Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 624. Mồi Câu

Chương 624. Mồi Câu


Người dịch: Whistle

Đám thủy phỉ ở trong Linh chu bỏ chạy tán loạn, mà vài phe thế lực xông vào Linh chu thì lại rất cẩn thận.

Thiên Nhai đạo tràng, Chu gia, cùng với lục đại thế chia ra thành những nhóm nhỏ rồi dọc theo những lỗ hổng trên Linh chu để chui vào bên trong.

"Chuyến đi hôm nay có quá nhiều chuyện không thích hợp."

Có người nhỏ giọng mở miệng:

"Vừa bắt đầu thì đây đã là một cái bẫy, bây giờ lại còn dẫn chúng ta vào đây, sợ là cũng không có lòng tốt gì, ta cảm thấy nên đi trước."

"Nếu như thật sự là cạm bẫy, ở bên ngoài cũng đã đủ tiêu diệt toàn bộ chúng ta rồi." Diệp Phi Hoa quét mắt nhìn người này một cái:

"Nếu Hàn bang chủ sợ hãi như vậy thì có thể đi ra trước, chỉ là không biết chiếc Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy Chu này có còn động thủ với các ngươi nữa hay không thôi."

"Ây. . ."

Sắc mặt đối phương cứng đờ.

"Ta cũng cảm thấy không đúng." Tống Đốc túc tiếng nói:

"Vừa bắt đầu thì chúng ta đã rơi vào trong cạm bẫy, nhưng lấy tình huống hiện giờ thì xem ra bọn thủy phỉ này vẫn chưa hoàn toàn khống chế được Linh chu, cho nên mới cho chúng ta thời cơ lợi dụng."

"Chúng ta phải nhân lúc bọn chúng chưa chưởng khống được toàn bộ Linh chu liền giết vào thì còn có phần thắng, đợi khi thủy phỉ chân chính khống chế lại chiếc Linh chu này thì lúc đó mới thực sự là chết không có chỗ chôn."

"Oanh!"

Tống Đốc còn chưa dứt lời thì dưới chân của đám người đột nhiên chấn động.

Khi cơn chấn động qua đi, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, trong mắt của không ít người đều hiện ra vẻ mừng thầm.

"Cảm giác. . ."

"Khôi phục rồi!"

"Thủy phỉ đang lẩn trốn!"

Linh chu vốn áp chế ở khắp mọi nơi, trước đó khi bọn hắn toàn lực ứng phó thì cũng chỉ có thể cảm nhận được tình huống trong phạm vi trăm trượng.

Nhưng bây giờ thì lại không bị hạn chế.

Thần niệm quét qua, trong tầm mắt có thể nhìn thấy ở nơi xa có rất nhiều thủy phỉ đang hốt hoảng bỏ chạy.

Những người có thần niệm càng mạnh thì lại càng phát hiện được tình huống hư hại của chiếc Linh chu này, nhưng đám người này đều nói tiếng nào mà lập tức bổ nhào tới phía trước.

"Đuổi theo!"

"Giết thủy phỉ!"

Đám người hưng phấn gào thét, trong bất tri bất giác đã tản ra.

Sắc mặt Chu Tử Thăng âm trầm, không biết gã ta đang có ý nghĩ gì, dọc theo thông đạo xông ra vài dặm, nhìn xung quanh một chút rồi xe nhẹ đường quen bay thẳng tới tàng bảo khố trên Linh chu.

Tống gia, Phái Thương Vũ và các phe thế lực thì lại tiến lên phía trước theo con đường chính, giảo sát mấy tên thủy phỉ muốn đào tẩu rồi bay thẳng đến phần hạch tâm của Linh chu.

Mặt khác.

Diệp Phi Hoa cũng đã biến mất không biết khi nào.

Nàng đang lấp lóe đi đi về về ở trong đường hầm giống như quỷ mị, chốc chốc lại gặp được thủy phỉ, kiếm quang lóe lên, chỉ để lại tàn thi toái nhục nằm trên đất.

Không bao lâu sau.

Bóng người của nàng xuất hiện trước một thông đạo bị đứt gãy, trước mặt toàn là nước bùn, các loại vật liệu của Linh chu vương vãi khắp nơi, một vết rách kéo dài chừng mười dặm xuất hiện.

Cũng có những âm thanh như có như không vang lên.

. . .

"Ta biết Lục La ở nơi nào!"

Tiết Lục Y vừa mới thoát khốn tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy, mặc dù trong mắt lộ ra vẻ nghĩ mà sợ, nhưng vẫn tràn đầy lo lắng.

"Nàng đã bị kia tên 'hái hoa tặc' kia bắt đi, không biết đã bị tra tấn như thế nào rồi."

"Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, càng không liên quan gì đến Phái Thương Vũ." Mạc Cầu chắp tay, sắc mặt đạm mạc, không hề động dung chút nào:

"Nếu đám người kia đã dám đắc tội với một vị Tông sư Kim Đan thì tuyệt đối không phải là kẻ vớ vẩn, đừng có suy nghĩ lung tung, dưỡng thương của mình cho tốt trước đi."

"Thế nhưng là. . ."

Tiết Lục Y giãy dụa mở miệng.

"Có lần trong lúc đang bị thủy phỉ tra tấn thì ta cũng đã nghe bọn chúng nói qua chuyện này." Quách Bộ Bình mệt lả nghiêng người dựa vào vách tường, trầm giọng nói:

"Hình như tên 'hái hoa tặc' kia có yêu cầu đặc thù, cần xử nữ Đạo cơ cảnh, cho nên liền ủy thác cho đám thủy phỉ tìm kiếm bắt cóc dùm gã, mỗi đưa tới một người đều sẽ có hậu lễ."

"Các vị. . ."

Quách Bộ Bình nhìn Tiết Lục Y, Tống thị nữ, trên mặt hiện ra vẻ may mắn:

"May mắn có cứu binh chạy đến, nếu không hậu quả khó mà lường được."

"Đa tạ ân cứu mạng của Mạc trưởng lão và Hà tiên tử." Nữ tử họ Tống giãy dụa đứng dậy, nghiêm mặt thi lễ với Mạc Cầu và Hà Nhược Lan:

"Ân này, tiểu nữ vĩnh viễn không dám quên, ngày khác nếu như có chuyện cần, phàm là tiểu nữ có thể làm được, chắc chắn sẽ xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ!"

"Đạo hữu khách khí." Hà Nhược Lan khoát tay, há to miệng, nói:

"Thật ra ta cũng không hỗ trợ được cái gì."

Hà Nhược Lan không chỉ không hỗ trợ được gì, thậm chí suýt chút nữa ngay cả bản thân cũng bị bắt đến sào huyệt này giống như những người này, trở thành uyên ương đồng bệnh tương liên.

"Thật ra muốn hỗ trợ cũng rất đơn giản!"

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

"Ai?"

"Diệp tỷ tỷ!"

Lưu quang xuyên thủng nước bùn, lộ ra thân hình, chính là Diệp Phi Hoa của Thiên Nhai đạo tràng.

Sắc mặt chúng nữ biến đổi, vừa mừng vừa sợ.

Diệp Phi Hoa xuất hiện ở đây, nói rõ đám thủy phỉ ở đây đã không làm được gì nữa, bại cục đã định, nói không chừng đã bị bắt hết rồi.

"Là ta."

Diệp Phi Hoa gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Tiết Lục Y, nữ tử họ Tống:

"Nếu người kia đã cần các ngươi, vậy hai vị không ngại tạm thời xem như mồi câu, dụ tên 'hái hoa tặc' kia tới, như vậy mới có thể giải cứu Lục La."

Người này là đồ đệ Mộc Bát Công, đối với Lục La tình như tỷ muội, lần này sở dĩ muốn đến đây tiễu trừ thủy phỉ chính là nghe nói ở đây có manh mối.

Bây giờ đã tìm được manh mối thì đương nhiên không nguyện buông tha.

"Có đạo lý." Quách Bộ Bình gật đầu:

"Đám thủy phỉ kia có thể bắt được tu sĩ Đạo cơ, thực lực chắc chắn sẽ không yếu, nhưng lại giấu đầu lộ đuôi, hẳn là không phải cao thủ gì."

"Nếu có thể dụ gã này đi ra, sau đó mời Mộc tiền bối hoặc Tam Biện tiên sinh xuất thủ liền có thể bắt được người này, cũng có thể cứu được những người khác."

Về phần Mạc Cầu. . .

Y không nhìn thấu tu vi đối phương, nhưng lại nghe Tiết Lục Y gọi hắn là sư huynh, đại khái chỉ là Đạo cơ hậu kỳ, không phải Kim Đan.

"Không được." Diệp Phi Hoa lắc đầu:

"Không được bao lâu nữa thì tin tức đám thủy phỉ bại trận ở nơi này sẽ truyền đến tai của tên hái hoa tặc kia, nhất định phải dụ gã ta ra trước."

"Ta đi thông báo cho sư phụ và tiền bối, thời gian, không đủ dùng."

"Ý của cô nương là." Nữ tử họ Tống biến sắc:

"Để chúng tôi lập tức dẫn dụ gã ta ra đây?"

"Không sai." Diệp Phi Hoa gật đầu, lập tức ngạo nghễ mở miệng:

"Cô nương yên tâm, tu vi của ta còn có thể, còn có trọng bảo mà gia sư ban thưởng, đến lúc đó cho dù không địch lại thì cũng có thể mang các ngươi rời đi."

"Huống chi. . ."

Diệp Phi Hoa mỉm cười nói:

"Ta có một môn bí pháp có thể giúp các ngươi che lấp khí tức trên người, làm cho tên hái hoa tặc kia hiểu lầm là các ngươi đang bị quản chế Pháp lực."

"Đột nhiên tập kích cũng có thể có hiệu quả!"

Diệp Phi Hoa cũng không cảm thấy tên hái hoa tặc kia sẽ là một vị Tông sư Kim Đan.

Nếu như là Kim Đan thì sao sẽ thiếu nữ nhân chứ?

Chỉ cần tùy tiện thả ra một câu liền có vô số nữ tu nguyện ý đăng môn hiến thân, làm sao phải đến mức bôn ba bốn phía bắt cóc?

Huống chi, không nói Bắc giang, cho dù là trong cả Vân Mộng Xuyên to lớn này, Tông sư Kim Đan cũng không có nhiều, chưa từng nghe nói phụ cận có loại cao thủ này.

"Cái này. . ."

Sắc mặt của nữ tử họ Tống căng cứng.

"Như thế nào?" Đôi mắt đẹp của Diệp Phi Hoa co lại:

"Vừa rồi ta đã tận tai nghe được, cô nương nói chỉ cần có chỗ cần thì sẽ xông pha khói lửa, tuyệt không từ chối."

"Thế nhưng là. . ."

"Ta cảm thấy không cần phải như thế." Mạc Cầu cắt ngang câu chuyện của Diệp Phi Hoa:

"Lục La cô nương đã bị tên hái hoa tặc kia bắt gần một năm rồi, nhưng lại chưa từng trở về, nói một câu không dễ nghe, sợ là đã ngộ hại."

"Không có!" Sắc mặt Diệp Phi Hoa nghiêm lại:

"Sư tôn có mệnh hỏa của Lục sư muội, mặc dù ảm đạm, nhưng vẫn còn đang cháy, đủ để chứng minh người của Huyền Hỏa giáo chưa giết nàng."

"Huyền Hỏa giáo?"

Mạc Cầu nhướng mày.

Ở trên đảo, Tống Ngọc Bình kéo căng thân thể, hai mắt thỉnh thoảng chuyển động, mặc dù không nhìn thấy, nhưng Pháp lực trong cơ thể lại luôn khóa chặt Pháp khí trong đan điền.

Mặc dù tính cách của nàng lương thiện, nhưng còn không làm được những chuyện như xả thân vì người khác này.

Chỉ là.

Sau khi bị Diệp Phi Hoa nửa bức bách, nửa cầu khẩn thì cuối cùng chỉ đành đồng ý.

Tiết Lục Y ở bên cạnh thì tốt hơn nàng không ít, thần sắc buông lỏng, tận lực diễn lại hình tượng một vị nữ tử nhu nhược bị bắt cóc.

Tiết Lục Y vốn trọng tình nghĩa.

Nếu không thì nàng cũng sẽ không vứt bỏ thân phận đệ tử Chân Tiên đạo để đi theo Vương Kiều Tịch đến Vân Mộng Xuyên.

Bây giờ vì cứu hảo hữu nên nàng cũng cam nguyện xâm nhập hiểm cảnh.

Cổ Nhược Bàn mặt không thay đổi đứng ở bên cạnh, gã ta đã bị thương không nhẹ, khí tức có chút bất ổn, hình thể tráng kiện cũng tạo ra cho người ta một cảm giác yếu đuối.

Chỗ mà ba người đang đứng là một hòn đảo hoang.

Ngàn dặm ở xung quanh hòn đảo này đều không có một bóng người nào, lại thêm nơi này có rất nhiều đầm lầy, chướng khí mịt mù, cho nên ngay cả thương đội cũng sẽ không đi qua nơi này.

Một lúc nào đó.

"Bạch!"

Một vệt độn quang từ dưới nước nhảy lên, đáp xuống gần ba người.

Độn quang tán đi, lộ ra Ngô Dụng với khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.

Nhìn thấy người tới, ý nghĩ đầu tiên trong lòng Tống Ngọc Bình chính là thất vọng.

Tuy rằng thanh danh của hái hoa tặc không dễ nghe, nhưng những người phong lưu vẫn luôn có dung mạo xuất sắc, nếu không thì sẽ không xứng với hai chứ hái hoa.

Cùng lắm chỉ là một tên ‘tặc’ mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận