Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 864. Mưu Đồ

Chương 864. Mưu Đồ


Người dịch: Whistle

"Lộc cộc. . ."

Mã Thành Vệ nuốt một ngụm nước miếng, tay nắm pháp quyết cũng trở nên cứng đờ giữa không trong, khi thấy Mạc Cầu nghiêng người nhìn sang, quỷ thể của y không khỏi run lên.

Dường như ngay cả âm khí trong cơ thể cũng bị mất quyền khống chế.

"Mạc. . . Mạc đạo chủ."

Nếu như có thể thì sợ là lúc này trên mặt y đã đổ đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng Mã Thành Vệ giật giật, vẻ mặt lúng túng, thấp giọng nói:

"Ta không thấy gì cả, cái gì cũng không biết."

"Mã huynh không cần phải khẩn trương." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, sát cơ trong con ngươi đang chậm rãi tán đi, trên mặt cũng xuất hiện một tia rệu rã:

"Bất luận có như thế nào thì Mã huynh cũng không thể tiếp tục ở lại đây, không biết sau này Mã huynh có ý định gì không?"

.......

Dù rằng Diêm Bình đã chết, nhưng đồ ở trên người gã ta thì vẫn còn lưu lại.

Mã Thành Vệ nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, cầm lấy lệnh bàit của Tổ đình rồi vội vã chạy tới nhà giam cứu tộc nhân của mình ra.

Sau đó liền ngựa không dừng vó lao đến một bí địa.

"Tiền bối!"

Y xua tan mây mù, chạy tới một nơi tràn đầy tuyết trắng mênh mang.

Nơi này có một con Quỷ vật to lớn đang ngồi xếp bằng, chỉ là ngồi yên ở đó thôi đã trông như một ngọn núi nguy nga, uy thế cực thịnh, cũng làm cho Mã Thành Vệ vô thức cúi đầu.

Nhưng nhìn thật kỹ thì dường như trên đầu của con Quỷ vật này có một vết nứt, một tia chớp màu đen đang xoay tròn trên mi tâm, thỉnh thoảng dẫn theo sấm chớp giáng xuống.

Mỗi lần đánh xuống, Quỷ vật đều sẽ kêu lên một tiếng đau đớn, Âm khí trong quỷ thể chấn động.

Dù là như thế, Mã Thành Vệ cũng không dám tỏ vẻ gì ở trước mặt đối phương, chỉ biết cung cung kính kính thi lễ, kể lại những chuyện đã xảy ra vừa rồi.

"Hừ!"

Nghe được Mạc Cầu đã giết chết Diêm Bình, hai mắt của Quỷ vật hai mắt khẽ, ung dung mở miệng:

"Thật sự là không ngờ, lão phu chỉ mới nhắc nhở một cái mà hắn đã đánh đòn phủ đầu, nhanh như vậy liền giải quyết xong Diêm Bình."

"Làm việc quả quyết, xuất thủ tàn nhẫn. . ."

"Không tầm thường!"

"Thật sự là không tầm thường!"

Lão ta chỉ nhắc nhở Mạc Cầu chú ý Diêm Bình, chính là để khi Diêm Bình động thủ thfi lão ta sẽ cung cấp trợ giúp, như vậy lão liền có thể rút ngắn quan hệ với Mạc Cầu.

Nhưng không ngờ là.

Lão ta chỉ vừa mới nói xong thì Mạc Cầu đã chui vào phủ đệ của Diêm Bình ngay trong đêm, sau khi phát hiện không đúng liền trực tiếp trảm thảo trừ căn.

Sự quyết đoán này làm cho Quỷ vật cũng không khỏi liên tục tán thưởng.

Mã Thành Vệ trầm ngâm một chút rồi nói: "Hẳn là Mạc Cầu đã phát hiện từ trước rồi, lần này chỉ là thuận nước đẩy thuyền, xuất thủ trước thời hạn mà thôi."

"Ừm." Quỷ vật chậm rãi gật đầu:

"Đế Khốc có tính tình mềm yếu, nhiều lần ỷ lại vào Toàn Chân đạo, người trong lòng của y còn đang nằm trong tay Mạc Cầu, cho nên y sẽ không xâm chiếm động thiên Thượng Thanh Huyền U."

"Nhưng Vương Hoàng thì khác!"

"Chỉ cần Chiêu vương đình chỉ xâm chiếm, loạn cục trong Lỗ vương cảnh sẽ được lắng lại, lão ta tuyệt đối sẽ không thể nào bỏ qua ngàn vạn sinh linh trong thế giới động thiên, Mạc Cầu không thể nào không hiểu rõ đạo lý này."

"Tiền bối." Ánh mắt Mã Thành Vệ khẽ nhúc nhích:

"Nói cách khác, Mạc đạo chủ có thể kết minh với chúng ta?"

"Ừm." Quỷ vật gật đầu.

"Vậy thì thật là quá tốt rồi." Mã Thành Vệ xoa xoa hai tay, nói:

"Mặc dù tu vi của Mạc đạo chủ không cao, nhưng thực lực lại cực kỳ khủng bố, lấy năng lực của Diêm Bình mà còn không thể phát ra được một tiếng kêu cứu."

"Thực lực hơn xa Quỷ Vương Trung giai."

"Lại thêm tiền bối và vương gia, dù tên Vương Hoàng kia có mạnh hơn nữa thì cũng không tính là gì!"

Mã Thành Vệ đã từng tận mắt nhìn thấy Mạc Cầu đại triển thần uy những hai lần, một lần là khi một mình một đao ép cho hơn trăm vị Quỷ vương trong Lỗ vương cảnh phải lui lại, một lần là ngay dưới mắt y mạnh mẽ giết chết Diêm Bình.

Cho nên y rất kính sợ thực lực của Mạc Cầu.

"A. . ."

Nghe vậy, Quỷ vật chỉ lạnh lùng a một tiếng:

"Ngươi quá coi thường năng lực của Điện chủ Tổ đình rồi, cho dù là khi thực lực của lão phu hoàn hảo không chút tổn hại thì cũng chưa chắc có cơ hội giết được lão ta."

"Thực lực của Mạc Cầu đúng là không sai, nhưng so với lão ta thì vẫn còn chênh lệch không nhỏ, dù ta có liên thủ với hắn thì cũng chưa chắc có thể thành công."

"A!" Mã Thành Vệ sững sờ, nhưng y lại vô cùng tin tưởng vào phán đoán của con Quỷ vật này, bèn thấp giọng mở miệng:

"Nếu thêm vương gia thì sao?"

"Đế Khốc?" Sắc mặt Quỷ vật trầm xuống:

"Tên đồ nhi này của ta trong miệng thì tràn đầy chí lớn, ngực tàng thiên hạ, nhưng lại chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời, nếu không phải nó chủ động nhượng bộ thì sao Vương Hoàng có được ngày hôm nay?"

"Sao thế cục trong Lỗ vương cảnh sẽ hỏng bét như vậy?"

"Trông cậy vào nó thì thà trông cậy vào Vương Hoàng tự động nhượng bộ còn hơn!"

Quỷ này chính là lão chủ nhân của Thất Phi cung, là vị cao thủ không biết tên đã vẫn lạc trong truyền thuyết.

Hiện giờ ông ta đang cảm thấy vô cùng thất vọng với tên dồ đệ mà mình từng đặt kỳ vọng cao kia, cho nên lời nói của ông còn mang theo nỗi tức giận, không cam lòng, mơ hồ còn có cả trách cứ.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mã Thành Vệ nhăn mày.

"Không vội." Lão quỷ vật chậm rãi nói:

"Thực lực của Mạc Cầu không yếu, ít nhất có thể dây dưa với Vương Hoàng được một lát, dù sao cũng lấy hữu tâm tính vô tâm, phần thắng cũng sẽ nhiều hơn trước đó vài phần."

"Vả lại."

"Sau lưng hắn còn có Thái Ất tông, nếu như có thể mời được một hai vị tu sĩ đỉnh tiêm đến đây thì chưa chắc không thể lật bàn, tạm thời cũng đừng vội hành động."

"Vâng."

Mã Thành Vệ xác nhận.

. . .

Do Lỗ vương đổi vị, các thế lực ở xung quanh Vương phủ cũng là ngươi lui ta tiến, có rất nhiều viện lạc đã đổi chủ nhân.

Mà tòa đình viện quý nhất đương nhiên là của Điện chủ Vương Hoàng của Tổ đình, mà nơi tinh xảo nhất lại bị Tần Thanh Dung chiếm dụng.

Nơi đây bảo các trùng trùng, lại hiếm khi có Quỷ vật có thể vào trong này.

Thánh nữ bế quan một lòng tu hành, từ chối tiếp khách.

Đương nhiên là không bao gồm Mạc Cầu.

"Lốp bốp. . ."

Trong phòng, Ngân Hồn Mộc bị Cửu U Minh Hỏa kéo lên rồi đốt trụi, tiêu tán thành những làn khói xanh, hơi khói tràn ngập trong phòng, tụ mà không tán.

Đối với Âm hồn Quỷ vật mà nói, loại khói này chính là vật đại bổ.

Âm hồn hít vào một hơi liền có thể ngưng kết quỷ thể, hoá thành Lệ quỷ, tiết kiệm được mấy chục năm khổ tu.

Mà nay lại là thứ được Tần Thanh Dung dùng để bồi dưỡng quỷ thể.

Mỗi ngày đều đốt tới mấy ngàn cân!

"Chúc mừng."

Nhìn thấy Tần Thanh Dung, Mạc Cầu nở một nụ cười từ tận đáy lòng:

"Quỷ Vương Trung giai, tu vi của nàng còn tăng nhanh hơn cả ta, ngược lại làm cho Mạc mỗ đã từng xuất khẩu cuồng ngôn cảm thấy có chút hổ thẹn."

"Căn cơ của chàng vững chắc hơn ta nhiều, thực lực cũng mạnh hơn ta." Tần Thanh Dung ở trước mặt Mạc Cầu cũng rất thả lonngr, cho nên cũng không khiêm tốn tiến bộ của mình, nàng đưa ra một miếng ngọc giản:

"Đây là pháp môn mà ta tu hành."

Thần Thai Diệu Tàng!

Đây là một môn công pháp cực kỳ huyền diệu của Tổ đình, nghe nói chỉ có Quỷ tu phù hợp điều kiện đặc biệt mới được truyền thụ.

Tự mình truyền thụ thì chính là đại tội.

Mà nay Tần Thanh Dung lại dễ dàng đưa cho Mạc Cầu giống như một môn công pháp bình thường vậy, dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần là đồ của mình thì nàng đều sẵn lòng truyền lại cho đối phương.

Mạc Cầu vươn tay nhận lấy, Thần niệm quét qua, thần sắc lập tức ngưng tụ.

Hắn đã xem rất nhiều bí pháp, chỉ là liếc qua liền đoán được bảy tám phần phẩm giai của pháp môn đó, pháp môn này thuộc về loại hiếm thấy.

Một lát sau.

Mạc Cầu trầm ngâm đặt miếng ngọc giản trong tay xuống, nói:

"Người tu pháp này sau cùng chỉ là làm áo cưới cho người khác."

"Ngô. . ." Tần Thanh Dung cũng từng có chút suy đoán về pháp môn này rồi, nghe vậy cũng mặt không đổi sắc, hỏi:

"Huynh nhìn ra cái gì?"

"Thần Thai Diệu Tàng chính là lấy cơ thể của bản thân để thai nghén thần thai, thần thai là do thiên địa đại đạo giao hội mà thành, cho nên không có bình cảnh, chỉ cần có đủ tu vi liền có thể tăng lên." Mạc Cầu mở miệng, đồng thời nhìn về phía Tần Thanh Dung:

"Cũng chính bởi vậy nên tu vi của nàng mới có thể tăng nhanh như vậy."

"Bất quá."

"Pháp lực tu luyện từ pháp môn này sẽ thuộc quyền sở hữu của thần thai, giống như là đem lượng pháp lực mà người tu hành vất vả mới luyện được tích lũy vào bên trong, sau này khi sử dụng lại đến lấy. Nhìn thì giống như không giảm đi, cũng rất thuận tiện, nhưng giữa người tu luyện và người sở hữu lại có khác nhau rất lớn."

Gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh Dung kéo căng, ánh mắt ngưng trọng, chậm rãi gật đầu nói:

"Ta cũng cảm thấy có chút không đúng, bất quá lại không phát hiện ra vấn đề xuất hiện ở nơi nào, chàng nói như vậy thì ta lại có thể hiểu được."

Nói xong nàng liền nhẹ nhàng hừ một tiếng:

"Thánh chủ đang xem ta là lô đỉnh luyện công, đợi cho thần thai viên mãn liền ra tay cướp đi, thành tựu đại nghiệp của gã."

"Cái này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Sợ là cũng không chỉ như vậy."

"Đúng rồi, Thánh chủ Tổ đình là nữ nhân phải không?"

"Nữ?" Tần Thanh Dung sững sờ, lập tức lắc đầu:

"Thánh chủ chưa từng hiển lộ qua chân thân, dù là ba vị Điện chủ cũng không rõ người này là nam hay nữ, ngay cả giọng nói cũng khó phân thư hùng."

"Thật sao?" Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:

"Pháp này cực kỳ huyền diệu, có thể bỏ qua cảnh giới trở ngại, nàng tạm thời tu hành cũng không sao, bất quá sau này nhớ đề phòng người khác đoạt công."

"Chuyện này cũng không cần phải vội."

"Ừm." Tần Thanh Dung gật đầu:

"Tình hình gần đây bên phía chàng thế nào rồi?"

Những ngày này, nàng một mực bế quan khổ tu, cơ hồ là không quan tâm gì đến ngoại giới, nhưng cũng biết là tình huống của Mạc Cầu có chút không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận