Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1292: Suy luận giản dị thường thường chỉ cần tiên thức

Sau lần đúc kết kinh nghiệm khi nghe Lục Dương hỏi thăm phạm nhân là ai, nhưng mình lại không biết, Bất Hủ tiên tử bất cứ lúc nào cũng dùng tiên thức quét Tiên cung, thề nhất định phải tìm ra phạm nhân, cứu vãn danh dự.
Cũng may hiện tại rốt cuộc tìm được đầu mối.
Quả nhiên chỉ cần Hoàng Đậu Đậu nàng xuất mã, không có bản án không phá được.
- Ai? Bạch Dạ?
Lục Dương nghe Bất Hủ tiên tử bất thình lình xen vào, ba chữ 'Lạc cung chủ' đã đến miệng sao cũng nói không nên lời.
- Tiên tử ngươi lần sau có thể sớm nói ra tình cảnh ngươi thấy một chút được hay không!
Lục Dương cũng không tin tiên tử không có phát hiện ra mánh khóe trước khi Bạch Dạ hạ dược cho cây nguyệt quế.
Mà cho dù là thế, thì Bạch Dạ nàng ta làm thế nào phá giải đại trận trong kho thuốc?
- Không phải chú ý người và tang vật đều lấy được à, bản tiên trước đó chỉ là hoài nghi, vạn nhất trách lầm nha đầu kia làm sao bây giờ?
Bất Hủ tiên tử đi theo Lục Dương học tập pháp luật lâu như vậy, cũng rất có tư duy về pháp luật. - Sư huynh? Lục Dương sư huynh?
Lan Đình phát hiện Lục Dương sư huynh phân tích một nửa, bỗng nhiên không nói tiếp, quả thật không hiểu, tay nhỏ trắng nõn lung lay trước mặt Lục Dương, cuối cùng gọi Lục Dương trở về.
Lục Dương hắn hiện tại đang phân tích tình tiết vụ án, không phải thời điểm cãi cọ với Bất Hủ tiên tử.
- Tới tới tới, để bản tiên xuất mãi Bất Hủ tiên tử cảm thấy là nàng phát hiện chân tướng, nên để nàng vạch trần đáp án.
Lục Dương đâu phải đối thủ của Bất Hủ tiên tử, trong khoảnh khắc đã bị đoạt xá.
Bất Hủ tiên tử lộ ra thần sắc như mới tỉnh từ trong mộng:
- A, ta đây ta đây, vừa rồi nói đến đâu rồi?
- Ngươi mới vừa nói 'Người gây án chính là Lạc... ', sau đó không nói gì.
Lan Đình dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Dương, bất quá che giấu rất tốt.
Làm sao cảm giác sư huynh như biến thành người khác?
Có việc đoạt xá thời gian dài ở Đế thành, kinh nghiệm đóng vai Lục Dương phong phú, bây giờ Bất Hủ tiên tử bắt chước Lục Dương như đúc, đều không tự xưng 'Bản tiên.
- Ta vừa rồi nói, người gây án chính là Bạch Dạ yếu đuối.
Bất Hủ tiên tử chắc chắn nói:
- Người gây án thường thường sẽ trở về địa điểm vụ án phát sinh, nếu ta đoán không lầm, nàng hiện tại đang ở chỗ cây nguyệt quế hàng thứ mười hai, xếp thứ ba mươi, bên trong rừng nguyệt quế.
Lan Đình nghe mà không hiểu ra sao, Lục Dương sư huynh thế nào suy luận ra vị trí cặn ke như vậy, nàng vừa rồi nghe thiếu đi trình tự gì à?
Mình quả nhiên không có cùng tư duy với Lục Dương sư huynh.
Mà lại quan trọng nhất chính là 'Bạch Dạ là ai'?
Nàng chưa nghe nói qua bên trong Tiên cung có một người như thế.
- Ngươi không biết? Nàng mỗi lúc trời tối đều chạy đến ta bên này nghe cố sự đây.
Lúc Bất Hủ tiên tử nói lời này, ngữ khí có chút u oán.
Nếu như không phải tiểu nha đầu Bạch Dạ này chiếm cứ thời gian ban đêm của Lục Dương, Lục Dương đã có thể chơi ném tuyết với nàng cả một đêm.
- Mỗi lúc trời tối chạy đến sư huynh ngươi nghe cố sự?
Lan Đình càng ngày càng giật mình, đây là ai đêm hôm khuya khoắt không tu luyện, vụng trộm chạy đến chỗ sư huynh chứ? - Chờ một chút, sao Lan Đình sư muội lại chưa nghe nói qua Bạch Dạ sư muội?
Lục Dương ở bên trong không gian tinh thần nhịn không được hỏi.
Người đến gặp ta nghe chuyện xưa mỗi trời tối lại không tồn tại, thật kinh khủng.
- Tồn tại như hóa thân của cây nguyệt quế tổ, đoán chừng đây là bí mật của Tiên cung, Lan nha đầu chưa nghe nói qua cũng rất bình thường.
Bất Hủ tiên tử hời hợt vạch trần thân phận của Bạch Dạ, giống như cây nguyệt quế tổ là tiểu nhân vật gì đó không đáng giá nhắc tới.
- Cây nguyệt quế tổ? !
Lục Dương giật mình.
Hắn chợt nhớ tới Bạch Dạ đưa cho mình một bao hoa nguyệt quế, để cho mình ăn chơi, không phải là Bạch Dạ hái xuống từ trên người của mình đó chứ?
Bất Hủ tiên tử tạm thời không có đi quản Lục Dương kinh dị, nàng hiện tại là người duy nhất trong Tiên cung biết được chân tướng, cảm thấy trí thông minh của mình đã đạt tới cảnh giới siêu nhiên vật ngoại, muốn nhất cổ tác khí bắt lấy Bạch Dạ.
- Trước không trò chuyện cái này, chúng bây giờ ta đuổi theo Bạch Dạ.
Bất Hủ tiên tử vung tay lên, dẫn Lan Đình một đường chạy nhanh đến động phủ của Lạc Hồng Hà.
Tiểu Dương Tử hiện tại hoàn toàn không có cảnh giới, coi như tìm tới Bạch Dạ cũng bắt không được, cần Lạc Hồng Hà bại tướng dưới tay hỗ trợ. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, có vẻ như khi Tiểu Dương Tử vẫn còn cảnh giới, cũng đuổi không kịp Bạch Dạ.
Lúc này, trước mặt Lạc Hồng Hà cũng bày ra ba linh quả, đang tự hỏi đến tột cùng linh quả nào ăn cắp dược liệu.
Nàng nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa xem xét, không có người.
- Nơi này nơi này.
Lạc Hồng Hà cúi đầu trông thấy hai tiểu bất điểm.
- Sư phụ, Lục Dương sư huynh suy luận ra phạm nhân là ai, là một tiểu nha đầu gọi Bạch Dạ, cao không sai biệt lắm với ta, mà nàng lại đang ở trong rừng cây nguyệt quế.
- Bạch Dạ là ai?
Lạc Hồng Hà cũng chưa nghe nói qua cái tên này.
Bất quá biểu tình của nàng rất nhanh nghiêm túc lên, trước mắt không phải thời điểm nghiên cứu Bạch Dạ là ai, đã có tung tích của phạm nhân, đi rừng cây nguyệt quế bắt Bạch Dạ mới là chuyện quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận