Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 220: Trời âm u và trời quang

Là người sáng lập quán nướng 'Thử Lại Lần Nữa', tay nghề của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tất nhiên sẽ không tệ.
Điều này từ lúc ở quận Diên Giang đã có thể thấy được dấu hiệu, nay Lục Dương học được Tam Vị Chân Hỏa, thực lực lại tăng thêm một bậc.
Trong giai đoạn Trúc Cơ, xét về kỹ thuật nướng, Lục Dương tự tin đã không còn đối thủ.
Lục Dương thoáng lật xiên thịt, thì là, bột ớt trộn lẫn giữa các xiên thịt, dưới sức nóng của lửa, mùi vị được kích phát triệt để, ngay cả người thích ăn thanh đạm như Tần Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Nào nào nào, nướng xong rồi!"
Lục Dương để hai bó lớn xiên thịt vào khay nướng, vang lên 'thình' một tiếng, nghe có vẻ khá nặng trĩu.
Bên phía Mạnh Cảnh Chu cũng không nhàn rỗi, khoai tây nướng, hẹ nướng, đậu hủ nướng thay đổi liên tục trong tay hắn ta, mùi thơm hấp dẫn tỏa ra chẳng hề thua kém Lục Dương.
"Ngon quá!" Lý phụ Lý mẫu ăn hai xiên thịt, thốt ra lời cảm khái từ tận đáy lòng, dù gì cũng là học sinh giỏi, không chỉ tu vi cao, ngay cả tay nghề nấu ăn cũng giỏi như vậy, Lý Hạo Nhiên hoàn toàn không thể so sánh.
"Đệ cũng ăn một xiên!" Lý Hạo Nhiên đã sớm nghe danh tiếng về xiên nướng của Lục sư huynh và Mạnh sư huynh, mãi vẫn chưa có cơ hội thử qua.
Đây chính là xiên nướng từng ngon đến mức khiến cả Bất Hủ Giáo diệt vong.
"Ngon quá!" Mắt Lý Hạo Nhiên sáng lên, đây là xiên nướng ngon nhất mà y từng ăn.
Tần Nghiên Nghiên và Tô Y Nhân đều nhỏ nhẹ ăn từng miếng, dần dần, theo bầu không khí trở nên náo nhiệt, cũng không còn gò bó nữa.
Mọi người ăn uống no say, trên mặt lộ vẻ vừa lòng thỏa ý, thấy mọi người ăn đến hào hứng, Bất Hủ Tiên Tử thèm đến mức sắp nhỏ dãi.
Cô đang ở trạng thái linh hồn, không có vị giác, không ăn được đồ.
"Lục Dương, cho ta mượn tạm thân thể của ngươi, ta cũng ăn vài xiên." Bất Hủ Tiên Tử thương lượng với Lục Dương.
Lục Dương cũng không để ý lắm, hào phóng mà đổi quyền khống chế cơ thể với tiên tử.
Bất Hủ Tiên Tử hân hoan tiếp quản cơ thể Lục Dương, ăn ngấu nghiến, khá mất lịch sự.
"Haha, Lục sư huynh cũng bung xõa rồi!" Lý Hạo Nhiên cười nói, trước đó dáng ăn của Lục sư huynh tương đối nhã nhặn, vừa rồi lại như đổi thành một con người khác, ngấu nghiến ăn xiên thịt, uống từng ngụm lớn nước cốt tre - xung quanh quận Lạc Phượng có nhiều rừng trúc lá đỏ, nước tre trong vắt ngọt lịm, rất ngon, nhiều du khách đến đây đều sẽ thưởng thức món ngon này.
Lục Dương thở dài, tốt xấu gì cũng là tiên tử, có thể giữ kẽ xíu được không?
"Bọn người Ứng Thiên Tiên cũng từng khuyên ta, bảo ta ở trước mặt người ngoài cố gắng nói ít thôi, còn nói rằng bốn người bọn họ thông qua một loạt nỗ lực, vất vả lắm mới nâng cao ấn tượng của người đời về tiên nhân, bảo ta đừng phá đám."
"Nhưng ở đây đâu có người ngoài đâu." Bất Hủ Tiên Tử không coi Lục Dương là người ngoài.
"Nhưng vấn đề là cô dùng thân thể của ta!" Lục Dương giận dữ nói.
"Ôi dào, giữa chúng ta còn cần gì phân biệt cái gì mà đồ của ngươi hay đồ của ta chứ." Bất Hủ Tiên Tử tỏ ra rất hào phóng trong chuyện này, "Đợi sau này tìm được di sản của ta, ta chia cho ngươi một nửa."
Lục Dương nhớ lại lúc mới quen Bất Hủ Tiên Tử, Bất Hủ Tiên Tử từng nói, bảo cô chôn kho báu tiên nhân ở Sao Bắc Cực, tất thảy đều là bảo vật trân quý của cô ta.
Với sự hiểu biết của Lục Dương về Bất Hủ Tiên Tử, tám phần trong đó chẳng có gì tốt đẹp.
"Nếu thực sự không được, thì ta truyền thụ cho ngươi vài tay nghề nấu nướng cấp Tiên Nhân." Bất Hủ Tiên Tử coi nhị đương gia hệ Bất Hủ như người kế thừa y bát của mình.
Lục Dương trợn mắt, không nói gì.
Bỏ qua tiểu tiết nhỏ nhặt mà chỉ có hai người họ biết này, trải qua một bữa cơm tối, tất cả mọi người đều ăn đến thỏa thuê.
Lý phụ Lý mẫu sắp xếp phòng ốc cho Lục Dương và những vị khách còn lại.
Sau khi tắm rửa, Lục Dương lấy ra cái gối cao nửa người từ ngọc bài thân phận, đây là gối ôm của Lục Dương, Lục Dương thích ôm thứ gì đó khi ngủ.
Lục Dương có kinh nghiệm ngủ hơn chục năm, ở đâu cũng có thể ngủ rất ngon, chưa bao giờ kén chọn chỗ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Dương tỉnh dậy, gối ôm đã bị mình đá xuống chân giường, trông có chút đáng thương.
"Con tiểu nha đầu tên Tô Y Nhân này có lòng rồi." Bất Hủ Tiên Tử đột nhiên nói một câu như vậy.
"Nói vậy là sao?"
"Cô ta nhân lúc bọn ngươi đang ngủ, đã bố trí một trận pháp trong sân, đối với ngươi thì vô dụng, nhưng với phụ mẫu của Lý Hạo Nhiên, có thể giúp họ tu luyện trong vô thức, truyền dẫn linh lực, tăng trưởng tu vi, chỉ là việc này cần rất nhiều thời gian, bây giờ nhìn không ra, phụ mẫu của Lý Hạo Nhiên cũng không nhận ra điểm này."
Lục Dương bước ra khỏi phòng, duỗi lưng một cái, thời tiết không tệ, là một ngày âm u, mát mẻ.
So với ngày nắng, Lục Dương thích ngày âm u hơn.
Hắn thấy Lý Hạo Nhiên đang đánh quyền, tĩnh tọa trong sân.
"Lý sư đệ về đến nhà cũng chăm chỉ thế sao?" Lục Dương kinh ngạc, hắn tưởng mình dậy đã đủ sớm rồi, không ngờ Lý Hạo Nhiên còn dậy sớm hơn cả hắn, hơn nữa còn đang tu luyện.
Nhớ lúc ở Vấn Đạo Tông, y cũng đâu chăm chỉ đến thế.
Lý Hạo Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, truyền âm cho Lục Dương: "Lục sư huynh không biết đấy thôi, đừng thấy hôm qua đệ về nhà phụ mẫu vui mừng, chào đón đệ về, dựa theo kinh nghiệm của đệ, đợi ngủ qua một đêm, sang ngày thứ hai, cảm giác mới mẻ của họ qua đi rồi, thì sẽ mắng đệ, nói đệ ở nhà chỉ biết ăn với ngủ, sống quá biếng nhác."
"Thay vì để họ mắng, chi bằng đệ chủ động từ trước, giả vờ rất chăm chỉ, dù sao chỉ làm tí này trong buổi sáng thôi, ban ngày ra ngoài chơi, họ cũng không quản được."
Lục Dương bừng tỉnh, không ngờ trong vấn đề này còn có tri thức như thế.
Điều Lý Hạo Nhiên không nói ra đó là, nếu Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không đến, cha mẹ còn có thể nuông chiều y thêm hai ngày, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vừa đến, thời gian nuông chiều y sẽ rút ngắn đáng kể!
"Hạo Nhiên dậy sớm vậy sao?" Lý mẫu thấy Lý Hạo Nhiên sớm tinh mơ đã tu luyện, Lục Dương còn đứng bên cạnh, bà ấy bèn vui mừng hớn hở.
Chắc hẳn là Lục Dương dẫn theo Lý Hạo Nhiên cùng tu luyện.
Lý Hạo Nhiên trầm mặc.
Y rất muốn nói một câu, mẹ, giá trị của hạng năm cùng lứa trong Vấn Đạo Tông của con thực sự không thấp đâu.
Câu này không sai, với thiên phú của Lý Hạo Nhiên, bất luận là ở tông phái hạng nhất, hay siêu hạng nhất, đứng đầu trong cùng trang lứa là chuyện chắc như đinh đóng cột, ngay cả trong mấy khóa trước của Vấn Đạo Tông, cũng có thể xếp vào ba hạng đầu.
Đáng tiếc rằng trong lứa này có quá nhiều yêu ma quỷ quái.
Khi ăn sáng, Tô Y Nhân chỉ ăn trong im lặng, không hề nhắc tới chuyện đêm qua bố trí trận pháp trong sân, có vẻ cô không muốn để người khác biết chuyện này.
Nếu không có Bất Hủ Tiên Tử, Lục Dương cũng không biết.
"Đi, ta dẫn các huynh đi dạo một vòng quanh quận!" Lý Hạo Nhiên gọi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, y suy ngẫm một chút, lại gọi cả Tần Nghiên Nghiên và Tô Y Nhân.
"Nể mặt các người là khách nên ta mới mời mấy người thôi, các người đừng nghĩ ngợi lung tung." Lý Hạo Nhiên nói với Tô Y Nhân.
Cho dù như vậy, Tô Y Nhân vẫn cười rất vui vẻ.
Mấy người chuẩn bị chu đáo, đang định ra cửa, thì thời tiết vốn âm u càng trở nên u ám, tầng mây dần dày lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm.
"Sắp mưa to rồi." Lý Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn trời, hơi tiếc nuối, quận Lạc Phượng nhiều mưa, nhìn mức độ âm u này, khó tránh một trận mưa lớn, "Xem ra hôm nay không đi được rồi."
Tô Y Nhân nghe vậy, vung một chưởng lên trời, mây đen u ám như đè nặng lên thành trì lập tức tan biến, thay vào đó là bầu trời quang đãng.
Tô Y Nhân mỉm cười dịu dàng, như thể chẳng có gì xảy ra: "Trời quang rồi, chúng ta đi thôi."
Lý Hạo Nhiên cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận