Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 865: Bảo tháp trấn Xà yêu (1)

Ba nha hoàn đành bực tức bỏ đi, từ bỏ việc tiếp tục hành sự trên giường.
Họ vừa bước ra khỏi phòng, thì thấy trong sân có một nữ tử mặt mày khả ái nhưng nghiến răng nghiến lợi, chính là Liễu Hương Ngọc.
- Các ngươi, các ngươi vốn không phải là người.
Liễu Hương Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.
Những ngày này, nàng thấy tướng công của mình trở nên tiều tụy, còn tưởng là do mình dùng sức quá độ, dẫn đến âm dương mất cân bằng, hút hết dương khí của tướng công.
Vì vậy mới giảm bớt chuyện chăn gối.
Về chuyện tướng công nói có ma, bề ngoài nàng tỏ ra sợ hãi, nhưng trong lòng rất bình tĩnh, biết rằng điều này là không thể.
Với uy nghiêm một Xà yêu Nguyên Anh kỳ như nàng, làm sao có thể có một con quỷ hút dương khí của tướng công nàng ở ngay trước mặt nàng?
Vạn lần không ngờ, lại có thật!.
Tiểu Thúy hóa ra là hồn ma Nguyên Anh kỳ.
Tiểu Trúc là hồ yêu cũng đến Nguyên Anh kỳ.
Tiểu Thu là khí linh của pháp bảo.
Nếu không phải vừa rồi khí tức ba người họ va chạm, thì nàng còn không phát hiện ra.
Nàng vẫn luôn cho rằng tướng công mình suy yếu là do vấn đề của mình, mấy ngày trước lại vừa gặp được người bí ẩn bán máu tráng dương ở chợ đen, liền mua một giọt, pha loãng trong canh linh chi, chuẩn bị tối nay hưởng thụ một phen.
Ba người Lục Dương, không sao, làm cho mê man là được.
Ai ngờ nàng còn chưa vào cửa, đã cảm nhận được ba nha hoàn đang tranh giành trong phòng của tướng công.
Hóa ra máu thuần dương mà ta bỏ giá cao mua về là để cho ba người các ngươi dùng!
Ba nha hoàn đã sớm biết thân phận thật của Liễu Hương Ngọc, dù sao thì Liễu Hương Ngọc chỉ chú ý vào việc che giấu thân phận trước mặt Hứa An, không ngờ ba nha hoàn còn lén lút theo dõi mình, tính cảnh giác không đủ.
- Nữ, nữ chủ nhân, người nghe ta giải thích.
Tiểu Thu là người nhát gan nhất, muốn biện giải.
Liễu Hương Ngọc ném một trận pháp cách âm vào phòng của Hứa An, lại bố trí một trận pháp cách ly bên ngoài Hứa phủ, giọng điệu lạnh lùng.
- Nói nhiều vô ích, theo quy củ của giới tu tiên, ai nắm đấm lớn hơn thì người đó có quyền quyết định, hôm nay sẽ cho các ngươi biết, thân là nha hoàn mà lén ăn vụng thì sẽ có kết cục như thế nào.
Tiểu Thúy toàn vẹn không sợ, nàng đường đường là đà chủ Cửu U giáo, thế lực lớn nhất dưới mặt đất Xuân Giang thành, có thể sợ Xà yêu ngoại lai như Liễu Hương Ngọc?
- Hứa An có ơn với ta, ta sẽ không rời xa chàng.
Tiểu Trúc cũng có thái độ kiên quyết:
- Tổ tiên của Hứa An có ơn cứu mạng với ta, đại ân đại đức không thể nào báo đáp, chỉ có thể sau khi hóa thành hình người thì báo đáp hậu nhân.
Tiểu Thu tuy rụt rè nhưng lại rất kiên quyết khi nói đến chuyện liên quan đến Hứa An:
- Chủ nhân đã thức tỉnh ta, ta sẽ là người của chủ nhân suốt đời!
Trong sân, bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ không ai chịu nhường ai, đại chiến cấp Nguyên Anh sắp nổ ra.
Ba người giả vờ ngủ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
- Phải làm sao bây giờ?
Lục Dương hỏi ý kiến của hai người.
Mạnh Kinh Chu nghiến răng nghiến lợi, tia lửa điện lóe lên:
- Giết Hứa An trước đã!
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy từ khi ra ngoài bán máu, hắn chưa từng gặp chuyện tốt lành nào.
Trước có Thích Thiền đi thanh lâu thử tâm, sau có Hứa An hậu cung đại loạn đấu.
Mấu chốt là hai người này còn dùng chính máu của mình.
Hắn nói sao lại cảm thấy canh linh chi mà Liễu Hương Ngọc bưng tới có mùi tanh, hóa ra là máu của mình.
Hậu cung bốc cháy phải làm sao, giết chết thủ phạm là xong chuyện.
Hoặc hắn có thể tha cho Hứa An một mạng, đánh một bộ Nguyền Rủa Độc Thân quyền là được.
Trong sân, Xà yêu, quỷ tu, hồ yêu, khí linh đánh nhau loạn xạ, may mà có trận pháp tạm thời che chắn tình hình ở đây, nếu không thì đã có tuần tra bắt giữ đến xem xét tình hình từ lâu rồi.
Liễu Hương Ngọc hóa thân thành con bạch xà dài hàng chục trượng, thân rắn to hơn cả thùng nước, rít lên từng tiếng, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ba nha hoàn.
- Ta và tướng công ta mới quen đã thân, chúng ta đã ước định chung thân trong một chiều xuân mưa lất phất. Chỗ nào đến phiên những yêu ma quỷ quái các ngươi chen chân.
Thân rắn lăn lộn, rung chuyển cả đất trời, mặt đất nứt toác, há to cái miệng rộng như chậu máu, định nuốt chửng ba nha hoàn.
Tiểu Thúy dang rộng đôi tay, vô số quỷ hồn màu đen lờ mờ hòa vào màn đêm, không thấy rõ hình dạng, càng có Nguyên Anh xuất khiếu, chặn đứng cái miệng rộng như chậu máu của bạch xà.
- Yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng là gì cả. Tình yêu chưa trải qua thử thách sinh tử chỉ là lời nói suông!
- Lúc đó thân phận của ta bại lộ, bị quan phủ truy đuổi, may mà tình cờ gặp được ân công, để ta có thể nhờ chính khí của ân công tạo ra mà ẩn giấu thân hình, nhờ vậy mới sống sót được.
- Nếu không phải thân phận của ta đặc biệt, sau khi nói rõ tình hình với ân công sẽ ảnh hưởng đến khoa cử của người, ta đã sớm kết tóc se duyên với người, đến lượt ngươi trở thành chính thê sao.
Tiểu Trúc lộ ra chân thân Yêu tộc, con hồ ly trắng muốt như yêu tinh tuyết, nhẹ nhàng và linh hoạt.
- Tuyết Lai!
Trong sân bỗng xuất hiện những bông tuyết rơi lả tả, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, hơi thở lạnh lẽo, nước nhỏ thành băng.
- Ta là Hồ Tuyết thành tinh, hơn trăm năm trước tổ tiên của ân công đã cứu ta khỏi bẫy thú, ta lạc vào cấm địa, nuốt phải quả lạ, mở ra huyết mạch thượng cổ, lợi dụng lực lượng truyền thừa của huyết mạch để tu luyện thành hình người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận