Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 232: Đái sư huynh, bọn đệ đã bắt được Giáo Chủ Cửu U Giáo

"Đệ khẳng định kiếp trước của đệ là Giáo Chủ Cửu U Giáo?" Lục Dương đánh giá Lý Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể liên hệ y với Giáo Chủ Cửu U Giáo.
Lý Hạo Nhiên ngập ngừng: "Có khả năng lớn là vậy, chẳng phải Y Nhân đã từng nói sao, nói rằng cùng với việc cảnh giới của đệ tăng lên, sẽ nhận được một số mảnh ký ức, nhớ ra chuyện kiếp trước."
"Vừa rồi sau khi đệ đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ, trong đầu lóe lên một hình ảnh."
"Trong hình ảnh có một người đàn ông mặc áo đen, hẳn là thuộc hạ của đệ, xung quanh đen kịt, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh."
"Thuộc hạ cầm mấy tờ giấy trên tay, nói "Giáo Chủ, đây là thu chi linh thạch một năm của bổn giáo, xin người kiểm duyệt", sau khi đệ nhận lấy, thì nhìn thấy hàng chữ đầu tiên trên giấy là "Thu chi linh thạch của Cửu U Giáo"."
"Đệ còn chưa kịp xem nội dung phía sau thì hình ảnh đã biến mất."
"Gọi đệ là Giáo Chủ, lại còn cho đệ xem sổ sách của Cửu U Giáo, thân phận kiếp trước của đệ đã rõ rành rành rồi."
Cửu U Giáo, một trong Tứ Đại Ma Giáo.
Cũng giống với việc người đời không biết tên họ của Giáo Chủ Bất Hủ Giáo là gì , người đời cũng không biết tên của Giáo Chủ Cửu U Giáo.
Giờ thì Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã biết rồi, gọi là Tần Hạo Nhiên.
Lục Dương cúi đầu suy ngẫm, nói vậy, Lý Hạo Nhiên thật sự là chuyển kiếp của Giáo Chủ Cửu U Giáo.
Hắn nhìn sang Mạnh Cảnh Chu, đối phương cũng đang suy tư: "Huynh nghĩ sao?"
Mạnh Cảnh Chu ngẩng đầu, nhíu mày lại: "Cửu U Giáo đúng là hơi thiếu thốn nhỉ, ngay cả ngọn đèn cũng không thắp."
Lục Dương không để ý trọng điểm kỳ quái của Mạnh Cảnh Chu, phân tích: "Nếu kiếp trước của Lý sư đệ là Giáo Chủ Cửu U Giáo, thì có thể ăn khớp với một số chuyện mà Tô tiền bối nói rồi."
"Chẳng hạn như tại sao với tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ, lại không ai biết đến sự tồn tại của Tần Hạo Nhiên, một là ông ta cũng là tu sĩ ẩn cư như Tô tiền bối, còn không thì thân phận đặc biệt, không thể nói ra."
"Ví dụ nữa là tại sao lúc đầu Tần Hạo Nhiên bị truy sát, thường thì chỉ có hai tình huống, một là lấy được pháp bảo cực kỳ quý giá, hung thủ muốn giết người cướp của, hai là địa vị của Tần Hạo Nhiên rất cao, hung thủ muốn tranh quyền đoạt vị."
"Khả năng trường hợp đầu xảy ra ở Đại Lục Trung Ương rất thấp, phản ứng của Tần Hạo Nhiên đáng lẽ là phải nhờ vương triều Đại Hạ giúp đỡ, như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện sau đó là đâm đầu vào nơi tu hành của Tô tiền bối."
"Cho nên khả năng của trường hợp thứ hai rất lớn, lúc đó trong nội bộ Cửu U Giáo xuất hiện phản loạn, muốn đoạt quyền soán vị, Tần Hạo Nhiên không địch lại, bị trọng thương."
"Tần Hạo Nhiên mãi vẫn không nói với Tô tiền bối về thân phận của mình, còn nói những việc mình làm rất nguy hiểm, Tô tiền bối không biết chuyện mới đảm bảo an toàn, Giáo Chủ của Tứ Đại Ma Giáo, đương nhiên không thể nói cho Tô tiền bối biết, nếu Tô tiền bối biết thân phận của Tần Hạo Nhiên, thì khi chuyện của Cửu U Giáo bại lộ, Tô tiền bối cũng khó thoát khỏi sự trừng trị nghiêm khắc."
"Tần Hạo Nhiên còn nói thân phận của ông ta đặc biệt, nếu không đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp thì cả đời cũng không thể sống một cách quang minh, giả sử Giáo Chủ Ma Giáo trở thành giai đoạn Độ Kiếp thì có thể làm nhiều việc mà trước kia không dám làm."
Thực ra Lục Dương từ sớm đã có suy đoán về thân phận của Tần Hạo Nhiên, chỉ là không có bằng chứng, hắn không thể ở trước mặt Tô Y Nhân nói rằng phu quân của tiền bối là người của Ma Giáo, không phải hạng tốt lành gì.
Lục Dương nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, cười nói: "Sư đệ Lý, hiện tại đệ đã tin mình là chuyển kiếp của Tần Hạo Nhiên chưa?"
Thực ra Lục Dương còn từng nghi ngờ rằng Tô Y Nhân ngụy tạo ra một đoạn ký ức, nhét vào đầu Lý Hạo Nhiên, khả năng không cao, nhưng cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên sau khi được Bất Hủ Tiên Tử xác nhận, khẳng định đây đúng là ký ức của bản thân Lý Hạo Nhiên, không có ai táy máy.
Lý Hạo Nhiên cúi đầu ủ ê, xảy ra chuyện như thế này, bản thân y tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin.
Đột nhiên, y nhớ tới một vấn đề khác, mồ hôi lạnh tuôn ra: "Vương triều Đại Hạ chắc không có quy định truy cứu trách nhiệm của kiếp trước đâu nhỉ?"
Trong đầu Lục Dương nhanh chóng lướt qua những thư tịch từng đọc, nói với vẻ khẳng định: "Không có, nguyên tắc pháp luật của vương triều Đại Hạ là người mất thì hết tội, đệ cũng đã chuyển kiếp rồi, vương triều Đại Hạ không quản được."
Lý Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Ba người các con dậy sớm vậy à?" Lý mẫu nhìn thấy ba người họ tu luyện trong sân, mặt mày liền trở nên hớn hở.
"Bá mẫu, Hạo Nhiên vừa mới đột phá đến Trúc Cơ Trung Kỳ." Lục Dương cười nói.
Phụ mẫu của Lý Hạo Nhiên đều đang ở giai đoạn Trúc Cơ Sơ Kỳ, trước đây Lý Hạo Nhiên đã vượt qua phụ mẫu về mặt chiến lực, hiện giờ ngay cả cảnh giới cũng đã vượt qua, khiến Lý mẫu vô cùng phấn chấn.
Chuyện Lý Hạo Nhiên biết được thân phận kiếp trước không tiện nói với Lý phụ Lý mẫu, vô duyên cơ tăng thêm nỗi lo cho họ.
"À, vậy phải đường hoàng ăn mừng một phen, thấy chưa, mẹ đã bảo mà, con đi chơi chung với Tiểu Lục Tiểu Mạnh nhiều một chút, chắc chắn có thể tiến bộ."
Lý Hạo Nhiên: "À vâng vâng vâng."
Trong bữa cơm ăn mừng, Lý Hạo Nhiên báo với cha mẹ phải trở về tông môn, Lý phụ Lý mẫu đều rất ngạc nhiên.
Kiếp trước của Lý Hạo Nhiên là Giáo Chủ Cửu U Giáo, chuyện này quá trọng đại, ba người họ không gánh nổi, phải tranh thủ về sớm bẩm báo tông môn.
"Mới đến có mấy ngày thì đòi đi rồi, Tiểu Lục Tiểu Mạnh các cháu đã chơi đủ chưa?"
Lục Dương đặt đũa xuống, khóe môi lộ ra nụ cười khiến người ta tin tưởng: "Lý sư đệ đột phá cảnh giới, cần trưởng bối trong sư môn ra tay củng cố tu vi, nên phải tranh thủ về sớm."
Đây là lời nói dối, trước giờ Vấn Đạo Tông đề xướng độc lập tu luyện, không cần trưởng bối ra tay củng cố tu vi, nhưng giọng điệu của Lục Dương rất chân thành, dễ khiến người khác tin tưởng.
Lý phụ Lý mẫu nghe vậy thì không khuyên ba người họ nán lại vài mấy ngày nữa.
Vẫn là con ngựa già kéo xe, đưa ba người họ trở về Vấn Đạo Tông.
Mạnh Cảnh Chu giục con ngựa già tranh thủ trở về tông môn, con ngựa già gật đầu một cách chậm rãi, vẫn là bộ dáng thong dong như trước, nhưng một bước có thể sải ra mấy trăm mấy ngàn dặm xa.
"Lý sư đệ, thân phận Giáo Chủ Cửu U Giáo này của đệ rất có triển vọng đấy, đợi khi về tới tông môn, nếu thao tác khéo léo, có thể kiếm đậm một mớ, sau khi thành công, chúng ta chia bảy ba, thế nào?"
"Còn có chuyện tốt thế à?"
"Đương nhiên rồi, nhưng trước đó thì phải để sư đệ chịu thiệt một chút rồi."
Chẳng bao lâu, ba người họ bèn về đến Vấn Đạo Tông, đi đến Đại Điện Nhiệm Vụ.
"Đại sư huynh có ở trong không?" Lục Dương hỏi sư huynh trực ban.
Sư huynh ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu mặt đầy hớn hở, cùng với bao tải mà Mạnh Cảnh Chu vắt trên vai.
"Đái sư huynh đang ở trong, Đái sư huynh từng giao phó, nếu các đệ có việc tìm huynh ấy thì cứ trực tiếp đi vào trong, không cần thông báo, nhưng trong bao tải đựng..."
"Chiến lợi phẩm."
"Ồ, vậy vào đi." Sư huynh trực ban không nghĩ nhiều, dù sao cũng không phải vật liệu nguy hiểm.
Hai người vác bao tải đi đến phòng của Đái Bất Phàm, Đái Bất Phàm vẫn mang dáng vẻ tra cứu tài liệu, tìm manh mối cho nhiệm vụ như bao lần.
"Sao hai ngươi lại đến đây, tìm ta có việc gì?"
Mạnh Cảnh Chu xen trước một bước: "Tin vui đây Đái sư huynh, nhờ nỗ lực không ngừng của bọn đệ, cuối cùng đã bắt được Giáo Chủ Cửu U Giáo, chỉ là không biết công trạng này có thể thưởng bao nhiêu điểm cống hiến."
"Giáo Chủ Cửu U Giáo?" Đái Bất Phàm nghi ngờ nhìn vào mắt Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu không nói dối, không thẹn với lòng, cũng nhìn thẳng vào mắt Đái Bất Phàm.
Đái Bất Phàm lại nhìn sang Lục Dương, Lục Dương cũng vậy, không thẹn với lòng, dám nhìn thẳng vào mắt Đái Bất Phàm.
Sự ngờ vực của Đái Bất Phàm càng tăng thêm một bậc, không hiểu hai tên tinh quái này đang định giở trò gì, trong lòng đầy hoang mang.
"Giáo Chủ Cửu U Giáo ở đâu?"
Mạnh Cảnh Chu mở miệng bao tải, lộ ra Lý Hạo Nhiên bị bịt miệng trói toàn thân, hắn ta hào khí lẫm liệt mà chỉ về phía Lý Hạo Nhiên: "Chính là tên ác ôn này!"
Đái Bất Phàm trầm mặc.
Hai người bọn ngươi có phải cho rằng ta bị thiểu năng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận