Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 38: Cảnh từ biệt tương đối cảm động

Lục Dương rặn cả nửa ngày trời mà ngặt nỗi không biết nên đánh giá như thế nào về phương pháp thách thức luân lý đạo đức và tư duy như thế này.
"Giải quyết xong vấn đề thì tốt."
Cuối cùng, hắn chỉ rặn ra được câu nói này.
Ông Ba cũng cho rằng sự việc được giải quyết là điều tốt, huống hồ phương pháp này lại là do ông ta nghĩ ra.
Ông Ba vỗ vai Lục Dương: "Những vị Dược Vương nhỏ đều rất tinh nghịch, thời gian qua cực khổ rồi, lấy ngọc bội của con ra."
Lục Dương làm theo, Ông Ba chạm một cái vào ngọc bội của Lục Dương: "Ba trăm điểm cống hiến của phần thưởng nhiệm vụ đã được chuyển vào ngọc bội của con rồi."
Có cho đi mới có nhận lại, nỗ lực bỏ ra cũng không phải vô ích, ba trăm điểm cống hiến, đối với Lục Dương mà nói, có thể coi là một khoản lớn.
Sau đó, Lục Dương suy nghĩ lại một chút, ba trăm điểm cống hiến nhìn có vẻ nhiều, nhưng hình như ngay cả nước rửa chân của những vị Dược Vương nhỏ cũng chẳng mua nổi.
Trên bảng đổi đồ ghi rõ, Dược Vương Linh Dịch chia ra thành phiên bản thông thường và phiên bản sang trọng.
Theo lý giải của Lục Dương, phiên bản thông thường chính là nước rửa chân của Dược Vương nhỏ, còn phiên bản sang trọng là nước tắm.
"Đi từ biệt với mấy vị Dược Vương nhỏ đi, cơ hội để có thể vào Dược Viên không nhiều, sau này sợ rằng con không còn cơ hội đến..."
Ông Ba nói đến nửa câu chợt cứng họng, ông ta đột nhiên nhớ ra, hình như chỉ cần Vân Chi cho Lục Dương đến, ông ta bèn phải ngoan ngoãn cho hắn vào, không có gan cản đường.
"Ài, Tóm lại con cứ đi cáo biệt trước đi."
Lục Dương ‘Ồ’ một tiếng, hắn cứ cảm thấy ông Ba có điều gì đó chưa nói hết.
Biết tin Lục Dương sắp rời đi, các vị Dược Vương nhỏ phần nào có chút luyến tiếc.
"Dù gì chúng ta cũng là bạn bè một phen, rễ sâm già này của ta ngươi lấy đi, à, thứ này quá đáng giá ta không nỡ."
"Vỏ sâm già của ta... quá đau, vậy thôi đi, ta cũng không có vật gì đáng giá ở đây, chỉ nói ngoài miệng câu tạm biệt với ngươi thôi." Nhân sâm bé con từ biệt với Lục Dương.
Lúc nó cáo biệt với Cổ Nguyệt Cư Sĩ, cũng chẳng có cho gì cả.
"Chúng ta đều là tu sĩ, một tháng cũng không phải là thời gian dài, đi thì đi đi, cần chi phải nói một tiếng?" Cỏ Tam Diệp Tinh Tú cả trong và ngoài lời nói đều lộ ra ý luyến tiếc.
"Sinh khí từ lá và dây leo của ta quá dồi dào , nếu ngươi lấy đi, cơ thể sẽ xảy ra biến dị, để đảm bảo an toàn thì tốt hơn hết không cho ngươi." Trong quá trình chung sống, Lục Dương biết được rằng bản thể của Kỳ Lân Bất Tử Dược là một cây phòng kỷ.
Lời mà Kỳ Lân Bất Tử Dược nói là sự thật, chung sống trong một tháng nay, các vị Dược Vương nhỏ đều áp chế sinh khí trong cơ thể, sợ rằng Lục Dương sơ ý một chút bèn ra đi.
Nếu đưa một bộ phận trên cơ thể cho Lục Dương, không thiếu được việc phải thêm vài chục lớp phong ấn, Lục Dương có lấy được đến tay cũng không dám dùng.
"Cũng từ biệt rồi mà còn không tặng cho bọn ta chút quà?" Hoa Tuế Nguyệt Chung Yên quay ngược lại đòi quà từ Lục Dương.
Lục Dương bị bầu không khí cảm hoá, hai mắt ứa lệ: "Chờ qua một thời gian, vãn bối nhất định sẽ kêu đại sư tỷ đến thăm mọi người."
Các vị Dược Vương nhỏ vội vàng đuổi Lục Dương đi.
Cảnh từ biệt tương đối cảm thấy muốn động.
...
Không so với Dược Vương Linh Dịch, đối với người mới tới giai đoạn Trúc Cơ như Lục Dương, thì ba trăm điểm cống hiến này thực sự là một khoản lớn.
Hắn háo hức muốn thử, đi đến Đại Điện Nhiệm Vụ mua chút đồ tốt.
Không thể để đại sư tỷ mãi cung cấp vật phẩm cho mình, hắn phải kiếm tiền dựa vào nỗ lực của chính bản thân.
"Ơ, vừa nói là đi đỉnh Thiên Môn tìm huynh, không ngờ lại gặp nhau ở đây." Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương đi ra từ Dược Viên, có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì nhớ Vân Chi là đại sư tỷ ruột của hắn, cũng không lấy làm lạ nữa.
Bên cạnh Mạnh Cảnh Chu còn có một người đàn ông vạm vỡ mặc áo dài nhà nho, văn vẻ lịch sự, cường tráng vũ dũng.
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo dài nhà nho chắp tay nói: "Lục huynh, lâu ngày không gặp, tính ra đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính thức."
"Man Cốt, lúc trước huynh bái sư dưới trướng Tứ Trưởng Lão thật sự khiến mọi người bất ngờ."
Lục Dương sau khi đáp lễ, cười nói: "Tìm ta có việc gì?"
"Không có việc gì thì không thể tìm huynh à?" Mạnh Cảnh Chu giả giận nói.
"Đi, chúng ta cùng uống trà, ngồi xuống từ từ nói." Mạnh Cảnh Chu dẫn Man Cốt và Lục Dương đến một quán trà.
Gia giáo của Mạnh Gia chính là, khi bàn chuyện thì tốt nhất nên mang lên bàn ăn mà bàn, như vậy, nếu thảo luận vui vẻ thì Mạnh Gia chiêu đãi, nếu không vui thì mọi người cùng chia tiền ăn.
"Ba vị, muốn uống gì, quán trà của tại hạ có mọi loại trà." Người hầu trà nhanh nhẹn hỏi.
Lục Dương cũng không nhìn thấu được tu vi của người hầu trà.
Lục Dương thấp giọng hỏi: "Man Cốt huynh, người hầu trà này có tu vi như thế nào, huynh có nhìn ra được không?"
Man Cốt cũng trả lời thấp giọng như hắn: "Theo những gì đệ biết, lứa đệ tử mới tuyển vào như chúng ta là những người yếu nhất trong môn phái, thậm chí kể cả những con gà trên núi cũng có tu vi cao hơn chúng ta."
Mạnh Cảnh Chu gọi một loại trà rất nổi tiếng.
"Vậy thì mang lên một ấm trà sữa đi."
Người hầu trà trong một lúc nghi ngờ Mạnh Cảnh Chu là do quán đối diện cử đến để kiếm chuyện.
"À, nói lộn rồi, là một chậu trà sữa, ta nhớ nó là đặc sản ở gần vùng cực bắc." Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy sắc mặt của người hầu trà không mấy thân thiện, vội vàng khoa tay múa chân, biểu thị bản thân không có ý xấu.
Người hầu trà lúc này mới hiểu Mạnh Cảnh Chu muốn uống trà sữa mặn làm tại chỗ.
Chẳng bao lâu, người hầu trà mang đến một lò than sắt nóng hầm hập, trong lò có hạt kê rang, bơ, thịt bò khô, sữa đông khô, sau đó rất nhanh liền mang đến một ấm trà sữa.
Lục Dương và Man Cốt đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì, chỉ có thể để Mạnh Cảnh Chu lo.
Mạnh Cảnh Chu trước tiên rang thơm các thành phần trong lò, rang đến khi hạt kê rang chuyển sang màu vàng, cho người ta cảm giác giòn rôm rốp, sau đó bưng lên ấm trà sữa, ‘òng ọc, òng ọc’ mà đổ hết vào.
Khi trà sữa gặp nồi gang cháy đỏ, kèm theo tiếng ‘xì xèo’, hương thơm của trà sữa lan tỏa, vây quanh chớp mũi.
Lục Dương nhấp một ngụm, thoáng chép miệng, vị mặn, hương vị rất kỳ diệu, uống khá ngon.
Man Cốt nhấp một ngụm, sau đó bèn ‘ừng ực, ừng ực’ mà uống như trâu, uống cạn một bát.
"Hiện tại huynh có nhiệm vụ gì không?" Mạnh Cảnh Chu hỏi.
Lục Dương lắc đầu, hắn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ Dược Viên của ông Ba, vẫn chưa tìm được nhiệm vụ tiếp theo.
"Những nhiệm vụ phù hợp với chúng ta không nhiều, nhiệm vụ trong Đại Điện Nhiệm Vụ không đủ cho chúng ta làm, đệ bèn thắc mắc, nếu không đủ cho chúng ta làm, không lẽ liền đủ cho lớp sư huynh, sư tỷ trước đây?"
"Vì vậy, đệ đã nghe ngóng từ các sư huynh, sư tỷ, biết được nội tình."
"Nội tình như thế nào?"
"Không phải chỉ hoàn thành những nhiệm vụ được đăng tải trong Đại Điện Nhiệm Vụ mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ, việc tự tìm với lại hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể nhận được điểm cống hiến. Huynh chỉ cần báo cáo kết quả hoàn thành nhiệm vụ cho môn phái, môn phái sau khi xác minh, đảm bảo rằng kết quả là sự thật, liền trao cho huynh phần thưởng tương ứng."
"Huynh biết những nhiệm vụ trong Đại Điện Nhiệm Vụ đều đến từ đâu không?"
"Chúng đến từ đâu?"
"Chia ra làm ba tình huống, đầu tiên là dựa trên Hiệp Ước Chánh Đạo Tương Trợ Lẫn Nhau giữa Ngũ Đại Tiên Môn và vương triều Đại Hạ, khi vương triều Đại Hạ cần điều động những người tu tiên nhưng thiếu thốn nhân lực, họ sẽ đưa ra thỉnh cầu giúp đỡ với chúng ta, tuy nhiên trường hợp này rất hiếm."
"Mặc dù mọi người đều thuộc Chánh Đạo trong Nhân Tộc, nhưng đường đường là triều đại mười vạn năm lại xin sự giúp đỡ từ môn phái, ít nhiều cũng có chút mất mặt."
"Thứ hai là có người xin sự giúp đỡ từ Ngũ Đại Tiên Môn, hy vọng chúng ta có thể duy trì lẽ phải, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là vương triều Đại Hạ không quan tâm, ví dụ như nhiệm vụ bắt vẹt của huynh."
"Thứ ba là chúng ta phát hiện ra manh mối trong quá trình ra ngoài du ngoạn, nó sẽ được đăng tải như một nhiệm vụ trong Đại Điện Nhiệm Vụ, môn phái sẽ chuẩn bị phần thưởng tương ứng."
"Trường hợp thứ ba này chính là hy vọng của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận