thanh Phong kiếm cao hơn một tầng lầu.
- Có ý gì?
Bất Hủ tiên tử thần bí hề hề cười một tiếng:
- Tiểu Dương Tử ngươi lấy Thanh Phong kiếm ra đây.
Lục Dương trung thực làm theo, lấy ra Thanh Phong kiếm từ bên trong ngọc bài thân phận, lại không rõ Bất Hủ tiên tử có ý gì.
Chỉ thấy Bất Hủ tiên tử bay ra không gian tinh thần, thuận cánh tay Lục Dương, tiến vào bên trong Thanh Phong kiếm.
- Hiện tại Thanh Phong kiếm của ngươi chính là Tiên Khí đỉnh cấp có được kiếm linh rồi.
Thường xuyên ở bên trong không gian tinh thần, chuyển sang nơi khác cũng không tệ.
Bất Hủ tiên tử dữ dẫn cảnh cáo nói:
- Ngươi không thể đem Thanh Phong kiếm thu vào bên trong ngọc bài thân phận.
Lục Dương tùy ý vung Thanh Phong kiếm hai lân, mặc dù dựa theo lý luận của Bất Hủ tiên tử, Thanh Phong kiếm đã là binh khí lợi hại nhất thiên hạ, nhưng Lục Dương hoàn toàn không có loại cảm giác này, cảm giác giống như trước kia.
- Lục Dương sư huynh, ngươi đột nhiên lấy ra thanh kiếm làm cái gì?
Minh Đài buồn bực, Lục Dương sư huynh vừa rồi giống như trúng tà, không rõ bị vật gì phụ thể, bất thình lình lấy ra Thanh Phong kiếm vung vẩy, làm như muốn chặt hai người.
- Không có gì, lấy ra để nó hít thở không khí.
- Nha.
Minh Đài cũng có thể hiểu cách làm của Lục Dương, kiếm tu đều xem thanh kiếm là bạn của mình, đầu óc không bình thường, có thể lý giải một hai.
- Đúng rồi tiên tử, cô nương gọi Vân Mộng Mộng này có vấn đề gì không?
Lục Dương luôn cảm thấy Vân Mộng Mộng này có chút không đúng, lại nói không ra không đúng ở chỗ nào.
Bất Hủ tiên tử bất mãn hừ một tiếng:
- Ngươi cũng đã mời nàng ăn lẩu lại mời nàng nghe Bình thư, ăn điểm tâm, có thể có vấn đề gì?
Nàng cũng không có hưởng thụ qua loại đãi ngộ này.
- Lục Dương sư huynh, ta có mấy vị sư huynh sư tỷ vẫn muốn gặp ngươi một chút, ngươi thấy có được hay không?
- Tốt, vậy đi gặp một lần.
Lục Dương cười nói, tra Thanh Phong kiếm vào vỏ, tùy tiện treo ở quanh thắt lưng.
Trước đó Lục Dương tận lực không lấy ra Thanh Phong kiếm, Thanh Phong kiếm là tiên kiếm Võ Nghiêu luyện chế, hắn lo lắng bị tu sĩ Đại Ngu nhận ra, rước họa vào thân.
Tỉ như trước đó Vạn Pháp Đạo Quân tập kích Vấn Đạo tông, bắt nguồn chính là nhận ra Thanh Phong kiếm, từ đó suy đoán ra Vấn Đạo tông có giấu tiên tàng do Võ Nghiêu lưu lại.
Bây giờ Lục Dương không có lo lắng này, tất cả người biết được nguồn gốc của Thanh Phong kiếm đều bị giam tại trong Tù Phong, bên ngoài không có người biết nhìn hàng.
Vân Mộng Mộng nhìn Thanh Phong kiếm, lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
- Vân cô nương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Lục Dương phát giác được Vân Mộng Mộng dị dạng.
- Ngươi còn nhớ ta trước đó đã nói với ngươi về tỷ muội kia của ta không?
- Đặc biệt có thể đánh kia?
- Đúng, nàng thật ra rất thích kiếm, cũng vụng trộm luyện qua một đoạn thời gian, học tập một đống lớn lý luận, chỉ bất quá một mực không có luyện được thành tựu, ngay cả nhập môn đều không vào, cuối cùng từ bỏ.
Lục Dương cười nói:
- Kiếm đạo chính là như vậy, chỉ dựa vào cố gắng là không thành công được, thiên phú, ngộ tính thiếu một thứ cũng không được, điều này nói rõ thiên phú kiếm đạo của tỷ muội kia của ngươi thật rất bình thường.
- Bất quá tỷ muội kia của ngươi đã cảm thấy hứng thú về kiếm đạo, ta có thể đề điểm một phen. - Không phải ta tự biên tự diễn, ta có chút thiên phú ở phương diện kiếm đạo, bên trong thế hệ trẻ tuổi Tu Tiên Giới, thiên phú kiếm đạo trên ta hẳn là không có mấy người.
Minh Đài nghe được Lục Dương nói như vậy cũng cười:
- Lục Dương sư huynh khiêm tốn, bên trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ sợ không có người có thiên phú kiếm đạo ở trên ngươi.
- Cũng chỉ có Lục Thiếu giáo chủ kia không sai biệt lắm với ngươi, bất quá hắn là người thời đại Thượng Cổ, nghiêm chỉnh mà nói không tính thế hệ trẻ tuổi chúng ta.
- Vậy thì quá tốt rồi.
Vân Mộng Mộng cảm thấy cao hứng thay cho hảo tỷ muội nhà mình, dựa theo lời nói của nàng, nàng cũng thuộc về thế hệ trẻ tuổi, thiên phú khẳng định không bằng Lục Dương, vừa hay để Lục Dương dạy nàng một chút.
Tiểu Chi mỗi lần về nhà đều mang không ít lễ vật, nàng lần này tìm sư phụ cho tiểu Chi, cũng coi như có qua có lại.
Kiếm Lâu hết thảy có tâng mười tám, tám tâng trước mở cho mọi người, kiếm tu lần này tham gia Vấn Kiếm đại điển đều có thể ở chỗ này lựa chọn gian phòng ở lại mấy ngày, tài nguyên tu luyện do Kiếm Lâu cung cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận