Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 720. Đệ Tử

Chương 720. Đệ Tử


Người dịch: Whistle

Thái chân nhân còn tiếp tục nói:

"Trừ cái đó ra, Thái Ất phong cũng sẽ cung cấp Linh vật, tài nguyên chỉ nhiều hơn Thuần Dương cung chứ không ít, đồng thời còn mở ra Thái Ất đại điện, cho ngươi vào trong lĩnh hội bảy bảy bốn mươi chín ngày."

"Những cung khác cũng sẽ cho một chút."

"Hô. . ."

Mạc Cầu hít sâu một hơi, ngăn chặn chập trùng trong lòng, nghiêm mặt hỏi:

"Đệ tử cần làm những gì?"

"Lưu lại truyền thừa." Thái chân nhân cúi đầu, dường như có một luồng xạ tuyến cực nóng hạ xuống, làm cho trong lòng Mạc Cầu sinh ra một cỗ áp lực.

"Trong vòng trăm năm, phải có ít nhất mười vị đệ tử Đạo cơ, Luyện khí nhập môn không thể ít hơn trăm người."

"Đương nhiên. . ."

"Điều kiện tiên quyết là truyền thừa của ngươi đủ để khiến cho tông môn bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy, mà không phải chỉ lấy một chút pháp môn chỉ tốt ở bề ngoài để đổi lấy."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Thái Ất tông không có khả năng vô duyên vô cớ bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy, hắn nhất định phải chứng minh bản thân mình đủ ưu tú, để cho tông môn cam nguyện đầu tư nhiều như vậy.

Bất luận kết quả của người lập tông có ra sao, truyền thừa, đệ tử đều sẽ lưu tại Thái Ất tông, hiện giờ đầu tư cũng sẽ không tiện nghi cho người ngoài.

Ân. . .

Tính toán rất cẩn thận, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

"Cho nên. . ."

Thái chân nhân trầm giọng mở miệng:

"Lựa chọn của ngươi là?"

"Đệ tử muốn trở về suy nghĩ một chút?" Mạc Cầu chắp tay, không có quyết định ngay.

"Có thể!"

Thái chân nhân gật đầu:

"Trong vòng bảy ngày, có thể tới gặp ta bất kỳ lúc nào."

. . .

Mạc Cầu lui ra đại điện, nghĩ nghĩ liền độn về hướng Bắc Đấu cung.

Có một số chuyện hắn muốn hỏi Nhạc Thủ Dương một chút.

Không chỉ Nhạc Thủ Dương, Thái Hòa cung Lý Vong Sinh cũng ở đây.

"Thành lập một cung?"

Hai người nghe vậy đều sững sờ, đối mắt nhìn nhau một chút, Lý Vong Sinh mới chậm rãi lắc đầu:

"Người có thể thành lập một cung đều cực kỳ hiếm thấy, gần ngàn năm nay, chỉ có Lý Mục Lý đạo hữu là được tông môn cho phép."

". . ."

Mạc Cầu chớp mắt.

Chuyện này lại khiến cho hắn cảm thấy không hiểu, hắn gần như không gặp được bất kỳ trở ngại nào, thậm chí dựa theo tình huống hiện giờ thì Thái Ất tông còn đang ước gì hắn tranh thủ thành lập một tông môn.

Ngô. . .

Cho nên nói, Tông chủ đang ham muốn truyền thừa trên người hắn sao?

Bất quá cũng không phải là không thể tiếp nhận phương thức tham lam này, dù sao chỉ cần Mạc Cầu thu đồ thì đương nhiên là sẽ không tàng tư Công pháp.

"Không có gì tốt hỏi." Nhạc Thủ Dương mở miệng nói:

"Chỉ có tông môn đáp ứng, tất nhiên là phải làm, chuyện Mạc đạo hữu muốn hỏi hẳn là Phần Thiên điện và Thái Ất đại điện có chỗ tốt gì, đúng không?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Đang muốn thỉnh giáo."

.....

Sau khi rời đi Bắc Đấu cung, Mạc Cầu trở lại chỗ ở.

Không có chút nào ngoài ý muốn, Tần Tư Dung lại đang lười biếng, còn bị bắt tại trận.

Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, nói:

"Hôm nay chép lại U Minh Lục quyển thứ ba —— quyển thứ tư, nếu chép không được, kiểu chữ không hợp quy tắc, hay là có chỗ bỏ sót. . ."

"Ngày mai gấp đôi!"

Tần Tư Dung cong miệng nói:

"Biết."

"Biết còn không mau đi làm đi!" Mạc Cầu trầm giọng nói:

"Lại ham chơi nữa ta sẽ bỏ đói ngươi một tháng!"

"Nha. . ."

Dường như Tần Tư Dung đã quen với sự nghiêm khắc của Mạc Cầu cho nên cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ là mặt ủ mày chau đáp lời, còn vụng trộm nguýt hắn một cái mới chạy về thư phòng.

"Nha đầu này!"

Mạc Cầu nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn có Nguyên Thận Quyết và Địa Ngục Đồ có thể diễn hóa huyễn cảnh, dùng tâm truyền tâm, có rất nhiều tiện lợi trong chuyện truyền đạo học nghề.

Tần Tư Dung vừa ra sinh ra ý thức chỉ mới hơn một năm.

Mà bây giờ đã có thể hiểu biết thuần thục chữ nghĩa, cũng đã hiểu rõ đại khái về thường thức cơ bản trong tu hành, lại có thể tự mình tu hành.

Ngôn ngữ giao lưu thì càng không phải bàn.

Những chuyện này đều được truyền thụ ở bên trong huyễn cảnh.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ vừa sinh ra linh trí, đối với thế gian vạn vật tràn ngập hiếu kì, tính tình hiếu động nhất thời khó mà sửa đổi.

Đây cũng là lần đầu tiên mà Mạc Cầu nghiêm túc thu đồ, thụ pháp, dạy người đạo xử thế, nhưng mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ thì dạy thế nào.

Huống chi. . .

Khi đối mặt với tướng mạo của Tần Thanh Dung, tâm tình của hắn cũng trở nên hết sức phức tạp.

Chỉ có thể làm nghiêm sư, quản giáo nhiều hơn.

Mấy ngày sau.

Ở phụ cận Thuần Dương cung phong lôi đại tác, một vệt độn quang màu đỏ trắng lướt ngang chân trời, thoáng chốc đã bay xa hơn mười dặm, cuối cùng hạ xuống trước cửa động phủ.

"Sư tôn, đệ tử Vương Hổ cầu kiến!"

"Ông. . ."

Đại môn động phủ mở ra, một vị nữ tử mặc bộ quần áo hoa hồng liễu lục từ bên trong nhảy ra, huy quyền đánh tới:

"Ai là sư tôn của ngươi, muốn bị đánh sao!"

"Hả?" Vương Hổ nhíu mày, Phong Lôi song sí ở sau lưng nhẹ nhàng chấn động, linh hoạt bay lên, nhìn về phía người tới:

"Ngươi chính là Tần sư muội sao?"

Nói xong y liền nhìn thằng vào người đối phương, nhướng mày, lắc đầu nói: "Sư muội, sao muội lại ăn mặc thành như vậy, quá xấu xí?"

"Phi!" Tần Tư Dung giận dữ:

"Không được gọi ta là sư muội, còn có, bộ đồ này của ta rất đẹp, là ta. . . Chọn rất lâu mới chọn được."

"Xấu chính là xấu, giống như việc sư muội vẫn luôn là sư muội, không thể sửa được." Vương Hổ bất vi sở động, chắp hai tay sau lưng, hóa một vệt lôi quang lấp lóe giữa không trung, tránh né thế công đột kích:

"Nghe nói muội vừa sinh ra linh trí không bao lâu, khó trách lại thích mấy thứ có màu sắc rực rỡ như vậy, ta không hiểu về cách ăn mặc của nữ nhi lắm, muội có thể đi hỏi sư tẩu của muội."

"Im ngay!"

Tần Tư Dung rống to, liều mạng nhảy tới, nhưng mà nàng lại không linh hoạt bằng Vương Hổ, bị trêu đùa một lát liền thở hồng hộc ngồi xổm ở trước cổng, giang rộng hai tay nói:

"Ngươi đừng mơ có thể đi vào!"

"Thật sao?"

Vương Hổ cười khẽ, thân thể nhoáng một cái, phân hoá thành ngàn vạn tàn ảnh lao tới trước, y lập tức xuất hiện ở bên trong động phủ.

"Ngươi. . ."

Tần Tư Dung vội vã quay người, đợi khi chạy vào bên trong liền thấy Vương Hổ đang quỳ rạp ở trước mặt Mạc Cầu.

"Đệ tử Vương Hổ, khấu kiến sư phụ!"

"Thế nào, nhiều năm không thấy, hiểu được lễ phép rồi à." Mạc Cầu đặt miếng ngọc giản trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang, đưa tay chậm rãi ra hiệu:

"Đứng lên đi."

"Ngươi, đừng có quậy nữa!"

Câu tiếp theo là nói với Tần Tư Dung.

"Tạ ơn sư phụ!" Vương Hổ dập đầu, thi lễ xong mới đứng dậy, y lập tức nhếch miệng cười:

"Đồ nhi vốn nên tới sớm hơn, bất quá Thiền nhi cần có người chăm sóc, thể cốt của Bình An cũng rất suy yếu, cho nên mới tới trễ một chút."

"Đã nghe nói." Mạc Cầu gật đầu:

"Hài tử quan trọng, chỗ ta cũng không cần phải gấp."

Trong khoảng thời gian này, Vương Thiền đã sinh con, Vương Hổ không dám tự ý rời đi.

Không giống với phàm nhân và những tu sĩ khác, Vương Thiền và Vương Hổ tu vi cao thâm, huyết mạch của Vương Hổ lại khác thường, sau khi kết hợp muốn sinh ra hậu đại cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chỉ là thời gian mang thai thôi cũng đã dài hơn ba năm rồi!

Hơn ba năm, tu vi của Vương Thiền không chỉ không có tiến bộ, mà lại còn giảm xuống trên phạm vi lớn, tinh khí toàn thân cơ hồ đều cung dưỡng cho thai nhi.

Cho dù là vậy, thai nhi muốn xuất sinh cũng là chuyện vô cùng mạo hiểm.

Huyết mạch tách rời không phải là chuyện bình thường, Vương Hổ đã không phải người, vì mang thai đứa bé này, nghe nói hai người còn chuyên môn tu luyện một môn bí pháp nào đó, lại phục dụng Linh đan đặc chế.

May mắn, cuối cùng cũng mẹ con bình an.

Bình An chính là tên của đứa trẻ này, cầu được chính là phúc khí.

"Có thời gian thì để Vương Thiền mang hài tử tới đây ta xem một chút."

"Vâng!"

Tùy ý hàn huyên vài câu, Mạc Cầu liền thu tầm mắt lại.

Có lẽ là đã trưởng thành, có lẽ là vì đã có vợ con, tính tình của Vương Hổ đã ổn trọng hơn trước kia rất nhiều, cũng không còn nghịch nghợm nữa, cử chỉ có độ.

Nghĩ kỹ lại, không phải hắn cũng từng như vậy sao?

Động tác chầm chậm, ăn nói có ý tứ, ánh mắt tang thương, hỉ nộ không lộ, thế sự khó mà động tâm, chỉ có đạo tâm là vẫn không thay đổi.

Sau khi hỏi thăm xong, Mạc Cầu liền nói chính sự:

"Ta muốn thoát ly Thuần Dương cung, thành lập Toàn Chân đạo thống, ngươi có nghe nói qua chuyện này chưa?"

"Toàn Chân đạo thống?" Vương Hổ sững sờ, hai mắt mờ mịt:

"Không có, chuyện khi nào?"

"Bây giờ cũng còn không có bao nhiêu người biết." Mạc Cầu bưng Linh trà lên uống một ngụm, nói:

"Qua một thời gian nữa sẽ truyền ra."

"Nha!" Vương Hổ gật đầu, y cũng không rõ thành lập đạo thống là có ý gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc y lập tức đưa ra quyết định:

"Sư tôn đi đâu, đệ tử liền đi đó, còn có Thiền nhi và Bình An."

"Không cần phải nghiêm túc như vậy, đây là chuyện tốt." Mạc Cầu nét mặt nghiêm nghi giống như đang muốn tuyên thệ hiệu trung của y liền không khỏi cười lắc đầu, cũng đưa cho Vương Hổ một miếng ngọc giản:

"Đây là thứ mà tông môn đưa cho ta, mấy năm nay ta vẫn luôn không trở về, có nhiều thứ không rõ, ngươi xem một chút mấy thứ này là cái gì?"

"Vâng!"

Vương Hổ trả lời rồi đưa tay tiếp nhận, Thần niệm vừa quét qua thì y lập tức sững sờ.

Trừng to mắt nhìn, tựa hồ là đang không thể nào tin được, lại cúi đầu xuống.

"Cái này. . ."

Trên mặt y lộ rõ sự kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi:

"Chẳng nhẽ tông môn muốn cho sư phụ tất cả những thứ này sao?"

"Đây cũng quá. . ."

"Nhiều đi!"

"Rất nhiều sao?" Mạc Cầu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận