Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 100. Nhuốm Máu

Chương 100. Nhuốm Máu


Người dịch: Whistle

Đi Đông An phủ!

Tần Thanh Dung vừa dứt lời thì sắc mặt ba người còn lại đều hơi thay đổi, thần sắc khác nhau.

Ánh mắt Tề sư huynh lộ vẻ phức tạp, thoải mái, cũng có lo lắng.

Tần Thanh Dung là con gái duy nhất của Tần sư phụ nên y có trách nhiệm chiếu cố nàng, nhưng nếu nàng ở lại thì chưa chắc là chuyện tốt với hiệu thuốc.

Rời đi, đối với song phương đều tốt.

Mạc Cầu thì lại không nhịn được nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, xem ra không thể tránh được rồi.

Bạch Cảnh Thiềm thì lại tỏ vẻ không hiểu:

"Thanh Dung, đây là vì sao?"

Gã ta không nhịn được cất cao giọng nói:

"Nàng ở lại, sản nghiệp hiệu thuốc, bạn cũ thân bằng đều ở đây, đi Đông An phủ thì muội có thể được cái gì?"

"Bạch đại ca." Tần Thanh Dung hơi cúi đầu, thanh âm phiêu hốt:

"Trước khi mẹ ta mất, nơi mà bà muốn đi nhất chính là căn nhà cũ ở Đông An phủ, đây cũng chính là ý nghĩ của cha ta."

"Bởi vì ông ngoại nên gia đình muội không thể trở về, bây giờ muội muốn thay thế cha mẹ trở về nhìn xem."

"Cũng coi là. . . Hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ."

"Ngươi. . ." Bạch Cảnh Thiềm ngừng lại, dậm chân nói:

"Lần đi Đông An phủ này có thể cả đời cũng sẽ không thể gặp lại nhau nữa, chẳng lẽ muội bỏ được những người bằng hữu nhiều năm tương giao như bọn huynh sao."

"Vả lại ta. . . Ta vốn định. . ."

"Haizz!"

Nói đến chỗ này, gã lại thở dài một tiếng, im lặng dậm chân.

"Thanh Dung hiểu được tình nghĩa của Bạch đại ca." Tần Thanh Dung ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào:

"Nhưng Đông An phủ, Thanh Dung không thể không đi, nếu không sẽ không thể đối mặt với phụ mẫu ở dưới cửu tuyền."

"Bạch thiếu gia." Tề sư huynh cũng mở miệng nói bằng giọng lạnh lùng:

"Sư muội có đi hay không thì cũng là chuyện nhà của hiệu thuốc ta, hình như không có quan hệ gì với Bạch đại thiếu gia ngươi?"

"Thôi được!" Ánh mắt Bạch Cảnh Thiềm chớp động, lập tức vung mạnh tay áo:

"Nếu Thanh Dung tâm ý đã quyết, Bạch mỗ cũng không còn gì để nói, bữa cơm này coi như là thực tiễn."

Nói xong liền bưng lên chung rượu trước mặt, thi lễ với ba người:

"Bạch mỗ uống trước, các vị tùy ý!"

"Bạch đại ca." Bờ môi Tần Thanh Dung run run, im lặng nấc nở, nàng cũng lập tức bưng chén rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.

"Sư muội yên tâm." Tề sư huynh ở bên cạnh mở miệng:

"Là đồ của muội thì sư huynh tuyệt không nhúng chàm, ta cũng đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết cho chuyến đi lần này rồi."

"À, không phải là vi huynh sốt ruột đuổi muội đi, mà là Mạc sư đệ kêu ta sớm chuẩn bị sẵn đồ vật."

"Muội hiểu rồi." Tần Thanh Dung gật đầu, nâng chén nói:

"Sau này làm phiền sư huynh quản lý hiệu thuốc, Thanh Dung vô năng, không thể giúp sư huynh phân ưu giải nạn."

"Sư muội nói gì vậy." Tề sư huynh cuống quít đứng lên, lời này làm cho mặt y vừa thẹn lại vừa nóng:

"Nếu như sư muội nguyện ý lưu lại, vi huynh tuyệt đối không ham muốn sản nghiệp hiệu thuốc, nguyện chắp tay dâng lên."

Nếu như nói được kế thừa hiệu thuốc Thanh Nang mà trong lòng Tề Côn không vui mừng thì đương nhiên là không có khả năng, nhưng còn không đến mức vì vậy mà quên đi những chuyện khác.

"Thanh Dung không có ý này." Tần Thanh Dung lắc đầu, há miệng muốn giải thích, lại thở dài nói:

"Được rồi."

"Sư huynh, muội kính huynh một chén!"

"Cạn!"

"Mạc sư đệ, trên đường làm phiền, ta vậy kính sư đệ một chén."

"Sư tỷ khách khí."

"Bạch đại ca. . ."

"Đừng nói nữa, lời ở trong rượu, chúng ta cạn!"

"Coong . ."

Chén rượu va chạm, đám người này tùy ý uống cạn, không bao lâu sau liền nốc hết một vò rượu vào bụng.

...

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Thanh Dung đột nhiên cảm thấy giữa mũi miệng có mùi lạ vọt lên, ý thức lập tức khôi phục.

"Sư tỷ." Mạc Cầu nói nhỏ ở bên tai nàng:

"Sư tỷ đã tỉnh chưa?"

"Ta tỉnh rồi." Tần Thanh Dung lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ đành cười khổ:

"Xem ra uống nhiều lắm."

"Uống cũng không nhiều." Mạc Cầu nói bằng giọng băng lãnh:

"Chẳng qua trong rượu bị người ta hạ dược mà thôi."

"Hả. . ." Tần Thanh Dung sững sờ, nàng không kịp phản ứng, phí sức ngẩng đầu lên hỏi:

"Đệ nói cái gì?"

"Sư tỷ, lần này chúng ta đi Đông An phủ xa chừng ngàn dặm, trên đường đi sẽ không bình tĩnh như vậy." Mạc Cầu mở miệng:

"Chuyện hôm nay xem như là một bài học, sau này đừng tái phạm là được."

"Ta không rõ đệ nói. . ." Tần Thanh Dung còn muốn mở miệng, nhưng lại thấy Mạc Cầu đưa tay chỉ về phía sau:

"Sư tỷ, tỷ nhìn thử liền biết."

Nói xong hắn liền đứng dậy, đi thẳng tới thiên phòng thu dọn đồ đạc.

Nếu như không phải vì dạy cho Tần Thanh Dung một bài học, miễn cho sau này rước phải phiền phức, thì Mạc Cầu cũng chẳng muốn lãng phí khoảng thời gian này, sớm đã vạch trần vụ thuốc mê này rồi bỏ đi.

Tần Thanh Dung quay người, chỉ thấy trong gian nhà chính có một bóng người đang lén lén lút lút, thỉnh thoảng còn tìm kiếm thứ gì đó.

Dù rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng nàng lại có thể dễ dàng nhận ra bóng người quen thuộc này.

Là Bạch Cảnh Thiềm!

Trước cổng đã chất đầy vàng bạc châu báu, thư hoạ trân quý, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Mà ở bên cạnh còn có hai cái túi đã được đóng gói sẵn, đối phương đang làm gì thì không cần nói cũng biết.

"Trộm. . . Trộm đồ?"

Tần Thanh Dung giật mình, cơ hồ không thể tin được một màn trước mắt.

Ở trong lòng nàng, hình tượng của Bạch Cảnh Thiềm vẫn luôn là tao nhã nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, làm người chính trực.

Còn là nam nhân mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng.

Sở dĩ nàng lưu luyến nơi này, Bạch Cảnh Thiềm liền là nguyên nhân lớn nhất.

Bây giờ. . .

Vị Bạch gia đại thiếu gia không nhiễm phong trần, cao cao tại thượng lại làm ra chuyện dơ bẩn này?

"Ầm!"

Ngọn đèn rơi xuống rơi xuống, Bạch Cảnh Thiềm mang theo một đống đồ vật xuất hiện ở trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tần Thanh Dung:

"Muội tỉnh rồi?"

"Tại sao?" Tần Thanh Dung lung lay thân thể đứng lên, hai mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt, tiếp tục gầm thét:

"Tại sao?"

"Loại thuốc mê dởm này, làm ta lãng phí mất mấy lượng bạc." Bạch Cảnh Thiềm hừ lạnh một tiếng, đặt đồ vật trong tay xuống rồi cất bước đi tới:

"Muội hỏi ta tại sao à?"

"Tự nhiên là vì tài, chứ không thì còn có thể vì cái gì?"

"Vốn là nếu như ngươi không đi thì ta cũng không cần phiền phức như vậy, ai biết được hết lần này tới lần khác ngươi lại không biết điều!"

"Thì ra, thì ra người ham sản nghiệp của nhà ta, vẫn luôn là ngươi!" Thân thể mềm mại của Tần Thanh Dung run rẩy.

"Xem như thế đi." Chuyện đã tới nước này, Bạch Cảnh Thiềm cũng lười ngụy trang, nghe vậy liền nhún vai một cái:

"Hôm nay ta vốn định hoàn thành chuyện tốt của đôi ta, tiếp đó danh chính ngôn thuận cưới ngươi qua cửa rồi kế thừa sản nghiệp hiệu thuốc."

"Ai biết. . . Ngươi lại muốn đi?"

"Vậy thì đừng có trách ta trực tiếp động thủ, sao có thể để cho những món đồ tốt này lại cho những người khác chứ?"

"Sư tỷ, đừng có lải nhải với gã nhiều như vậy làm gì." Đột nhiên, Mạc Cầu đeo một cái túi từ thiên phòng đi ra, nói:

"Chúng ta đi gọi người, đường đường là Bạch gia đại thiếu gia vậy mà dám hạ độc ăn cướp, sẽ có người của nha môn tới xử lý."

"Đi gọi người?" Sắc mặt Bạch Cảnh Thiềm trầm xuống, thân thể nhoáng một cái liền ngăn chặn mất lối đi ra bên ngoài:

"Ngươi cho rằng ta sẽ để cho các ngươi ra ngoài sao?"

"A. . ." Mạc Cầu nhẹ a một tiếng:

"Hạ độc đã vô dụng, trên người chúng ta có chân, có miệng, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể chạy trốn hay sao?"

"Trốn?" Bạch Cảnh Thiềm cười gằn, cất bước tới gần hai người:

"Tại sao ta lại muốn trốn?"

"Ngươi định làm gì?" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, lặng lẽ thối lui đến sau lưng Tần Thanh Dung, nói:

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Phải thì như thế nào?" Trong mắt Bạch Cảnh Thiềm lộ ra sát cơ, từng bước tới gần, sắc mặt cùng càng dữ tợn:

"Thanh Dung, chuyện tới nước này thì cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình, muội yên tâm, trước khi chết thì Bạch đại ca sẽ để cho muội dễ chịu một lần, hưởng thụ nhân gian khoái lạc rồi mới đi, như vậy mới không uổng công muội tới nhân gian một lần."

"Ngươi nói cái gì?" Thân thể Tần Thanh Dung lắc lư, trong con ngươi có kinh có giận, giống như là lần đầu tiên nhận biết đối phương:

"Vô sỉ!"

"Chậc chậc. . ." Bạch Cảnh Thiềm lắc đầu cười khẽ:

"Ở trước mặt các ngươi ta vẫn luôn phải giả bộ này nọ, ta đều nhanh quên mình vốn là bộ dạng gì rồi, bây giờ ta sẽ để cho muội thấy cái gì mới gọi là vô sỉ."

"Tiểu tử!" Gã nhìn Mạc Cầu, thân thể lao vọt lên:

"Ta sẽ giết ngươi trước!"

Gã thi triển Bạch gia Thất Tinh bộ, thân hình lấp lóe, quần áo phần phật, một bộ hơn một trượng, lao nhanh tới chỗ Mạc Cầu.

Bạch Cảnh Thiềm thân là cao thủ đỉnh tiêm của thế hệ trẻ trong thành, tuổi còn trẻ mà tu vi võ đạo đã vào Đoán Cốt.

Lúc này gã bổ nhào về phía trước, uy thế doạ người.

"Dừng tay!" Tần Thanh Dung vội vã rống to, không ngừng lấy đoản kiếm trên người ra rồi đâm về phía Bạch Cảnh Thiềm.

Nàng vội vàng thi triển, lại còn ôm lấy hi vọng không làm bị thương đối phương, chỉ cầu có thể ngăn lại thế lao tới của gã.

Lại không ngờ rằng. . .

Mạc Cầu đang tránh sau lưng Tần Thanh Dung lộ ra cặp mắt băng lãnh, nhẹ nhàng bấm tay bắn ra một cục đá mà không có người có thể nhìn thấy được.

"Phốc!"

Ám khí đánh trúng trên người Bạch Cảnh Thiềm, làm cho thân hình gã ta cứng đờ, đúng lúc này thì thanh đoản kiếm của Tần Thanh Dung đã đâm tới.

"Đừng!"

"XÌ.... . ."

Máu tươi bắn tung tóe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận