Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 803. Cực Âm Chân Hỏa

Chương 803. Cực Âm Chân Hỏa


Người dịch: Whistle

Sau khi thôn phệ một ngọn Linh hỏa thi tạp chất trong Văn hỏa đã ít đi trông thấy, tộc độ luyện hóa cũng trở nên nhanh hơn.

Chỉ thấy Văn hỏa giống như một con rắn dài đang cuốn lấy một ngọn Linh hỏa rồi nhanh chóng thôn phệ nó.

Thời gian dần trôi qua,

Hình dáng tướng mạo của Linh hỏa này cũng phát sinh biến hóa.

Đinh hỏa!

Trong thiên can, có hai pháp Bính Đinh, trong đó Bính gọi là vũ, Đinh gọi là văn.

Đinh hỏa như đấu, trong ngọn lửa mặc dù vẫn có khói lửa trần gian, nhưng cũng đã nhiều hơn mấy phần biểu tượng canh giờ của thiên địa đại đạo.

Thôn phệ vẫn còn đang tiếp tục.

Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn, mười ngọn. . .

Cực Âm Chân Hỏa!

Đinh có lục thời, gọi là Đinh Mão, Đinh Tị, Đinh Mùi, Đinh Dậu, Đinh Hợi, Đinh Sửu, lục thời đều là giờ âm, tượng trưng cho Âm thần.

Cho nên Đinh hỏa cực hạn được gọi là Cực Âm Chân hỏa.

"Hô. . ."

"Lốp bốp!"

Cực Âm Chân Hỏa màu sắc u ám, giống như màn đêm trước khi bình minh ló dạng, lóe lên những tia lửa ảm đạm mà lại rung động lòng người.

Lúc này.

Những Linh hỏa khác ở trước mặt nó đã không còn lực lượng phản kháng nữa.

Nó lập tức có thể thôn phệ một cách dễ dàng, Cực Âm Chân hỏa cũng ngày càng lớn mạnh, các loại Linh hỏa dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Thuế biến vẫn còn đang tiếp tục phát sinh.

"Ba!"

Ngọn lửa nhấp nháy, Linh quang lớn chừng cái đấu đang lấp lóe.

Loại biến hóa huyền diệu này đột nhiên im bặt, làm cho trong lòng Mạc Cầu sinh ra một cảm giác vắng vẻ, hận không thể tiếp tục thêm củi để Linh hỏa tiếp tục cháy.

"Đáng tiếc!"

Hắn mở mắt ra, bất đắc dĩ than nhẹ.

Nhưng mà trình độ Chân hỏa như vậy hắn cũng đã cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Không hổ là pháp môn hệ hỏa mà Xích Hỏa Thần Long đạt được từ thời Thượng Cổ, vạn hỏa quy nhất, có thể làm cho Văn hỏa tăng lên tới Cực Âm Chân hỏa.

Mạc Cầu hơi suy nghĩ một chút, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.

Ngọn lửa chập chờn giữa không trung, nhiệt độ xung quanh cũng không tăng lên, nhìn như vật vô hại, chỉ có Mạc Cầu mới biết rõ uy năng của nó khủng bố đến mức nào.

Tông sư Kim Đan dính vào tất chết!

Hóa long Cửu giai trở xuống, chỉ cần nhiễm phải liền không còn hi vọng sống.

Cho dù là Nguyên Anh, Quỷ Vương, nếu như không có bí pháp thì cũng sẽ sống không bằng chết.

Có thể nung chảy cả Pháp bảo, có thể ma diệt cả Nguyên Thần.

Nếu như gặp lại được gã Ngự Long Sử Cửu giai kia, Mạc Cầu tin chắc mình chẳng cần thi triển pháp môn khác, chỉ bằng vào ngọn lửa này liền có thể đứng ở thế bất bại.

"Lửa này. . ."

Đế Khốc ở cách đó không xa trong lòng khẽ động, vô thức nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một vật trong tay Mạc Cầu, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc:

"Hình như ta đã từng nghe qua?"

"Thật sao?"

Mạc Cầu cười nhạt, thu hồi hỏa diễm, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi:

"Vẫn còn rất xa sao?"

"Với tốc độ như hiện giờ." Đế Khốc thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng thức thời không hỏi tiếp nữa, bấm tay tính nhẩm một lúc rồi chậm rãi nói:

"Hai ngày là đến."

"Còn cần hai ngày?" Mạc Cầu nhíu mày.

Mặc dù bởi vì cố kỵ đến phụ cận có Long tộc đang tìm kiếm nên tốc độ của bọn hắn cũng không nhanh, nhưng dù sao tu vi của nhóm người vẫn rất cao, một ngày có thể trốn xa Thiên Sơn.

Hai ngày. . .

Thứ hắn để ý không phải là thời gian, mà là cự ly.

Thiên Binh Pháp có cự ly hạn chế, hiện giờ Mạc Cầu đã khó có thể mượn được lực lượng của Tộc Khương, hai ngày sau thì càng không được.

Đến lúc đó.

Chỉ có thể dựa vào bản thân.

"Là xa một chút." Đế Khốc than nhẹ:

"Chúng ta cũng không ngờ là lúc đó lại bị đuổi chạy xa như vậy, trùng hợp là cách chỗ của Mạc đạo chủ không xa, cho nên mới mời Đạo chủ đến tương trợ."

"Thôi được rồi."

Mạc Cầu bất đắc dĩ:

"Đi đường quan trọng."

Cho dù là không có lực lượng của tộc nhân Tộc Khương gia trì, nhưng với thực lực hiện giờ của hắn, muốn đối phó với một con Hỏa Toan nghê Thập giai hẳn là không thành vấn đề.

Huống chi.

Cũng không phải chỉ có một mình hắn xuất thủ.

. . .

Hai ngày sau.

Một vùng hỏa sơn kéo dài không biết bao xa xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Ở chỗ này đã không còn nhìn thấy mặt trời, chỉ có hồng mang đầy trời đã thay thế trời xanh và mây chắn, cũng đã che khuất luôn tầm mắt của phàm nhân.

Nhiệt độ cao làm cho không khí vặn vẹo, khiến cho tầm mắt khó mà phân biệt trắc trở.

Tro tàn hòa lẫn với tia lửa tung bay giữa không trung.

Nơi này không khí mỏng manh, căn bản không thích hợp cho nhân tộc sinh tồn, nhưng lại trở thành bảo địa tuyệt hảo cho một vài Long tộc thích nhiệt độ cao.

Trong núi không phải là cây rừng rậm rạp, mà là những vũng nham tương lớn nhỏ khác nhau.

Còn có một thứ không hề yếu thế hơn những vung nham tương này, chính là độc khí chướng khí đang tràn ngập nơi đây.

Chướng khí ngưng kết thành sương mù, tung bay bốn phía, cho dù là những sinh linh đang sống trong nham tương cũng không dám đụng vào, nếu không cũng sẽ mất mạng.

"Những độc khí chướng khí này không biết từ đâu mà đến, đuổi không tán, còn lặp đi lặp lại không dứt." Đế Khốc đứng tren một ngọn núi giải thích:

"Cũng bởi vì vậy nên nơi này mới bị thị tộc Xích Hỏa Thần Long bỏ qua, bất quá bên trong vẫn còn không ít Long duệ đang sinh sống."

"Hỏa Toan nghê chính là một trong số đó."

"Nó ở đâu?" Mạc Cầu quét mắt nhìn chung quanh:

"Đối với các ngươi thì loại chướng khí này cũng không tạo thành uy hiếp gì?"

Âm hồn Quỷ vật có miễn dịch tự nhiên với độc chướng ăn mòn, cho dù chướng khí ở đây bao hàm Linh lực thì sợ là cũng khó có thể khắc chế được Quỷ tướng, Quỷ Vương.

"Không sai." Đế Khốc gật đầu:

"Quỷ tộc không sợ chướng khí."

"Nhưng mà. . ."

Y bất đắc dĩ nâng trán:

"Năng lực khống hỏa của con Hỏa Toan Nghê quá bá đạo, cộng thêm hoàn cảnh đặc thù ở nơi này, làm cho thực lực của nó tăng gấp bội, nên chúng tôi mới bất lực."

Nếu như là địa phương khác, sợ là kẻ chạy chối chết sẽ trở thành con Hỏa Toan Nghê kia.

"Bên đó!"

Đế Khốc chỉ tay về phía một khe núi ở nơi xa, nói:

"Bên trong có một cái hỏa quật nối thẳng xuống lòng đất, Hỏa Toan Nghê đang ẩn thân trong đó, lát nữa mời Mạc đạo chủ dẫn con vật đó ra đây."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, trên người lập tức xuất hiện một vệt đao mang.

Bách Tịch Đao lăng lệ làm cho đám ngươi vô thức lui lại, bất quá Đế Khốc vẫn là mở miệng nói:

"Mạc đạo chủ cẩn thận, con Hỏa Toan Nghê có tu vi Thập giai, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trên dương thế, nếu như thật sự không thể địch lại thì cũng không cần miễn cưỡng."

"Cung chủ có lòng." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn đối phương một chút, đao mang lóe lên, toàn bộ cơ thể của hắn đã biến mất không thấy gì nữa.

Những người khác không thấy rõ.

Nhưng vài vị Quỷ Vương thì lại có thể cảm giác được, một vệt đao đã lướt qua hơn mười dặm chỉ trong nháy mắt, vô thanh vô tức chui vào trong hỏa quật.

Bạch thúc thấy thế nhíu mày.

Trong hai năm này, tu vi của ông ta tiến triển nhanh chóng, còn được hai con Long tộc Cửu giai bồi bổ, cự ly Quỷ Vương Trung giai cũng chỉ còn một bước xa.

Nhờ vào quỷ thể của mình, ông ta có thể đi vô ảnh vô hình, tới vô tung vô ảnh.

Độn pháp còn là người nổi bật trong hàng ngũ cùng giai.

Chính vì như vậy nên khi Bạch thúc nhìn thấy tốc độ của Mạc Cầu tốc độ liền không khỏi giật mình trong lòng, âm thầm suy tính, vậy mà lại không hề chậm hơn mình chút nào.

Tên Mạc Cầu này. . .

Thật là cao minh!

Sau khi vào trong hỏa quật, thân hình Mạc Cầu lắc lư rồi độn xuống bên dưới.

"Kỳ lạ!"

Mạc Cầu xuất hiện ở trong một thông đạo bên trong hỏa quật, đưa tay phủi phủi một đám tro tàn trên người, lông mày không khỏi nhíu lại.

"Nhiệt độ ở nơi này cao như vậy, ngay cả núi đá cũng có thể bị tan rã, cây cối cũng đã biến mất không thấy gì nữa, vậy thì những đám tro tàn này từ đâu mà tới?"

Hai đầu ngón tay xoa nhẹ, tro tàn lập tức tan thành hư vô.

Quét mắt nhìn lại, những tia lửa xung quanh đã trộn lẫn với tro tàn và độc chướng tung bay khắp nơi, ở nơi mà không khí bị nhiệt độ cao vặn vẹo lúc sáng lúc tắt.

Theo lý mà nói, tro tàn sinh ra là nhờ cây cối.

Nhưng nơi này lấy đâu ra cây cối?

Đừng nói là cây cối, cho dù là cục đá thì cũng không có bao nhiêu.

Thần niệm đảo qua, Mạc Cầu không thể phát hiện ra nguồn gốc của những tro tàn này, chỉ biết là do từ dưới lòng đất bay lên, nhưng lại không biết là ở độ sâu bao nhiêu.

Hắn hắc đầu, kìm nén chuyện không hiểu trong lòng rồi lần theo khí cơ độn xuống bên dưới.

Vì biểu thị công khai phụ cận là địa bàn của mình Hỏa Toan nghê đã lưu lại khí tức, đối với những Long tộc khác thì đây là một cách để uy nhiếp, nhưng đối với Mạc Cầu thì chuyện này lại tiện cho việc truy tung.

Đao mang vô ảnh vô hình lấp lóe một hồi thì đã xuống chừng ngàn trượng.

Ở độ sâu ngàn trượng dưới lòng đất đã không còn ánh sáng.

Cho dù là nham tương thì cũng chỉ tỏa ra những tia sáng lờ mờ, Linh hỏa đen thui, chỉ có chạm vào thì mới cảm thấy mình đang bị thiêu cháy.

Chỉ có Thần niệm mới có thể nhìn không sót cái gì.

Bất quá nơi này có độc chướng ngưng kết, nham tương sôi sùng sục, cho dù là Thần niệm thì cũng bị khắc chế rất lớn.

"Chi chi. . ."

"Kít!"

Tiếng quái khiếu truyền vào màng nhĩ.

Mạc Cầu nghiêng đầu, chân mày khẽ nhúc nhích.

Hỏa linh!

Những con Linh vật hệ hỏa huyễn hóa thành các loại hình dáng tướng mạo đang nô đùa ở phụ cận, nhìn thì như đang nô đùa, nhưng uy năng của bọn nó lại có thể đốt cháy cả tu sĩ Đạo cơ.

Trên người bọn chúng còn có khí tức nồng đậm của Hỏa Toan Nghê .

Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì những vật này chắc chắn là Bạn Sinh Linh Vật.

Nghe nói khi một sinh linh mạnh mẽ ở lại một nơi nào đó sinh sống quá lâu, khí tức trên thân xâm nhiễm, liền sẽ có Bạn Sinh Linh Vật xuất hiện.

Hỏa Toan Nghê cũng nằm trong loại này.

"Chi chi. . ."

Lúc này, một con Hỏa linh dường như đã phát hiện được cái gì, huyễn hóa thành hình dạng của chim tước xuất hiện ở gần Mạc Cầu, lông tóc dựng đứng.

Tiếng kêu cũng trở nên bén nhọn.

"Ầm ầm!"

Ở chỗ sâu trong lòng đất đột nhiên vang lên những tiếng động ầm ầm.

Mạc Cầu đang muốn độn xuống xem thử, nhưng nghĩ nghĩ thì lại dừng lại, hắn phất tay tản đi ẩn nấp pháp trên người mình, triệt tiêu Chỉ Xích Thiên Hà.

Thân hình xuất hiện ở bên cạnh con Hỏa linh đang phát ra những tiếng kêu hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận