Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 123. Nhận Thân

Chương 123. Nhận Thân


Người dịch: Whistle

Nhị đệ tử của Hứa lão - Tả Tư Minh đã qua đời rồi, khó trách mấy năm gần đây không có tin tức.

Không chỉ như vậy, nhà ở ngõ Lê Hoa cũng đã bị người nhà họ Tả bán mất, hiện giờ có một gia đình khác đang ở đó.

Cũng may là vẫn còn manh mối.

"Sau khi Tả đại phu qua đời, thê thiếp nhi nữ của ông ta tranh đoạt gia sản, khiến cho cả con đường này đều không được an bình."

"Sau này chính thê Ngô thị làm chủ bán nhà, phân ra một bộ phận cho ba vị thiếp thất, tự tìm ra đường."

"Hiện giờ lão hủ cũng không biết Ngô thị đang ở chỗ nào, nhưng mà Tả Nhị Lang có mở một hiệu thuốc ở Dương Lâu nhai."

Dương Lâu nhai!

Đường này chính là một trong ba đường phó ở thành nam, đa phần là các cửa hàng bán lương thực và dược thiện.

Lúc này đã vào giờ trưa, mặt trời chói chang.

Chuyện làm ăn ở hiệu thuốc cũng không tốt đẹp gì, sau khi đưa tiễn hai vị khách, Tả Văn Bác liền quay về bên trong nằm nghỉ ngơi.

Vừa chợp mắt không lâu thì một gã sai vặt bước chân mang gió chạy vội tiến vào.

"Chưởng quản." Giọng của gã sai vặt hơi kinh ngạc, nói:

"Bên ngoài có hai người nói là thân thích phương xa của ngài."

"Hả?" Tả Văn Bác mở mắt, ngây người.

Tả gia tiểu môn tiểu hộ, thân thích cũng đều ở gần Đông An phủ, từ đâu tới thân thích phương xa?

Chẳng lẽ là kẻ tống tiền?

Tả Văn Bác nhíu mày, từ trên ghế nằm giãy dụa đứng dậy, khoát tay nói:

"Đi, đi ra xem thử."

"Vâng." Gã sai vặt trả lời một câu, hai người một trước một sau đi ra hậu đường.

Bước vào phòng trước liền thấy có hai người trẻ tuổi đang đứng trong sân.

Là một nam một nữ.

Nam tử có màu da hơi đen, tướng mạo thường thường, nhìn giống như một tên sơn dân mới từ trên núi xuống.

Nữ tử có dáng người cao gầy, mặc dù trên mặt đã làm một chút ngụy trang, nhưng lại lờ mờ có thể thấy được tướng mạo tú lệ.

Ánh mắt của hai người đều rất thanh tịnh, ở trong ngực của vị nữ tử này còn trả ôm một vật được bao phủ bởi miếng vải đen, nhìn qua không giống như là lừa đảo.

"Hai vị. . ." Tả Văn Bác cẩn thận quan sát kỹ hai người, ôm quyền chắp tay:

"Xưng hô như thế nào?"

"Có phải là Văn Bác thế huynh?" Tần Thanh Dung khuất thân thi lễ với nam tử trung niên có vẻ mặt văn nhược ở trước mặt, hai mắt phiếm hồng, tiếng nói cũng có chút nghẹn ngào:

"Hai người chúng tôi đến từ Giác Tinh thành, Tần thị Thanh Dung, đây là sư đệ Mạc Cầu, gặp qua thế huynh."

"Giác Tinh thành, Tần Thanh Dung." Tả Văn Bác suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên vỗ tay một cái:

"Ta nhớ ra rồi, họ Tần, ngươi là con gái của Tần sư thúc phải không?"

"Chính là Thanh Dung." Tần Thanh Dung lại cúi đầu:

"Lần này không cáo mà đến, thật thất lễ."

"Chuyện này, chuyện này!" Tả Văn Bác cười ha ha, đưa tay ra hiệu mời:

"Nhanh, nhanh vào trong ngồi, hơn hai mươi năm, không ngờ là ta còn có thể nhìn thấy người tới từ Giác Tinh thành."

"Đây thật là. . . Thực sự là. . ."

"Haizz!"

Y thở dài một tiếng, liên tục chiêu hô:

"Đúng rồi, đặt đồ vật sang một bên đi, lúc này cũng không còn sớm, để ta đi quán rượu mua một chút đồ ăn thức uống."

"Có lời gì, ở trong bữa tiệc chúng ta từ từ nói!"

Đối với người của Giác Tinh thành, y chỉ nghe nói cha mình nói qua bằng miệng, lúc đó còn trẻ, ký ức sớm đã mơ hồ.

Bất quá danh xưng sư đồ có thể so với phụ tử, nói là bà con xa thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Thậm chí có đôi khi sẽ còn thân thiết hơn!

Vả lại biết được chuyện này chỉ có rải rác mấy người ở trong Tả gia, sẽ không có người giả mạo.

"Thế huynh phí tâm." Tần Thanh Dung nhìn thấy vị thế huynh chỉ từng được nhắc tới trong thư này thì tâm tình cũng rất kích động, giọng nói có vẻ run rẩy:

"Đây là tro cốt của cha."

"A!" Tả Văn Bác biến sắc:

"Đây là có chuyện gì?"

"Nói đến, sau khi gia phụ qua đời, Tả gia cũng phát sinh một chút biến cố, gần như đoạn mất liên hệ với Giác Tinh thành."

Giác Tinh thành cách Đông An phủ xa xôi chừng nào, vị thế muội này lại có thể mang theo tro cốt không từ gian khổ bôn ba mà đến?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tả Văn Bác nhìn nàng không khỏi mang theo một chút cảm khái.

Đây là một vị cô nương khiến cho người ta kính nể!

"Việc này nói ra rất dài dòng." Sắc mặt Tần Thanh Dung phức tạp:

"Tóm lại, Giác Tinh thành ngoại trừ một vị sư huynh ra thì thân nhân Thanh Dung đã không còn tại thế."

"Cái này. . ." Ánh mắt Tả Văn Bác biến hóa, cuối cùng thở dài một tiếng:

"Xem ra cuộc sống của thế muội cũng không tốt lắm, nhưng mà không sao, đến Đông An phủ rồi thì cứ coi như đến nhà mình vậy, muội cứ an tâm ở lại là được."

Đồng thời y còn gào to với gã sai vặt ở bên cạnh:

"Tráng Tử, đi Hoa lâu gọi một bàn thịt rượu tới, nhanh lên!"

"Vâng." Gã sai vặt nghe tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Đôi môi mềm của Tần Thanh Dung khẽ mím, nhưng thấp thỏm bất an trên đường cũng vơi đi phần nào, xem ra vị thế huynh này không phải là người bạc bẽo.

Như vậy, ở Đông An phủ này, bọn họ cũng không trở thành người không chỗ nương tựa.

Sau khi dùng cơm xong, Tả Văn Bác lại dẫn hai người đi về nhà.

Hiệu thuốc chỉ là nơi làm ăn, không phải là nơi ở, nhà y nằm cách hai con đường ở ngõ Thảo.

Tả trạch là một tòa trạch viện nhị tiến.

"Sau khi cha ta qua đời, di nương suốt ngày gây chuyện ồn ào ầm ĩ, thân thể của gia mẫu ngày càng sa sút."

"Hiện giờ cũng rất ít đi ra ngoài."

Tả Văn Bác đẩy cửa ra, vừa dẫn hai người vào trong vừa mở miệng kể lại tình huống trong nhà:

"Cũng may nội nhân và đệ muội đều hiểu chuyện, mỗi ngày làm bạn chăm sóc cho người, cuộc sống cũng vui vẻ thanh nhàn."

"Đệ muội." Tần Thanh Dung nhỏ giọng hồi hỏi:

"Văn Viễn sư đệ đã thành hôn rồi à?"

Văn Viễn mà Tần Thanh Dung vừa nhắc tới chính là con út của Tả Tư Minh, tuổi tác tương đương với Mạc Cầu.

Chỉ mới mười tám mà cũng đã thành hôn.

"Ừm." Tả Văn Bác gật đầu:

"Nó cưới là con gái của Lưu gia, cũng là y dược truyền gia, mẫu thân của đệ muội còn là đệ tử của phái Linh Tố nữa."

"Phái Linh Tố?" Tần Thanh Dung và Mạc Cầu liếc nhìn nhau:

"Chẳng lẽ thế huynh không phải sao?"

"Ta?" Tả Văn Bác lắc đầu:

"Xem ra thế muội không biết, từ khi sư tổ qua đời, cha ta cũng dần dần rút khỏi phái Linh Tố."

"Từ đó về sau, Tả gia liền không có người gia nhập phái Linh Tố nữa!"

Nói đến việc này vẻ mặt của y có chút biến hóa, có tiếc nuối, có cam chịu, bất quá những tâm tình này cũng đã bị cuộc sống dần dần san bằng.

"Vậy à. . ." Tần Thanh Dung yên lặng gật đầu.

Không bao lâu sau, ba người tiến vào Nội viện, cũng không có giảng cứu gì, trực tiếp đi gặp Ngô thị.

Ngô thị từng có giao hảo với mẫu thân của Tần Thanh Dung, lần này gặp được Tần Thanh Dung thì trong lòng tràn đầy vui mừng.

Đợi khi hỏi rõ tình hình của Giác Tinh thành thì lại lệ rơi đầy mặt, liên tục thở dài.

"Năm đó, khi ta mới vừa gả vào Tả gia, mẹ còn chính là người bằng hữu duy nhất của ta, khi đó bọn ta suốt ngày chơi đùa với nhau."

"Trong ấn tượng của ta thì cha con giống như khúc gỗ vậy, cũng không biết là mẹ con coi trọng ông ấy điểm nào. . ."

"Khi còn bé, mẹ con cũng thường thường nhấc tới bá mẫu. . ."

Ngô thị nắm lấy tay của Tần Thanh Dung rồi huyên thuyên chuyện cũ, hai người nói nói liền lệ rơi đầy mặt.

Tình huống như vậy thì nam nhân không tiện tham dự.

"Mạc sư đệ." Trong đình hậu viện, Tả Văn Bác gọi Mạc Cầu ngồi xuống:

"Ta xưng hô như vậy không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên." Mạc Cầu chắp tay:

"Tả sư huynh không cần khách khí, cứ xem đệ và sư tỷ là người một nhà là được."

"Ừm." Tả Văn Bác gật đầu, trên mặt mang theo vẻ vui mừng:

"Sư đệ có thể đi cùng với thế muội bôn ba ngàn dặm chạy tới Đông An phủ, tấm lòng này, đã không phải là người nào."

"Đúng rồi, sư đệ từng học qua Thanh Nang Dược kinh chưa?"

"Học qua." Mạc Cầu gật đầu.

"Cả bộ?"

"Cả bộ."

Chuyện này ngược lại là khiến cho Tả Văn Bác cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Y thuật khó học khó tinh, muốn học có sở thành bình thường đều phải đến năm ba mươi tuổi, độ tuổi như y mới được.

Thanh Nang Dược xuất từ phái Linh Tố, học cái cơ bản trước rồi mới học tiếp quyển thượng, học được hết thì đã trở thành một vị đại phu không sai.

Có lẽ là bên Giác Tinh thành không có người kế tục cho nên trước khi sư thúc tạ thế đã truyền lại y thuật cho hắn sao?

"Ừm. . ." Y hơi trầm ngâm một chút, nói:

"Mạc sư đệ, không biết sau này đệ có tính toán gì không?"

. . .

Trong phòng.

Tiếng thút thít ngừng lại.

Ngô thị nắm chặt tay của Tần Thanh Dung, ôn nhu nói:

"Đã đến nơi này thì cứ xem như là nhà mình đi, không cần phải khách khí, chỉ cần bá mẫu còn sống ngày nào thì sẽ không để con thiếu cái ăn cái mặc đâu."

"Bá mẫu!" Thân thể mềm mại của Tần Thanh Dung run lên, trong mắt tràn đầy cảm động, trong lúc nhất thời nàng giống như gã gặp lại mẫu thân của mình.

"Đúng rồi, còn có cậu thiếu niên đi cùng với con." Ngay sau đó Ngô thị nói tiếp:

"Nó là sư đệ con à, chắc là cũng biết một chút y thuật đúng không? Như vậy liền có thể đi hiệu thuốc của Văn Bác làm việc, có tiền lương hàng tháng, cũng xem như là một đường ra."

"Bá mẫu." Tần Thanh Dung chậm rãi quỳ xuống đất:

"Thanh Dung muốn cầu bá mẫu một chuyện."

"Con làm gì vậy?" Ngô thị khẩn trương:

"Mau mau đứng lên, có chuyện bình tĩnh nói. Con yên tâm, cho dù y thuật của Mạc Cầu không được thì Văn Bác cũng có biện pháp chiếu cố nó."

"Không." Tần Thanh Dung lắc đầu:

"Y thuật của sư đệ rất tốt, mạnh hơn con rất nhiều, nhưng mà đệ ấy hi vọng có thể gia nhập danh môn đại phái học nghệ, mong rằng bá mẫu thành toàn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận