Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 134: Lập trường hoán đổi

Khi đến giờ Hợi, Cả quán trọ chỉ có mỗi hai vị khách trọ là Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Tiểu nhị xách theo chiếc rìu đi từ tầng ba xuống, trên rìu còn có máu, máu vẫn chưa đông, đang nhỏ xuống từng giọt, không biết là máu của ai.
Khoé miệng gã ta nhếch lên một nụ cười nhạt, mặc dù vô tình lạc vào thị trấn, bị buộc phải tuân theo quy tắc, nhưng quy tắc này cũng không hẳn không phải một cơ hội, một cơ hội để giải phóng bản năng.
Gã ta đã quên mất mình đã đến Bố Y Trấn bao lâu rồi, cũng không nhớ rõ đã giết được bao nhiêu người.
Hai người này cũng may mắn, Bố Y Trấn đầy rẫy cạm bẫy, không ngờ hai người họ lại chẳng hề sa bẫy, sống sót đến lúc này, những vị khách trước đó không may mắn như vậy, bọn họ lạ nước lạ cái, không biết đường lại không tin vào quy tắc, rất nhanh bèn tiêu tùng cả lũ.
Phòng chữ Địa có mười căn, mà có chín cánh cửa đã chuyển thành màu đen chính là minh chứng, chưa kể còn có người ngây ngốc đi đến tầng ba, thuê phòng chữ Thiên.
Vận may của hai vị khách mới đến này cũng nên đến hồi kết rồi.
Gã ta quyết định đêm nay sẽ gõ cửa suốt đêm, gõ đến trời sáng, dù cho không thể giết chết hai người họ, thì cũng phải hành hạ bọn họ.
"Lạ thật, trong hai ngày trước phòng chữ Địa số 4 vẫn luôn sáng đèn mà, sao hôm nay lại không thắp đèn?"
Tiểu nhị rất nhanh bèn nghiệm ra nguyên do, gã cười gằn: "Tưởng rằng như thế thì ta sẽ tha cho bọn ngươi à, ngây thơ."
Gã ta điều chỉnh giọng điệu, gõ nhẹ vào cửa gỗ: "Hai vị quan khách, mở cửa ra đi, có lẽ giữa chúng ta có một số hiểu lầm."
Tiểu nhị khựng lại phút chốc, sau đó dùng giọng điệu chín chắn và đáng tin cậy hơn: "Hai vị quan khách, mở cửa ra đi, có lẽ giữa chúng ta có một số hiểu lầm."
Vẫn không có hồi âm như thường lệ.
Đột nhiên, một bàn tay không biết ló ra từ đâu, túm chặt lấy cổ chân của gã ta.
"Ai!"
Gã ta vội vàng nhìn xuống, phát hiện ra không biết từ khi nào, dưới bức tường của phòng chữ Địa số 4 khoét ra một lỗ chó, một cánh tay trắng bệch vươn ra từ lỗ chó, túm chặt lấy cổ chân của gã ta.
Bàn tay đó có sức lớn lạ thường, vừa thoáng kéo mạnh một cái, thì đã kéo ngã gã ta.
‘Uỳnh uỵch !‘.
Tiểu nhị ngã xuống đất, chiếc rìu cũng bị văng sang một bên.
Gã ta cố hết sức bình sinh mà bò ra phía ngoài, muốn vùng thoát khỏi trói buộc, nhưng sức lực của bàn tay đó vượt xa sức tưởng tượng của gã ta, không tài nào vùng thoát!
Trước giờ luôn là gã ta kéo người khác, nào có bị người ta kéo bao giờ!
Sẽ chết!
Gã ta nảy sinh cảm giác hoang đường! Nhưng làm sao có thể vậy được, gã ta là thợ săn, khách trọ mới là con mồi!
"Không đúng, đây là chuyện có thể xảy ra!" Tiểu nhị sực nhớ ra quy tắc thứ hai.
Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, những căn nhà tranh đóng cửa và những phòng đóng cửa trong quán trọ là hoàn toàn an toàn, ngoài ra thì những nơi khác đều nguy hiểm.
Lúc này, Phòng chữ Địa số 4 vẫn đang trong trạng thái đóng cửa, đối với khách trọ mà nói thì đây là nơi an toàn tuyệt đối, nếu gã ta bị kéo vào trong phòng, thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm!
Tiểu nhị gắng sức dùng ngón tay bấu víu sàn nhà, giống như một con mồi bị con trăn khổng lồ nuốt hết một nửa, cố gắng thoát khỏi chỗ chết, gã ta ra sức hô hoán: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu ta!"
Hò hét một cách thật lòng thật dạ.
Đáng tiếc là không ai cứu gã ta.
Trong Quy tắc của quán trọ Bố Y Trấn không có quy tắc yêu cầu cứu tiểu nhị.
Khi hầu hết cơ thể gã ta đã bị kéo vào trong, hai tay gã ta chắn chết lên hai mép tường, thình lình dùng sức, cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc.
Tiểu nhị chẳng màng đến việc nhặt chiếc rìu, gã ta khập khiễng chạy về căn phòng chữ Thiên.
"Để gã ta chạy thoát rồi ư?" Mạnh Cảnh Chu hơi bất lực, sức lực của đối phương lớn đến lạ thường, hắn ta đã túm nát cổ chân của đối phương nhưng vẫn không kéo vào được.
Hai người họ dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng phải giải quyết tên tiểu nhị phiền phức này trong hôm nay, đêm nào cũng không ngủ mà đi gõ cửa tùm lum.
Cũng không chịu ra ngoài nghe ngóng một chút, hai người bọn ta đường đường là đà chủ của Ma Giáo, có bao giờ chịu qua ấm ức như vậy?!
Trải qua hai ngày quan sát, hai người họ đã hiểu rõ quy tắc của quán trọ, rất nhanh liền vạch sẵn kế hoạch.
Đầu tiên, Lục Dương sử dụng Kiếm Thanh Phong, đối chiếu với vóc dáng của tiểu nhị, khoét một cái lỗ dưới bức tường.
Lợi dụng quy tắc "Căn phòng với cửa đóng là an toàn", đảm bảo rằng dù có kéo tiểu nhị vào, thì cũng sẽ không bị tiểu nhị làm hại, quyền chủ động vẫn nằm trên người họ.
"Con mồi có sức sống mới thú vị!" Khoé miệng của Lục Dương nở ra một nụ cười nhạt mang nét tàn nhẫn, giọng nói ghê rợn vang vọng trong căn phòng.
Hai bóng đen bước ra khỏi phòng chữ Địa số 4, một người cầm kiếm, một người tay không, người tay không đó nhặt lên chiếc rìu bị đánh rơi.
Mũi kiếm lướt trên mặt đất, phát ra tiếng ‘rèn rẹt’ cách quãng, chiếc rìu đang nhỏ máu, phát ra tiếng ‘tí tách’.
Hai bóng đen cầm theo vũ khí nhuốm máu, lảng vảng trong quán trọ.
Tầng hai... không có, vậy thì chính là ở tầng ba.
Tầng ba tổng cộng có bốn căn phòng, đều là phòng chữ Thiên.
Bóng đen cầm kiếm gõ cửa, giọng điệu từ tốn: "Nghe nói ở đây có bữa tối miễn phí, bọn người tại hạ đói rồi, muốn ăn cơm, vui lòng mở cửa ra giùm."
Thấy phòng chữ Thiên số 1 không có động tĩnh, Lục Dương có chút thiếu kiên nhẫn, dùng sức gõ cửa: "Mở cửa! Bọn ta muốn ăn cơm! Thái độ phục vụ của bọn ngươi thế này à!"
"Giữa chúng ta có sự hiểu lầm, các hạ mở cửa ra đi, chúng ta từ từ nói chuyện!"
"Mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Còn không mở cửa thì ta đập cửa đó!"
Tiếng gõ cửa cực lớn, cả quán trọ đều có thể nghe thấy.
Lục Dương một chân đạp tung cửa phòng chữ Thiên số 1, trong đó không một bóng người, hắn muốn đi vào, nhưng bị một lực lượng chặn lại, không thể vào trong.
Điều thứ năm: Không được vào phòng chữ Thiên.
Tiểu nhị trốn trong một căn phòng trong số đó, nghe thấy tiếng động từ phòng bên, run lên cầm cập.
"Không... không cần phải sợ, trong quy tắc đã nói Không được vào phòng chữ Thiên , bọn họ không vào được đâu, bọn họ không vào được đâu." Tiểu nhị không ngừng lẩm bẩm rằng đối phương không vào được, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi.
Phòng chữ Thiên số 2, phòng chữ Thiên số 3 đều bị Lục Dương đạp tung, không tìm thấy dấu vết của tiểu nhị.
"Vậy thì chính là phòng chữ Thiên số 4 rồi!"
Lục Dương chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp đạp tung cánh cửa, quả nhiên thấy tiểu nhị co rúm người trong bóng tối.
"Ngươi ra đây! Ta tha cho ngươi một mạng!" Mạnh Cảnh Chu mạnh miệng đe dọa.
Tiểu nhị thấy Mạnh Cảnh Chu phô trương thanh thế, bèn thả lỏng tâm trí, buông giọng cười lớn: "Haha, quả nhiên bọn ngươi cũng phải tuân theo quy tắc!"
Chỉ có gã ta mới có thể quyết định ai có thể vào và ai không thể vào phòng chữ Thiên, hơn nữa ở trong phòng chữ Thiên, gã ta có ưu thế tuyệt đối, không ai có thể làm tổn hại đến gã ta!
Ngay lúc tiểu nhị đang phân vân xem có nên kéo hai người họ vào hay không, thì Lục Dương thong dong điềm tĩnh mà lấy ra một tấm thẻ gỗ từ sau lưng, sau khi tên tiểu nhị nhìn thấy, gã ta lộ ra biểu cảm hoảng sợ vô cùng.
Trên tấm thẻ gỗ viết: Phòng chữ Địa số 4.
Lục Dương đã đoán trước rằng có thể sẽ gặp phải tình huống như vậy, nên hắn đã thử đổi biển số phòng chữ Địa số 3 thành biển số phòng chữ Địa số 4, cánh cửa màu đen của phòng chữ Địa số 3 chuyển thành màu nâu, chứng tỏ nó đã trở thành ‘phòng chữ Địa số 4’.
Phương pháp này có thể thực hiện được.
Lục Dương đổi biển số phòng chữ Thiên số 4 thành biển số phòng chữ Địa số 4, rào cản biến mất, có thể trực tiếp đi vào.
Một người cầm kiếm, một người xách rìu, hai người đều mang trên mặt nụ cười nhạt đầy ghê rợn.
Trước ánh mắt kinh hãi của tiểu nhị, hai người họ đi vào trong phòng, tận tâm mà đóng cửa lại.
Bây giờ, nơi đây là phòng chữ Địa số 4, đối với bọn họ là an toàn tuyệt đối.
Lục Dương một cẳng đạp ngã tiểu nhị, cắt đứt gân tay chân, để đề phòng gã ta chạy trốn.
Mạnh Cảnh Chu tát gã ta hai cái, coi như thu lãi cho việc gã ta đi doạ người khác.
Sau đó hai người họ lại thay cho gã ta một bộ trang phục màu trắng.
"Nói, ngươi biết những gì!"
Điều thứ mười bảy: Đừng dễ dàng tin vào lời nói của người lạ, nhưng những gì mà người mặc áo màu trắng nói đều là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận