Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 189: Nhân vật vang dội

"Các người định làm gì?" Ba anh em họ Hồ chân tay bủn rủn, run như cầy sấy.
Kim Phó Giáo Chủ lộ ra nụ cười lạnh đặc trưng: "Biết bọn ta là ai không?"
"Không... không biết."
"Ngay cả bọn ta cũng không biết? Chết đi cho ta!"
Ba anh em họ Hồ vội nói: "Không không không, bọn ta biết các người là ai."
"Nếu như đã biết danh tính của bọn ta, thì không thể tha cho bọn ngươi nữa rồi!"
Ba huynh đệ sắp khóc đến nơi rồi, bọn ta rốt cuộc có nên biết danh tính của các người không?
Kim Phó Giáo Chủ không trêu trọc ba anh em họ Hồ nữa, ông ta bóp chết bọn chúng một cách nhẹ nhàng.
Ba huynh đệ bất quá là sự cố nhỏ trên đường về.
Thuyền bay lại bay thêm một đoạn, lại có vài luồng khí tức ngang tàng bao trùm thuyền bay, từ cảnh giới nửa bước Hóa Thần đến Hóa Thần Sơ Kỳ.
"Ba anh em họ Hồ đáng lẽ phải liên lạc với bọn ta theo lịch hẹn, nhưng lần này lại không làm vậy, trong khoảng thời gian này chỉ có bọn ngươi đi ngang qua, chính các ngươi đã giết thuộc hạ của ta à?" Đại ca của ba anh em nhà họ Hồ muốn báo thù cho họ.
Lục Dương lộ vẻ suy tư: "Đây chính là cái gọi là đánh đứa nhỏ rồi thằng già kéo đến ư?"
Từ sớm, Lục Dương đã từng nghe nói truyền thuyết về những chuyện như thế này, thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa, đánh bại ác bá, sau đó thì phụ thân của ác bá xuất hiện, đánh xong phụ thân của ác bá thì ông nội của ác bá xuất hiện, đánh bại ông nội của ác bá thì cụ cố của ác bá xuất hiện, hết đời này đến đời khác không có hồi kết.
Tinh thần như Ngu Công dời núi của họ khiến Lục Dương vô cùng cảm động.
Khỏi phải nói, đại ca của ba anh em nhà họ Hồ cũng bị Kim Phó Giáo Chủ bóp chết.
Thuyền bay lại tiếp tục bay thêm một đoạn, khí tức còn ngang tàng hơn trước bao trùm lấy chiếc thuyền.
"Chính bọn ngươi đã giết..."
Kim Phó Giáo Chủ: "... Bọn ngươi không chịu thôi đi đúng không?"
Với tư cách là đại năng giai đoạn Hợp Thể, ông không thể chịu đựng việc bị khiêu khích hết lần này khác, ông quyết đâm lao thì phải theo lao, đánh thẳng vào sào huyệt, quét sạch toàn bộ hang ổ của bọn cướp.
Khi thuyền bay quay về Tổng Bộ, Kim Phó Giáo Chủ cầm trên tay lá cờ thưởng, vẻ mặt như không thiết sống nữa.
Cờ thưởng là do quan phủ cấp, cũng không ai nghi ngờ Kim Phó Giáo Chủ là người của Ma Giáo - dù gì nào có tên Ma Giáo nào đi trừ hại cho dân?
Nghe được câu chuyện này, các giáo đồ nhỏ giọng bàn tán, vô cùng kính phục Kim Phó Giáo Chủ.
"Quả thật không hổ là Phó Giáo Chủ, khiến Chánh Đạo trao tặng cờ thưởng, thao túng cả hắc bạch lưỡng đạo, đúng là thủ đoạn thông thiên mà!"
"Còn phải nói, ta nghe nói trước khi gia nhập Ma Giáo, Kim Phó Giáo Chủ là nhân vật 'vang dội' trong Chánh Đạo!"
Lục Dương nghe vậy rất ngạc nhiên, hóa ra Kim Phó Giáo Chủ cũng rất nổi danh trong Chánh Đạo sao, hắn vội hỏi: "Còn có lai lịch như vậy ư? Trước đây Phó Giáo Chủ làm gì trong Chánh Đạo?"
"Gõ mõ."
"Lúc Kim Phó Giáo Chủ trong Chánh Đạo còn có thể kiểm soát thời gian nữa đúng không?" Sau một hồi lâu Lục Dương mới thốt ra một câu như này.
Giáo đồ đang bàn luận với Lục Dương thoáng nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc: "Đây quả thực là một điểm then chốt chưa từng được phát hiện!"
Tên giáo đồ đó chạy đến chỗ Kim Phó Giáo Chủ, nói ra cách nghĩ của Lục Dương, khiến Kim Phó Giáo Chủ rất phấn chấn. Ông ta tìm đến Lục Dương, khen ngợi lối suy nghĩ khoáng đạt của Lục Dương.
"Đúng là cách nghĩ hay mà, sau này ta sẽ nói với mọi người rằng trước đây trong Chánh Đạo, ta là nhân vật 'vang dội', còn có thể kiểm soát thời gian của cả một tòa thành!"
Lăn lộn Ma Giáo, việc quan trọng nhất là khi nói ra sự thật đồng thời cũng phải miêu tả bản thân càng ghê gớm càng tốt.
Mặc dù Lục Dương làm loạn trong cuộc khảo nghiệm nhập giáo do ông ta thiết kế, nhưng mấy chuyện đó cũng đã là chuyện của quá khứ rồi. Bây giờ Kim Phó Giáo Chủ càng nhìn Lục Dương càng thấy vừa mắt.
Do thuyền bay lãng phí mất một khoảng thời gian trên đường đi, các thiên tài Trúc Cơ và Luyện Khí từ khắp nơi đã đến gần đủ, nhóm người Lục Dương là những người cuối cùng.
Lục Dương bỏ qua những thiên tài cảnh giới Luyện Khí, mấy tên này đều không đáng lo ngại. Hắn hướng sự tập trung vào các thiên tài cảnh giới Trúc Cơ.
Hắn biết được vài thiên tài Trúc Cơ nổi tiếng nhất trong số đó từ lời giới thiệu của người qua đường.
"Xem tên hòa thượng để râu tóc, tay cầm bát vàng mặc áo cà sa kia, gã ta tên Tửu Nhục Hoà Thượng, tức là Sư hổ mang, nghe nói gã ta vốn có cơ hội vào Chùa Huyền Không, một trong Ngũ Đại Tiên Môn, nhưng kiên quyết từ bỏ cơ hội đó, lập hoằng thệ, định tự tìm con đường thành Phật!"
"Còn tên cầm đao ở bên cạnh, chẳng lẽ là ma đao Cổ Trát trong lời đồn sao? Nghe đồn ma đao của gã rất quỷ dị, ngay vào khoảnh khắc thợ rèn hoàn thành nó, ma đao lơ lửng trên không, rồi giết chết thợ rèn. Sau đó vài đời chủ nhân của ma đao đều bị nó phản phệ, kể cả giai đoạn Hóa Thần cũng không ngoại lệ, duy chỉ có Cổ Trát sử dụng cho đến bây giờ!"
"Lợi hại nhất là Yên Phi, mọi người đều nói gã ta là thiên tài do Giáo Chủ đích thân bồi dưỡng, chuyên vẽ phù chú, thậm chí từng dùng phù chú nhốt nhiều vị tu sĩ giai đoạn Kim Đan, bỡn cợt, đùa giỡn với bọn họ rồi sau cùng mới giết chết, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn!"
Không cần phải nói, ba vị này đều là Trúc Cơ hậu kỳ.
Lục Dương truyền âm cho hai người còn lại: "Ba người chúng ta trước tiên đừng sáp lại gần nhau, cứ giả vờ như không quen biết, nội dung của bài khảo nghiệm vẫn chưa rõ, tùy tình hình xem có nên tổ đội hay không."
Chỉ có Giáo Chủ và vài cấp cao biết ma tính của nhóm người Lục Dương thăm căn cố đế, những thiên tài Trúc Cơ này đều chưa từng nghe qua tên ba người họ.
Giáo Chủ xuất hiện trên không trung, chắp tay sau lưng đứng trên không trung, biểu cảm lạnh lùng, công bố quy tắc tỉ thí.
Mọi người phát hiện trên tay mình xuất hiện một dấu ấn, ở giữa dấu ấn có viết số '1', không biết xuất hiện từ lúc nào.
"Cuộc khảo nghiệm lần này, các ngươi có thể mặc sức chém giết lẫn nhau, giết được một người, thì ngươi sẽ nhận được con số trên dấu ấn của đối phương."
"Người có con số lớn nhất trên dấu ấn, sẽ là người chiến thắng chung cuộc. Người chiến thắng chung cuộc sẽ nhận được phước lành của Bất Hủ Tiên Nhân."
Mọi người lộ vẻ cuồng nhiệt, ngoại trừ những tín đồ dỏm như nhóm người Lục Dương, những người khác đều là tín đồ thực sự của Bất Hủ Tiên Nhân. Nhận được phước lành của Bất Hủ Tiên Nhân, đấy là phần thưởng tối cao của Bất Hủ Giáo.
"Giai đoạn Trúc Cơ xếp thành một nhóm, giai đoạn Luyện Khí xếp thành một nhóm, mỗi nhóm có một người chiến thắng. Thời gian khảo nghiệm là hai ngày."
Lục Dương thầm nghĩ không hổ là Ma Giáo, khảo nghiệm chính là giết người, cũng không sợ giết sạch hết tín đồ, không có người kế tục.
Giáo Chủ thoáng phất tay áo, mọi người không hề có chút cơ hội để phản kháng, biến mất tại chỗ, xuất hiện trong một khu rừng rậm.
"Nơi đây chính là khu rừng có từ thời Đại Ngu, chứa đựng đủ loại thiên tài địa bảo, bọn ngươi có thể chém giết lẫn nhau, cũng có thể tìm kiếm cơ duyên, dùng cơ hội này để đột phá."
"Nhớ lấy, Bất Hủ Tiên Nhân đang dõi theo bọn ngươi." Giáo Chủ nhắc nhở mọi người một câu, chỉ có Lục Dương hiểu được hàm nghĩa thực sự.
"Cuộc tỉ thí chính thức bắt đầu."
Sau khi tuyên bố bắt đầu cuộc tỉ thí, Giáo Chủ cung kính hỏi Bất Hủ Tiên Nhân, tại sao lại chọn đối tượng bị đoạt xá bằng phương thức này? Trực tiếp lựa chọn dựa trên tư chất không phải thuận tiện hơn sao?
Bất Hủ Tiên Nhân cười một cách hiền từ: "Con nghĩ rằng để trở thành bậc chí tôn, cần dựa vào điều gì? Đơn Linh Căn ư? Tiên Thể à? Những thứ đó đều không quan trọng."
"Ngay cả là phế thể, chỉ cần bổn tiên muốn, thì sau khi đoạt xá vẫn có thể tu luyện đến giai đoạn Độ Kiếp, Tiên Nhân."
"Quan trọng nhất là mức độ hợp với bổn tiên."
"Trong cuộc khảo nghiệm sinh tử, tiềm năng của một người được thể hiện rõ nhất. Thứ mà bổn tiên cần, chính là để họ phát huy bản thân một cách tối đa, bổn tiên thông qua quan sát, để lựa chọn xem ai là người may mắn sở hữu mức độ hợp nhất cao nhất với bổn tiên."
Giáo Chủ lại hỏi: "Mức độ hợp nhất cao nhất có đặc điểm gì không?"
"Là người khiến bổn tiên nhìn vừa mắt."
"Vậy người nhìn con có vừa mắt không?"
"Bổn tiên thấy ngươi chướng mắt nhất."
"Nhưng con là tín đồ thành kính nhất của người mà!" Giáo Chủ kêu oan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận