Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1369: Long tranh hổ đấu ! (1)

Dùng thân phận không tồn tại tiếp nhận nhân quả, dạng này có thể khiến cho Mạnh Quân Tử cùng với Hôi tiên tử không sinh ra nhân quả? Vậy thân phận thực sự của Hôi tiên tử vẫn là không nên nói cho Mạnh Quân Tử, miễn cho hắn bị Hôi tiên tử để mắt tới. Vân Chi mang theo ngữ khí cảm khái nói ra:
- Không nghĩ tới a, Tiên nhân trước đó tại Đông Hải cùng ta giao thủ, thì ra là người khai sáng hệ thống luyện khí, khó trách khó đối phó.
Mạnh Quân Tử:
- Ngươi nói khó đối phó, là chỉ ngươi đem nàng đánh cho chật vật chạy trốn sao.
- Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi không phải là nói người đi đến nơi đó của nàng ăn cơm đều mất trí nhớ sao? Vân Chi nhớ tới Mạnh Quân Tử nhấc lên một trọng điểm khác.
- Đúng, Vân Chi đạo hữu biết đây là có chuyện gì sao? Vân Chi tựa ở ghế dựa hoàng đế bên trên nhắm mắt, tay có quy luật vểnh lên lan can ghế dựa hoàng đế, linh đang thắt ở trên cổ tay đinh đương rung động. Âm thanh linh đang biến mất, Vân Chi lời chứng, có một chút ý nghĩ.
- Theo ý ta, có hai loại khả năng.
- Một là lúc nàng đang nấu cơm dùng năng lực đạo quả, cứ như vậy, người nếm qua đều sẽ bị mất trí nhớ, chỉ là bên trong cháo nàng bưng lên cho ngươi, ngươi cũng không có phát giác được năng lực đạo quả, bởi vậy khả năng thứ nhất tính không lớn.
- Vậy loại khả năng thứ hai là gì.
- Loại khả năng thứ hai chính là nàng đã từng bước tiếp cận Cảnh giới Siêu Thoát, đặc tính Tiên nhân lãng quên hiệu quả mở rộng, sẽ tự động chém rụng một chút nhân quả nhỏ, khiến cho người bình thường quên đi nàng. Mạnh Quân Tử hít sâu một hơi, nói như vậy người khai sáng luyện khí hệ thống này thật đúng là mạnh đáng sợ, chẳng trách mình đánh không lại nàng.
- Bất quá đây cũng chỉ là giả thiết, dù sao ta cũng chưa có tiếp xúc qua Tiên nhân tương tự. Vân Chi nhắc nhở, đừng đem lời nàng nói xem như chân lý. Tin tức hai vị Tiên nhân đại chiến rất nhanh liền truyền khắp Phật quốc.
- Thiên Vương thành phát sinh song tiên chiến? Lục Dương nghe được tin tức này mười phần kinh ngạc. Không, phải nói hết sức cao hứng. Rốt cục chứng minh không phải nơi hắn ở mới có đại sự phát sinh, Thiên Vương thành này hắn có thể cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, tuyệt đối không có quan hệ gì với hắn.
- Là hai vị Tiên nhân nào đánh nhau? Lục Dương hỏi Mạnh Cảnh Chu, đây là tin tức mà Mạnh Cảnh Chu nghe được.
- Bên trong đó một là lão tổ tông nhà ta, một người khác cũng không biết.
- Bất quá nghe nói là thời điểm lão tổ tông nhà ta kiểm tra nơi Vô Tình giáo hạ lạc, không cẩn thận đụng phải Tiên nhân khác, phát sinh một chút hiểu lầm, lúc này mới đánh nhau.
- Lão tổ tông nhà ngươi đến Phật quốc, không liên quan với ta nha, ta chỉ là truyền tin. Mạnh Cảnh Chu vỗ vỗ bả vai của Lục Dương, nghiêm túc nói ra:
- Không, là không liên quan với hai chúng ta....
Mười lăm tháng năm, Mộc Phật tiết. Khai Hoàng thành trên dưới một mảnh vui mừng, giăng đèn kết hoa, bách tính bắt đầu thật sớm, đối với Phật tượng nhà mình không ngừng quỳ lạy. Nếu là điều kiện cho phép, sẽ còn đi đến Khai Hoàng tự kính Phật, trai tăng, dùng ngày này kỷ niệm Thế Tôn sinh ra, có thể thấy được bách tính của Khai Hoàng thành đối với Phật Môn vô cùng thành kính, đối với Thế Tôn kính ngưỡng. Thậm chí Lục Dương loại người không hiểu hương hỏa chi lực, cũng cảm nhận được lúc này đang sinh ra hương hỏa chi lực. Có lẽ Phật quốc vô chủ hương hỏa chi lực nồng hậu dày đặc, chính là như thế ngày qua ngày bồi dưỡng. Chỉ có một người đối với việc này có phần có phê bình kín đáo.
- Sinh nhật của bản tiên không phải hôm nay a. Bất Hủ tiên tử vểnh miệng nhỏ lên rất không cao hứng. Lục Dương có chút động lòng, hỏi:
- Vậy sinh nhật của tiên tử ngài là ngày nào? Nói đến quen biết tiên tử lâu như vậy, còn không biết sinh nhật của tiên tử.
- Mùng một tháng sáu.
- Vậy hôm nay là ngày gì? Lục Dương cảm thấy cũng không thể tự nhiên tạo ra được ngày lễ này, hôm nay khẳng định là có một loại kỷ niệm ý nghĩa nào đó. Bất Hủ tiên tử sờ lên cằm nhẹ giọng hít hà một chút, cảm thấy vấn đề của Tiểu Dương Tử có chút xảo trá:
- Mười lăm tháng năm a, bản tiên qua nhiều lần như vậy, ai biết... A không đúng, bản tiên mới mười sáu tuổi. Bất Hủ tiên tử cảnh giác nhìn Lục Dương, hắn vừa rồi không nghe thấy mình nói một mình a? Làm đại thần, Lục Dương biết rõ có một số việc cho dù nghe thấy cũng muốn giả bộ như nghe không được, hắn một mặt mờ mịt hỏi:
- Tiên tử, ngài nhìn ta như vậy làm cái gì? Bất Hủ tiên tử lúc này mới yên tâm tiếp tục hồi ức.
- Nhớ rồi, hôm nay là ngày kỷ niệm sau khi bản tiên thành tiên lần đầu tiên chiến thắng bốn người Ứng Thiên Tiên bọn họ! Lục Dương nhìn về phía bên đường dân chúng hất nước chúc mừng ngày lễ, ánh mắt trở nên tế nhị. Hôm nay thật đáng giá để chúc mừng sao? Đầu đường Khai Hoàng thành người người nhốn nháo, kín người hết chỗ, là thời điểm náo nhiệt nhất từ khi xây thành trì Khai Hoàng thành đến nay, bao năm qua Mộc Phật tiết đều không có náo nhiệt như vậy. Thậm chí Đoạn Trần đại sư đều mừng rỡ không thôi, hắn biết hai người Lục Dương có sức ảnh hưởng lớn, nhưng không nghĩ tới sẽ lớn đến loại trình độ này, là lịch sử nhân số đỉnh cao nhất nhiều gấp mấy lần trước kia, đến mức tăng lữ bảo trì trật tự đều không đủ dùng, nhân thủ có chút lấy chỗ này đắp chỗ kia. Lúc hai người Lục Dương đi ngang qua, nhìn thoáng qua tiếng người huyên náo trên lôi đài, xung quanh lôi đài người tụ tập rất đông. Trên lôi đài các nhóm tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan đều hiển thần thông, tranh thủ thông qua thi dự tuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận