Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 31: Học đi đôi với làm

Vân Chi dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ áo của Lục Dương, giơ trước mắt lắc qua lắc lại, vẫn không làm rõ nguyên lý, bèn thả hắn xuống đất.
Lục Dương cũng không hiểu, hắn làm theo khẩu quyết và phương pháp mà đại sư tỷ dạy, tại sao khi bắt tay vào thi triển lại hoàn toàn là hai pháp thuật khác nhau?
"Điều này không hợp lý chút nào."
"Ta sẽ diễn thị một lần nữa cho đệ xem." Vân Chi là một người thầy rất có trách nhiệm, trình độ dạy học khá bình thường, nhưng được cái có kiên nhẫn.
Vân Chi lấy ra đồng hồ cát, đặt ngược xuống mặt đất, sau đó đặt tay lên vai Lục Dương, hai người cùng nhau thực hiện bước nhảy không gian.
Lục Dương chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt chợt chuyển động, đến một nơi không gian kỳ dị, hai bên là ánh sáng lung linh rực rỡ sắc màu.
Lục Dương bất giác muốn chạm vào ánh sáng lung linh này, nhưng bị Vân Chi ngăn lại.
"Đó là dị cảnh hình thành từ sự bóp méo không gian, đừng nói là đệ, ngay cả tu sĩ giai đoạn Hoá Thần chạm vào cũng sẽ bị khuấy đến thịt nát xương tan, hồn phi phách tán."
Dọa đến Lục Dương thình lình rút tay lại.
Hai người bước ra khỏi không gian, chỉ thấy một con trăn khổng lồ màu trắng quấn quanh núi non, nuốt nhả nhật nguyệt, luyện hoá tinh hoa trời đất, mắt trăn linh hoạt, hai người vừa vặn rơi vào miệng của con trăn khổng lồ, thuận thế đi vào bụng.
Tại thời điểm dịch tiêu hóa sắp nhỏ xuống, Vân Chi lại lần nữa sải bước, đi đến không gian kỳ dị.
Theo bước chân của Vân Chi, Lục Dương đã thấy những kỳ cảnh ma quái kỳ ảo, biển lớn được tạo thành từ dung nham, những đại tu sĩ đang chịu lôi kiếp, đao khách trầm lặng cõng trên lưng cây đao vừa nặng vừa dày lại vừa nặng...
Những nơi này, Lục Dương chưa từng thấy qua, chưa từng nghe đến, quả thật khó lòng tưởng tượng trên thế gian lại có những kỳ nhân, kỳ cảnh như vậy.
Cuối cùng, hai người trở về điểm xuất phát, Lục Dương thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn.
"Những nơi ta đưa đệ đến vừa rồi đều là những khu vực trong Vấn Đạo Tông, sau này nếu đệ có cơ hội có thể tự mình đi đến."
Vấn Đạo Tông quá lớn, quá rộng, những nơi bên ngoài chín ngọn núi trung tâm vẫn là vùng đất chưa được khám phá đối với Lục Dương.
"Đệ thử thi triển pháp thuật một lần nữa xem?"
Vân Chi cảm thấy lần này có lẽ sẽ khác.
Đối mặt với ánh mắt kỳ vọng tha thiết của Vân Chi, Lục Dương lại lần nữa bấm bụng thí pháp.
Sau khi hai người trải qua cả ngày tập luyện, Lục Dương cuối cùng đã học được cách nhận biết hoàn cảnh dưới lòng đất với cách làm thế nào để không bị giẫm đạp sau khi biến nhỏ.
Súc Địa Thành Thốn đến một lần thành công cũng không có, nhưng Súc Địa và Thành Thốn thì lần nào cũng thành công, càng luyện càng thành thạo.
Cuối cùng, đến khẩu quyết cũng không cần dùng, chỉ cần một ý niệm bèn có thể thí pháp, giống như đã chìm đắm trong đạo này hàng tháng, hàng năm.
Ước nguyện ban đầu của Lục Dương khi học Súc Địa Thành Thốn là sử dụng pháp thuật để gấp rút đi đường, bây giờ học được pháp thuật "Súc Địa" để gấp rút đi đường, cũng coi như phù hợp với ước nguyện ban đầu.
Chỉ là phương thức có chút khó nói hết trong một lời, tốc độ cũng hơi chậm một chút.
Nhìn Lục Dương tùy ý thay đổi kích thước, chui qua chui lại trong đất, chơi đến không biết trời trăng, Vân Chi thuận miệng hỏi: "Tiểu sư đệ, ta nghe nói, đệ rất khó nhận được nhiệm vụ khi ở Đại Điện Nhiệm Vụ".
"Đúng vậy, hầu hết các nhiệm vụ đều yêu cầu giai đoạn Kim Đan trở lên mới có thể hoàn thành, nhiệm vụ thích hợp với đệ rất ít." Lục Dương đang cân nhắc ngồi chôn chân ở Đại Điện Nhiệm Vụ vài ngày, xem liệu có thể chờ được nhiệm vụ phù hợp không.
"Cũng trùng hợp thật, vài ngày trước ta họp với các vị trưởng lão, trong cuộc họp có người nói rằng bên Dược Viên xảy ra chút vấn đề, đã đăng nhiệm vụ ở Đại Điện Nhiệm Vụ nhưng không có người nhận, ta thấy đệ là ứng cử viên phù hợp, đệ đừng ngại mà qua bên Dược Viên xem thử."
Lục Dương biết rằng, kể từ khi sư phụ bế quan, đều là đại sư tỷ thay mặt sư phụ chủ trì các cuộc họp.
"Đó là nhiệm vụ gì?" Lục Dương tỏ ra ngạc nhiên, sở trường của hắn cũng không nổi bật trong Vấn Đạo Tông, dạng nhiệm vụ nào phù hợp để hắn làm, huống hồ là ở Dược Viên mà hắn không biết tí gì.
Hắn thậm chí còn chưa học hết kiến thức về cách phân biệt thảo dược.
"Đệ đến đó rồi sẽ biết." Vân Chi không trả lời.
...
Theo quan điểm của Lục Dương, Vấn Đạo Tông vốn là một thế giới tu tiên thu nhỏ, không cần ra khỏi sơn môn bèn có thể tìm người giúp đỡ luyện đan, luyện khí, bố trận... Gần như mọi lúc đều có thể tự cung tự cấp.
Luyện đan cần dùng đến linh dược, Vấn Đạo Tông có nhu cầu cực lớn đối với luyện đan, không thể luôn luôn phụ thuộc vào việc mua ở bên ngoài.
Để giải quyết vấn đề về linh dược, Vấn Đạo Tông đã mở một khu Dược Viên lớn trong nội bộ để trồng thảo dược, Đại Điện Nhiệm Vụ cũng có đăng nhiệm vụ đến Dược Viên để giúp đỡ nuôi trồng thảo dược.
Nuôi trồng thảo dược đòi hỏi kiến thức chuyên môn, Lục Dương hoàn toàn mù tịt trong vấn đề này. Cho đến lúc này, ngay cả thảo dược, linh thú mà hắn ăn hàng ngày là gì còn chưa phân biệt rõ, thì nói chi đến việc có thể nuôi trồng thảo dược.
Cách Dược Viên xa xa, Lục Dương đã ngửi thấy mùi thơm của vườn thảo dược. Khác với loại mùi thơm có xác suất là độc dược ở đỉnh Đan Đỉnh, đây là mùi thơm thảo dược thuần tuý nhất, người phàm ngửi lâu sẽ kéo dài tuổi thọ, không mắc bệnh tật, không gặp tai ương.
Cổng vào Dược Viên có một ông bác già đang nằm đó, quạt hương bồ che trên mặt, thong thả thư thái nằm trên chiếc ghế bập bênh ngủ gà ngủ gật.
"Ông bác, xin hỏi đây có phải là Dược Viên không?"
Mí mắt ông bác vẫn cụp xuống, thoáng lườm Lục Dương: "Ngươi là ai?"
"Lục Dương."
"Không có hỏi ngươi gọi là gì, cái mà ta hỏi là thân phận của ngươi."
"Đệ tử thứ tư của Tông Chủ, tiểu sư đệ của đại sư tỷ Vân Chi."
Ông bác nghe đến phần đầu còn chưa phản ứng gì, lão già tông chủ đã biến mất mười năm, ai để ý đến lão ta, đến lúc nên nghĩ hưu thì nghĩ hưu, đừng cả ngày cũng chiếm chỗ để Vân Chi làm việc, còn ra thể thống gì nữa, nghe đến phần sau ông ta thình lình tỉnh ngộ.
Đệ tử của Tông Chủ có nghĩa là tiểu sư đệ của Vân Chi mà!
Ông bác đột nhiên bật dậy, thân thể còn khỏe mạnh hơn cả Lục Dương.
Điều này cũng bình thường, trong giới tu tiên không thể đánh giá bản lĩnh và tuổi tác của đối phương qua vẻ bề ngoài, người già và trẻ con đứng cạnh nhau, người nào là ông còn người nào là cháu cũng khó nói.
Giới tu tiên cũng không ai đề xướng kính già yêu trẻ, suy cho cùng, có thể người già và trẻ em còn đánh được hơn cả mình.
"Thì ra là Vân Chi giới thiệu đến, con nói sớm chút đi." Ông bác khoác cổ kề vai Lục Dương, thân như huynh đệ.
"Chúng ta đều là người của Vấn Đạo Tông, con gọi ta là Lão Ba được rồi, từng tấc đất trong Dược Viên này đều do ta quản”.
Lục Dương nghi ngờ ông Ba đang cưỡi lên đầu hắn, nhưng hắn không có bằng chứng.
"Vân Chi bảo con đến đây làm gì, hái thuốc à? Cần bao nhiêu năm tuổi, một ngàn hay hai ngàn?"
Nhìn dáng vẻ của ông Ba, Lục Dương tự nhiên nghĩ đến bữa cơm mà đại sư tỷ chuẩn bị cho hắn, chắc không phải đều là những loại thuốc một ngàn, hai ngàn năm tuổi đâu, đúng không?
Dược liệu ngàn năm nào phải rau bắp cải, đối với Vấn Đạo Tông cũng tương đối trân quý.
Không thể nào, không thể nào, đại sư tỷ là một người rất cần cù tiết kiệm, không thể nào lãng phí dược liệu trên người của mình.
Lục Dương hỏi một cách lễ độ: "Đại sư tỷ nói vài ngày trước, Dược Viên đã đăng tải nhiệm vụ, nhưng không ai nhận, không biết là nhiệm vụ gì?"
Ông Ba đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là nhiệm vụ này: "Con biết cách chăm sóc thảo dược không?"
“Hoàn toàn không biết." Lục Dương trả lời thật lòng.
"Vậy để ta giải thích một cách đơn giản cho con. Quy trình chăm sóc thảo dược khá phức tạp, trong đó có một bước là xới đất, để rễ của thảo dược có thể hấp thụ linh khí trong đất tốt hơn, cũng như hoàn thành việc trao đổi với linh khí trong không khí."
"Việc xới đất luôn được hoàn thành bởi một cặp phu thê giun đất, Ngân Hoàn Thiên Vương Giun."
"Gần đây, trong nhà họ xuất hiện chút vấn đề, không có người làm việc, nên ta đã đăng tải nhiệm vụ xới đất cho Dược Viên. Điều này cần một trong số năm Đạo Pháp Ngũ Hành, đó là Đạo Pháp Độn Thổ. Có không ít tên tiểu tử biết Đạo Pháp Độn Thổ, nhưng họ đều cho rằng việc này quá phiền toái, không muốn nhận, vừa hay Vân Chi đã kêu con đến."
"Vậy việc mà vãn bối cần làm là..."
"Bắt chước giun đất, chui vào lòng đất, xới đất trong khu Dược Viên."
Lục Dương câm nín. Hắn nghi ngờ đại sư tỷ đang trêu chọc mình, nhưng hắn vẫn chưa có bằng chứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận