Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 994: Lên đường bình an (1)

- Nhân tộc, chú ý ngữ khí của ngươi!
Vũ Hóa tiên ‌ thảo xem thường đám đoản mệnh Nhân tộc này, dĩ nhiên, yêu tộc ở trong mắt nó cũng là loại đoản mệnh.
Lòng bàn tay Mạnh Cảnh Chu ‌ xuất hiện một đoàn Thuần Dương hỏa diễm, ngữ khí rét lạnh:
- Có muốn nướng lên ăn hay không?
Tay nghề nướng đồ của hắn còn không có hoang phế, chớ đừng nói chi là ba người sáng lập quán đồ nướng Một Lần Nữa đều ở nơi này.
Man Cốt biết điều lấy ra nguyên liệu tổ truyền ‌ mười tám đời của bộ lạc, nếu vận khí tốt, hắn còn có thể để lão tổ tông đời thứ nhất chuyên về đồ nướng phụ thể.
Vũ Hóa tiên thảo cảm thụ hỏa diễm nóng bỏng, vỗ mặt lá cố gắng nhìn hỏa diễm trong lòng bàn tay Mạnh Cảnh Chu, cười bồi nói:
- Chỉ đùa một chút, ngài làm sao không biết đùa giỡn như thế chứ?
- Thật ra, không trách ta không nói, ta xác thực ‌ không biết ta là do ai trồng.
- Khi đó ta còn chưa phải là tiểu dược vương.
Lục Dương gật đầu, đây là lời nói thật, nếu như Vũ Hóa tiên thảo thời kỳ Thượng Cổ đã là tiểu dược vương, Côn Luân thánh tử kia coi như ngày ngày khiêng chậu hoa, cũng muốn đi tới chỗ nào sẽ mang theo tiên thảo đến chỗ đó.
- Tiên tử, Côn Luân thánh tử sẽ không còn sống chứ, chúng ta có cần vật quy nguyên chủ?
Mặc dù thân ở Đông Hải lòng người hiểm ác, Lục Dương vẫn như cũ chưa mất lương tâm.
Bất Hủ tiên tử không thèm để ý khoát khoát tay:
- Không cần đến, hắn đã chết, dựa theo quy củ thượng cổ, tiên thảo này nên thuộc về bản tiên mới đúng, bất quá bản tiên cũng không cần đến cái đồ chơi này, tặng cho đám tiểu gia hỏa các ngươi này.
Trái tim Lục Dương nhảy một cái, nghĩ không ra tranh đấu thượng cổ thật tàn khốc, mạnh như Vũ Hóa tiên thể cũng chết trong tay Bất Hủ tiên tử, mà theo ngữ khí của Bất Hủ tiên tử phán đoán, vị Côn Luân thánh tử này cũng không tính là cường địch.
- Đó là thời điểm bản tiên còn ở Bán Tiên, Côn Luân thánh tử... A, người kia lúc sau đã là Thánh Chủ, Côn Luân thánh chủ nhất định phải chiến đấu cùng bản tiên, vẫn là như cũ, hắn đánh không lại bản tiên, liền tiếp tục dùng Vũ Hóa tiên thể hướng đến tương lai của mình mượn lực lượng.
- Sau đó ngài đánh chết hắn?
- Không có chuyện đó, là hắn hướng đến tương lai của mình mượn lực lượng, tự mình mượn đến chết.
Lục Dương nghe được mà không hiểu ra sao, sửng sốt không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bất Hủ tiên tử thấy Lục Dương ngu dốt như thế, kiên nhẫn giải thích:
- Tương lai hắn đã chết, hắn hướng tương lai của mình mượn lực lượng, cũng mượn đến trạng thái tử vong, dẫn đến hắn hiện tại cũng chết.
- Ngươi xem, như thế có phải là vòng tuần hoàn hay không?
Lục Dương hoang mang.
Chờ đã, ‌ đầu óc ta làm sao loạn hơn rồi?
Tiên tử, đối thủ của ngài có ‌ người nào bình thường không?
Vũ Hóa tiên thảo bị năm người Lục Dương vây quanh, nhất là Mạnh Cảnh Chu triệu hoán ra Thuần Dương chân hỏa, nhìn chằm chằm mình, liền biết được không có cách đào thoát, ‌ thở dài một tiếng, nhận mệnh.
- Được a được a, ta không chạy nữa.
So với bây giờ bị nướng ăn, rõ ràng con đường bị bắt về nuôi này là đường sống.
- Thế này còn tạm được.
Mạnh Cảnh Chu thấy Vũ Hóa tiên thảo đàng hoàng, thu lại nắm đấm, thu hồi hỏa diễm, Man Cốt cũng hết sức có nhãn lực thu hồi đồ gia vị nướng đồ.
Man Cốt vừa rồi đổi ‌rất nhiều vị lão tổ tông, còn không có đổi được lão tổ tông chuyên đồ nướng đời thứ nhất.
- Bất quá đầu tiên nói trước, không thể ăn ta, tối thiểu nhất không thể ăn hết ta.
Vũ Hóa tiên thảo cảnh giác nhìn năm người.
- Đây là tự nhiên.
Tiên thảo cấp bậc Tiểu Dược Vương trân quý đến cực điểm, có sinh mệnh lâu dài, ai sẽ ăn một miếng cho hết. Đám Tiểu Dược Vương bên trong dược viên đều sống rất tốt, nhiều lắm thì lúc cần sẽ kéo xuống mấy lá cây cùng sợi rễ, tuyệt đối không tổn hại bản thể.
- Lời hứa của ngươi có tác dụng sao?
Vũ Hóa tiên thảo hồ nghi nhìn Lục Dương, nó nhìn rõ ràng khi đối phương chiến đấu với Hóa Thần kỳ, tiểu tử ngươi là tuýp người nhiều đầu óc.
- Ta hướng Ứng Thiên Tiên thề, nếu như lời ta vừa rồi là nói láo, Ứng Thiên Tiên hàng thiên lôi bổ ngươi!
Lục Dương dựng thẳng ba ngón tay, thề với trời.
- Ác như vậy?
Vũ Hóa tiên thảo thấy Lục Dương phát lời thề độc, bị sự dũng cảm của hắn làm chấn kinh, mặt lá lắc lư hai lần, tương đương với gật đầu tin tưởng.
- Yên tâm, sẽ không bạc đãi ngươi, trong tông môn chúng ta có rất nhiều vị Tiểu Dược Vương.
Lý Hạo Nhiên cười ha hả nói, làm Tần giáo chủ chuyển thế, học xong ngự nhân chi đạo của Tần giáo chủ, mong muốn để cho thủ hạ nghe lời, cần vừa đánh bổng lại cho củ cải.
Đồng thời, bản lĩnh cho củ cải đều không phải là vật thật của Tần giáo chủ cũng bị Lý Hạo Nhiên học được.
- Đào sư muội, ngươi và tiên thảo có duyên, trước khi trở lại tông môn, gửi ở ngươi nơi này được chứ?
Lục Dương vừa cười vừa nói.
Không thể thả Tiểu Dược Vương ở trong nhẫn chứa đồ, chỉ có thể chứa ở trong hộp dùng phù dán lại.
Hắn đã có Bất Hủ tiên tử ở bên tai nói liên miên lải nhải, cũng không muốn lại nhiều thêm một gốc Tiểu Dược Vương.
- Thế thì đa tạ Lục sư huynh tín nhiệm.
Đào Yêu Diệp rất cao hứng nhận, có thể đi cùng một chỗ với một gốc Tiểu Dược Vương, không nói những cái khác, nhất định có thể mở mang hiểu biết.
Tiểu Dược Vương sống lâu như thế không phải sống uổng phí.
Vũ Hóa tiên thảo có bản lĩnh giấu kín khí tức độc thuộc về mình, cho dù là Độ Kiếp kỳ đại năng dùng thần thức dò xét cũng không tìm thấy nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận