Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 73: Nội gián của Chánh Đạo

"Hửm? Chúng ta lại trở lại đây rồi sao?" Lục Dương mở mắt, nhận ra rằng mình lại lần nữa trở lại không gian trắng thần bí.
Xung quanh có rất nhiều người quen thuộc, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, Trì Tự Long, Thẩm Tiến Nghĩa và những người khác.
Chỉ có mười người của phân đà Diên Giang có thể thuận lợi vượt qua hai cửa ải trước đó, Lục Dương chỉ nhận ra một nửa trong số đó - khi giả làm quan khảo thí, chưa kịp lừa được thông tin cá nhân của nửa số người còn lại.
Ký ức của việc vượt qua hai ải trước đó cũng dần trở lại trong đầu Lục Dương, Đường Lang Quyền trong ải thứ nhất, đẩy xe khoai tây trong ải thứ hai...
"Xem ra khảo nghiệm của Bất Hủ Giáo cũng không tính là khó." Lục Dương cảm thấy mình làm như vậy chỉ là thao tác bình thường, bất cứ ai có đầu óc đều làm được.
"Đệ cũng nghĩ vậy." Mạnh Cảnh Chu nói hùa theo, "Ải thứ nhất bị con nhện cắn một cái, ải thứ hai chỉ cần đánh tên mập kia một cú là xong."
Lục Dương có chút kinh ngạc mà nhìn Mạnh Cảnh Chu, "Hửm? Tại sao phương pháp vượt ải của hai người chúng ta lại khác nhau?"
Mạnh Cảnh Chu tự tin mà xua tay, "Vậy còn phải hỏi, chắc hẳn cách làm của đệ là đáp án đúng chuẩn, còn huynh thì xông bừa đánh bậy mà vượt ải thôi."
Lục Dương chẳng thèm để ý đến sự tự tin của Mạnh Cảnh Chu: "Buồn cười! Ở ải đầu tiên, đệ lĩnh hội Đường Lang Quyền, điều này có thể nói lên trình độ võ đạo của đệ. Còn ải đầu tiên của huynh có thể nói lên điều gì? Vận khí tốt? Có thể dựa vào điều này để trở thành tín đồ của Bất Hủ Giáo sao? Rõ ràng là cách làm của đệ mới là đáp án đúng chuẩn!"
"Đệ khuyên huynh nên nhìn rõ thực tại."
Man Cốt đứng bên cạnh, nhìn hai người họ ai cũng cho là mình đúng, tranh cãi khá gay gắt, y lặng lẽ nhớ lại phương thức vượt ải của mình.
Ở ải đầu tiên, y học được sự kiên trì từ con nhện, từ bọ ngựa học được phải mưu tính trước khi hành động, ở ải thứ hai, y suy nghĩ từ góc độ khác, làm việc chu đáo.
"Nói như vậy, phương thức vượt ải của mình có chút thông thường. Xem ra phương thức vượt ải của Lục huynh và Mạnh huynh mới chính xác. Chỉ là không biết ai mới là người chính xác nhất." Man Cốt tự nói lẩm nhẩm, cảm thấy mình lại học được điều mới.
Lục Dương và Man Cốt tranh cãi rất lâu cũng không cãi ra được được kết quả. Vẫn là người ngoài cuộc như Man Cốt có đầu óc sáng suốt nhất, kết thúc cuộc tranh luận của hai người họ.
"Liệu có khả năng là phương pháp của hai huynh đều chuẩn xác, Ma Đạo chú trọng việc thỏa chí làm càn, không có đáp án chuẩn xác hay nói cách khác bất kỳ phương pháp nào có thể vượt ải đều là đáp án chuẩn xác."
Lục Dương và Mạn Cảnh Chu đều ngạc nhiên mà nhìn Man Cốt, cảm thấy những gì y nói hết sức có lý.
"Không ngờ cuộc khảo nghiệm của Ma Giáo lại có tính tương tác cao như vậy." Lục Dương tán tụng, Mạnh Cảnh Chu gật đầu đồng ý.
"Cơ mà, chúng ta chỉ mới vượt qua hai ải, sao lại quay về đây? Còn ải thứ ba đâu?" Lúc này, Ba người họ mới nhớ đến chuyện nghiêm chỉnh.
Bóng dáng của Phó Giáo Chủ lại xuất hiện lần nữa trên bầu trời, lão ta cầm trong tay một quả cầu to cỡ lòng bàn tay, ở giữa quả cầu có một khe hở.
Lão ta ở trên không trung sải ra một bước, không gian trắng toát thần bí bỗng chốc biến đổi. Lấy lão ta làm trung tâm, những kiến trúc ùa ra như dòng nước triều dâng, tường thành cung điện, sân sau gác nhỏ, núi non cao ngất, dòng sông xen kẽ toàn thành thị, dòng người bước đi vội vã, những tiểu thương đang chào hàng, những người tu sĩ dời núi lấp biển... giống hệt khung cảnh của một thành thị tu tiên lớn!
Phó Giáo Chủ lại lấy phân đà làm đơn vị mà phân tán mọi người. Mười người của phân đà Diên Giang ngồi trong một gác nhỏ có thể nhìn thấy được cảnh quan bên ngoài.
Giọng nói vô cảm của Phó Giáo Chủ vang lên bên tai của mọi người, "Chư vị, chúc mừng các vị đã vượt qua hai ải khảo nghiệm trước, sau đây chúng ta sẽ tiến hành ải khảo nghiệm thứ ba."
"Đây là một thành trì mô phỏng, lát nữa ta sẽ giải phóng bản tính của các vị, bản tính sẽ thúc đẩy các vị cho rằng đây là thế giới thực, để các vị làm những chuyện xấu mà các vị thật lòng muốn làm."
"Độ phá hoại càng mạnh, đánh giá của bọn ta đối với người đó càng cao, thời hạn là một ngày một đêm."
Nói xong, Phó Giáo Chủ giơ quả cầu trong tay lên, quả cầu mở ra một khe hở, để lộ một con ngươi màu đen.
Vật này tuyệt nhiên không phải là quả cầu, mà là một con mắt khổng lồ!
Con mắt khổng lồ mở ra, ánh sáng quỷ dị màu tím bao trùm cả tòa thành thị.
Ý thức của Phó Giáo Chủ trở về tổng bộ, trên tay vẫn đang cầm con mắt khổng lồ.
"Không hổ là Tiên Nhãn được luyện chế bởi Bất Hủ Tiên Nhân, lòng người là phức tạp nhất, nó có thể giải phóng bản tính, khơi lên những mặt đen tối nhất trong tâm hồn con người, cũng chỉ có Tiên Bảo mới có thể làm được."
Phó Giáo Chủ trả lại Tiên Nhãn cho Giáo Chủ, có chút lưu luyến không nỡ, cơ hội để sử dụng chí bảo của Tiên Nhân chẳng nhiều.
Theo lý thuyết mà nói thì lão ta không có quyền hạn để sử dụng Tiên Nhãn, lần này để bắt đầu ải khảo nghiệm thứ ba, Giáo Chủ tạm thời giao Tiên Nhãn cho lão ta sử dụng.
Giáo Chủ nói: "Vòng khảo nghiệm thứ ba này vô cùng quan trọng, liên quan đến việc liệu có tu sĩ Chánh Đạo làm nội gián ẩn nấp trong Ma Đạo hay không."
"Tiên Nhãn có thể giải phóng bản tính của con người, tu sĩ Chánh Đạo có tâm tính lương thiện, sẽ không gây ra quá nhiều thiệt hại. Dưới sự bao phủ của hào quang Tiên Nhãn, những tu sĩ Chánh Đạo đó ngay cả khi muốn làm trái lòng của mình để giết người phóng hỏa cũng không được!"
"Thậm chí, khi tu sĩ Chánh Đạo nhìn thấy việc bất nghĩa, còn sẽ ra tay ngăn cản, như vậy bèn có thể sàng lọc ra những tu sĩ Chánh Đạo đã trà trộn trong đó!"
Để trở thành một tín đồ của Bất Hủ Giáo, điều kiện tiên quyết chính là không phải nội gián của Chánh Đạo.
Phó Giáo Chủ cười nói: "Hơn nữa, Tiên Nhãn này còn có thể dựa trên tu vi cao hay thấp để tự đánh giá sự tàn phá mạnh hay yếu của ai đó. Có Tiên Nhãn ở đây, hai người chúng ta chỉ cần chờ kết quả thôi."
‘Phập’.
Trái tim của người đi đường bị đâm thủng trong một nhát kiếm, những người khác sau khi nhìn thấy liền kêu la thất thanh mà chạy thục mạng, tán tu Ma Đạo đứng ở phía sau cười ha hả, vừa cười vừa bổ chẻ những người xung quanh, giết đến đầu rơi xuống đất, xác chết đầy đường.
"Sảng khoái, sảng khoái!" Tán tu Ma Đạo chưa bao giờ giết người một cách thỏa chí như vậy, tâm trạng vui sướng, giải phóng bản tính của bản thân, "Hôm nay, bèn lấy thi thể của bọn ngươi, để ta đặt nền móng của mình trong Bất Hủ Giáo!"
Gã ta phải nhân cơ hội này để giết đến thỏa mãn!
"Dừng tay!" Một cây thương lớn thình lình xuất hiện, đẩy lùi thanh kiếm của tán tu Ma Đạo.
Tán tu Ma Đạo nhìn rõ người vừa xuất hiện, hơi sững sờ trong giây lát: "Ta còn nói là ai, đây không phải là Phương Hạo sao, thông thường tỏ vẻ lạnh lùng đến thế, ta còn tưởng ngươi thật sự là một tu sĩ Ma Đạo làm nhiều việc ác, hoá ra ngươi là Chánh Đạo."
Phương Hạo cố gắng xoa dịu tâm tình, tự nhủ rằng đây là thời khắc quan trọng, không thể bại lộ thân phận Chánh Đạo, nếu không thì tất cả những nỗ lực trước đó sẽ bị mất toi, nhưng tiếc là dưới ánh sáng tím của Tiên Nhãn, bất kỳ vỏ bọc nào đều vô dụng.
Y thấy ngứa mắt với hành vi mặc ý giết chóc của tán tu Ma Đạo, muốn dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản!
Sự thôi thúc phát ra từ đáy lòng này không thể bị ngăn chặn bằng bất cứ thủ đoạn nào!
Phương Hạo và tán tu Ma Đạo đấu với nhau, thanh gươm giao phong với ngọn thương, trong phút chốc khó phân thắng bại.
"Quả nhiên có Chánh Đạo trà trộn vào đây!" Phó Giáo Chủ giận dữ nói, nếu không có ải khảo nghiệm thứ ba, tên Phương Hạo này bèn gia nhập Bất Hủ Giáo rồi!
Ánh mắt của Giáo Chủ rất lạnh lùng: "Không cần ta phải nói, ngươi hẳn là biết phải làm gì."
Phó Giáo Chủ gật đầu: "Ta bây giờ liền đi kêu đà chủ của phân đà Hoàng Nhạc giết tên đó!"
"Giết cái rắm, mau chóng thông báo cho đà chủ của phân đà Hoàng Nhạc, vị trí cứ điểm bại lộ rồi, mau tranh thủ thời gian mà bỏ chạy!"
"Ơ?" Phó Giáo Chủ há hốc mồm.
Giáo Chủ nói với vẻ như tiếc rằng không thể rèn sắt thành thép mà giải thích: "Ơ cái gì mà ơ, Phương Hạo có thể trà trộn vào khảo nghiệm, điều đó có nghĩa là Chánh Đạo đã biết vị trí của phân đà Hoàng Nhạc, còn không kêu họ thu xếp đồ đạc gấp rút chạy hay sao?"
"Vậy tên Phương Hạo này?"
"Không thể giết, Chánh Đạo chắc chắn có Hồn Đăng của Phương Hạo, nếu giết y, Chánh Đạo bèn biết rằng nội gián bị bại lộ rồi, hết thảy bọn chúng sẽ xông về phía phân đà Hoàng Nhạc. Nếu vậy thì phân đà Hoàng Nhạc nào còn thời gian để chạy?"
"Ồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận