Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1229: Đối thủ ngoan cường (2)

Bất quá bắt mắt nhất vẫn là Nhạc Xuyên, hắn trực tiếp mang theo kiếm linh A Lam ra sân.
Kiếm linh thuộc về một bộ phận của kiếm, cũng không phạm quy.
Lục Dương không có để kiếm linh Bất Hủ tiên tử đăng tràng, nếu để cho tiên tử đăng tràng, đừng nói kiếm tu tham gia Vấn Kiếm đại điển lần này, coi như đều kéo tới kiếm tu kỳ Vấn Kiếm đại điển trước buộc chung một chỗ, đều không đủ Bất Hủ tiên tử một người đánh.
Lục Dương hắn làm việc quan tâm chú ý đường đường chính chính, không muốn mượn những ngoại lực hư đầu bại não kia.
Đối thủ của Lục Dương là một tu sĩ với quần áo có chút quái dị, sắc mặt tái nhợt, yếu đuối, câm theo một thanh băng kiếm, bên trên thân kiếm có khắc đường vân băng tuyết.
Nhớ Minh Đài từng giới thiệu qua người này, là tu sĩ đến từ cực bắc chi địa, gọi Tuyết Thập Lâu, có chút danh tiếng ở cực bắc chi địa bên kia.
Có thể bị Minh Đài giới thiệu, tự nhiên là có chỗ hơn người, chỉ bất quá so với Lục Dương, chung quy là kém xa.
- Đáng tiếc cho người gọi Tuyết Thập Lâu này, trận đấu thứ nhất lại đụng phải Lục Dương.
- Không có cách, vận khí bày ra ở nơi này, quá xui xẻo.
- Cũng không biết hắn có thể làm cho Lục Dương thi triển đi ra mấy phần lực lượng.
- Hi vọng thời gian giao thủ có thể kéo dài thêm một chút, bức ra càng nhiều át chủ bài của Lục Dương, càng có chỗ tốt cho chúng ta.
Nghe được các kiếm tu dưới đài khe khẽ bàn luận, ánh mắt Tuyết Thập Lâu lại kiên định lạ thường, Lục Dương có thiên phú kiếm đạo cao lại như thế nào, hắn có thể dựa vào cố gắng đền bù chênh lệch, nghĩ đến nếm trải mà hắn mười mấy năm qua tập kiếm, nước mắt, mồ hôi, vết sẹo. . Nhiều vô số kể.
Đoạn đường này đi tới, gặp bao nhiêu cường địch, có bao nhiêu người nói hắn không thắng được, nhưng sự thật lại đánh mặt tất cả mọi người.
Trên lôi đài, trong điện quang hỏa thạch giao thủ hơn mười chiêu, Tuyết Thập Lâu không hổ là thiên tài kiếm đạo đi ra từ cực bắc chỉ địa, lâu dài ở nơi đó ma luyện, phong cách kiếm ý đều mang một tia giá lạnh cùng quả quyết.
Lục Dương lần đầu tiên dùng kiếm ý hóa thân chiến đấu, cảm giác vẫn rất mới lạ.
Thể nghiệm xong cảm giác kiếm ý hóa thân chiến đấu, nên dùng bản lĩnh thật.
Theo Lục Dương biến hóa kiếm chiêu, Tuyết Thập Lâu bỗng cảm giác áp lực tăng gấp bội, giống như Lục Dương cầm không phải kiếm, mà là một thanh chùy lớn có thể rung chuyển Thiên Địa, mỗi một lần va chạm đều chấn động đến vòng tay run lên.
Chẳng lẽ đây mới là thực lực chân chính của Lục Dương, trước đây chỉ là làm nóng người sao?
Cái trán Tuyết Thập Lâu toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, hai người dùng đều là kiếm ý hóa thân, cùng tu vi không quan hệ, nói cách khác kiếm ý của Lục Dương đã vượt xa hắn.
Kiếm chiêu của Lục Dương vừa nặng lại nhanh, hắn giống như xem thấu kiếm chiêu của Tuyết Thập Lâu, mỗi một kiếm đều nhắm ngay nhược điểm của hắn, khiến cho Tuyết Thập Lâu chỉ có thể bị động phòng thủ, không cách nào tấn công.
Các kiếm tu vây xem cũng đều nhìn ra Tuyết Thập Lâu bất quá là đang dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, bại là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng bọn hắn ai cũng không nghĩ ra được, đổi lại là bọn hắn đối mặt Lục Dương, sợ rằng cùng sẽ có kết cục giống như Tuyết Thập Lâu.
- Trực tiếp nhận thua đi, như thế nào?
Lục Dương nghiêm túc đề nghị, hắn còn muốn sớm đánh xong, thừa dịp những người khác tranh tài còn không có kết thúc, đi quan sát người khác là đánh thế nào.
- Không!
Tuyết Thập Lâu nghiêm túc nói, mặc dù ở vào hạ phong, ánh mắt kiên nghị, không có chút nào dao động vì thực lực song phương chênh lệch quá lớn.
Lục Dương sửng sốt một chút, ý thức được thái độ của mình không đúng, thân là kiếm tu, đương nhiên muốn chiến đấu đến một khắc cuối cùng, há có đạo lý nhận thua, lời nói vừa rồi không khác là đánh mặt Tuyết Thập Lâu.
Lục Dương nghiêm túc nói:
- Thật có lỗi, để báo đáp lại, ta sẽ sử dụng toàn lực đánh bại ngươi!
Cảm nhận được công kích của Lục Dương càng ngày càng nặng nề cùng cực tốc, toàn thân Tuyết Thập Lâu đổ mồ hôi, huyết dịch muốn sôi trào.
Nguyên lai mình và thiên tài kiếm đạo chân chính lại chênh lệch lớn như thế, mình thật muốn dừng bước ở nơi này?
Vẻ mặt Tuyết Thập Lâu hốt hoảng một chút, ký ức bị kéo về tuổi thơ.
Bên trong tuyết lớn đầy trời, Tuyết Thập Lâu câm kiếm sắt tàn phá, đứng trên cọc gõ, gió bấc gào thét mà qua, bông tuyết nện ở trên mặt, đập hắn đau nhức.
- Sư phụ, ta sắp không chịu đựng nổi nữa.
Tuyết Thập Lâu cắn răng nói, hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bông tuyết bay vào miệng.
Sư phụ với thân thể còng lưng, chống quải trượng, giống như là hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ lung lay sắp đổ của Tuyết Thập Lâu.
- Tiếp tục kiên trì, ngươi cần thích ứng loại hoàn cảnh này, đi ngăn cản tuyết lớn đầy trời này, ngày sau ngươi sẽ hiểu rõ ý nghĩa của sự tu luyện hôm nay. - Sư phụ, nguyên lai ngài sớm đã ngờ tới chuyện hôm nay sao?
Tuyết Thập Lâu tự lẩm bẩm, Lục Dương công kích cực kỳ giống cuồng phong bạo tuyết trong cực bắc chỉ địa.
Hắn chậm rãi thu nạp kiếm chiêu, thu nhỏ phạm vi phòng ngự, điều chỉnh động tác, dùng một loại bộ dáng nhìn có chút kỳ quái đứng thẳng, đó là tư thế đứng như cọc gỗ.
Hắn dần dần nhớ lại lời sư phụ dạy bảo, nhớ lại từng li từng tí chuyện khi luyện kiếm, một chút chiêu thức lúc đầu không quan hệ chút nào bây giờ bắt đầu xâu chuỗi, hóa thành chiêu thức mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận