Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 656. Tiên Duyên Thạch

Chương 656. Tiên Duyên Thạch


Người dịch: Whistle

"Coong!"

Thân kiếm ngâm khẽ.

Lực trường vô hình trải rộng tứ phương.

Mấy năm qua, không chỉ tu vi và cảnh giới của Vương Kiều Tịch đã vững chắc, mà nàng còn ở trong Địa Ngục Đồ của Mạc Cầu kinh lịch rất nhiều ma luyện.

Ngự kiếm pháp cũng đột nhiên tăng mạnh.

Kim Đan ở trong cơ thể xoay tròn, Thần hồn chuyển động trong thức hải, hai thứ tương hợp, dẫn Pháp lực hòa vào song kiếm đen trắng, tiến tới dẫn động lực lượng nguyên từ trong thiên địa.

Lực trường vô hình này làm cho người khác khó mà phân biệt, nhưng Vương Kiều Tịch lại có thể chưởng khống rất dễ dàng.

Ý niệm khẽ động, cự lực bộc phát.

"Phốc!"

Mấy người vừa nảy sinh những ý nghĩ xấu xa trong lòng đã nháy mắt bị lực trường nghiền thành một đống thịt, sau đó lại bị nước mưa cọ rửa hầu như không còn.

Có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, Vương Kiều Tịch cũng không phải hạng người không quả quyết.

Một khi đã nổi sát tâm thì sẽ không lưu tình!

Lấy tu vi và thực lực hiện giờ của nàng, tu sĩ không nhập Kim Đan thì ngay cả sức chống cự cũng không có, Thần thông kiếm đạo ở trước mặt lực lượng tuyệt đối cũng chỉ là một trò cười.

Trong tràng lập tức yên tĩnh.

Ngay cả vị Vương tiên sư có Đạo cơ tu vi kia cũng đã sắc mặt tái nhợt, có lòng muốn muốn phản kháng, nhưng lại không thể động đậy một chút nào.

"Các ngươi."

Vương Kiều Tịch nghiêng đầu nhìn về phía ba người Lý gia đang bị chế trụ, song kiếm ở bên người run lên, chấn vỡ trói buộc trên thân ba người:

"Nơi này còn cách đại lục bao xa nữa? Là địa phương nào?"

Lý Cao trơ mắt nhìn một người ở bên cạnh bị nghiền thành phấn liền biết đối phương không phải đồng bọn của kẻ địch, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, ông ta sợ hãi rụt rè bẩm:

"Hồi. . . Hồi tiền bối."

"Nơi này nằm gần thành Nghênh Phong, còn cách đại lục chừng hơn ba trăm dặm nữa, tiểu nhân chính là lục phòng của Lý gia Lý Cao, gặp qua hai vị tiền bối."

"Thành Nghênh Phong?" Một còn hỏa xà ở sau lưng Mạc Cầu toát ra, mở miệng nói:

"Ta biết nơi này, năm đó tiểu yêu từng cùng lão chủ nhân tới qua, bất quá vật đổi sao dời, cũng không biết hiện giờ nó là bộ dáng gì."

Rắn biết nói chuyện?

Yêu quái?

Lý Cao mở to mắt, con ngươi gần như sắp trừng ra ngoài.

Dù cho ông ta có kiến thức rộng rãi thì cũng chưa từng gặp qua thứ như thế này, ngược lại thì những quyển tiểu thuyết được lưu truyền trên phố phượng lại có những miêu tả tương tự.

Hai người trẻ tuổi của Lý gia thì càng ngơ ngác hơn, ngoài vẻ kiêng kị ra thì trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần may mắn.

Mặc dù người tới mạnh kinh khủng khiếp, nhưng đối với bọn hắn mà nói, bất luận có thế nào thì hạ tràng cũng sẽ tốt hơn rơi vào tay của đám người Vân Thủy tông.

"Tiền bối!"

Lý Cao nghĩ nghĩ, bèn vội vàng nói:

"Vãn bối được sinh ra ở thành Nghênh Phong, cho nên biết rất rõ về tình huống ở xung quanh, nếu như tiền bối không chê, vãn bối có thể dẫn đường thay."

"Cũng tốt." Vương Kiều Tịch gật đầu, nghĩ nghĩ, cong tay búng ra, thủy khí tràn ngập hư không, huyễn hóa ra hình dạng của một viên đá:

"Ngươi có từng nhìn thấy viên đá này chưa?"

Huyễn Mộng Thần thạch.

Nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, cũng chẳng ôm hi vọng gì.

Nào ngờ.

Khi Lý Cao nhìn thấy Huyễn Mộng Thần thạch thì lập tức mở to mắt ra, nói:

"Tiên Duyên thạch!"

"Tiên Duyên thạch?" Ánh mắt Vương Kiều Tịch khẽ nhúc nhích:

"Các ngươi gọi nó bằng cái tên này sao?"

"Không sai." Lý Cao vội vã gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ kích động:

"Tiên Duyên thạch cực kỳ khó được, thế nhân lại không biết sự trân quý của nó, ở trong thành Nghênh Phong chỉ có Lý gia của vãn bối và thành chủ đại nhân biết vật này."

". . ."

Lý Cao há to miệng, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên đại biến, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hai người, trong mắt có kinh có mừng.

Còn có vẻ khó có thể tin.

Tiên Duyên thạch!

Viên đá này đương nhiên là đại biểu cho tiên duyên!

Vào mấy trăm năm trước, tổ tiên của Lý gia đã từng lưu lại truyền văn, chỉ cần có thể lấy được một viên Tiên Duyên thạch thì sẽ có khả năng gặp được tiên duyên.

Chỉ có tiên nhân mới cần viên đá này.

Cũng chỉ có Tiên Duyên thạch mới có thể đả động tiên nhân.

Trước đây Lý Cao còn cho rằng đây chỉ là tin đồn, dù sao đã mấy trăm năm trôi qua đều không có người từng gặp qua cái gọi là tiên nhân, nhưng hiện tại. . .

Ý niệm chuyển động, Lý Cao kích động, trong miệng lắp bắp nói:

"Thượng . . Thượng tiên?"

"Tiên Duyên thạch, Lý gia các ngươi có hay không?" Mạc Cầu mở miệng, giọng nói giống như dòng nước vô thanh vô tức, lặng lẽ hòa tan sự kích động trong lòng ông ta.

"Có, có!"

Lý Cao vội vàng gật đầu, chần chờ một chút, mới nói:

"Viên đá này được giấu ở trong lão trạch của Lý gia, nơi đó đã bị người khác chiếm cứ, bất quá những người kia chắc chắn sẽ không biết được sự trân quý của Tiên Duyên thạch."

"Vả lại, vật này đã được ẩn giấu rất bí ẩn, chỉ có vãn bối mới có thể tìm được."

Sở dĩ ông ta nói như vậy là hi vọng không bị đối phương vứt bỏ.

"Vậy thì tốt." Mạc Cầu gật đầu:

"Dẫn chúng ta qua đó một chuyến."

"Tiền bối!" Lý Cao nặng nề quỳ gối trước mặt hai người:

"Vãn bối từng nghe, chúng tôi có thể dùng Tiên Duyên thạch để đổi lấy cơ duyên trong tay tiên nhân, mong rằng hai vị tiên nhân cứu Lý gia của vãn bối!"

Tiên Duyên thạch?

Tiên nhân!

Đám người Vương tiên sư ở bên cạnh nghe đến mờ mịt, nhưng lại vô thức phát hiện ra không ổn, sắc mặt trắng bệch, trong lòng càng lo sợ bất an.

Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch nghe vậy liền liếc nhìn nhau.

"Một cái gia tộc. . ."

Vương Kiều Tịch nhẹ gật đầu:

"Có thể!"

"Tạ thượng tiên! Tạ thượng tiên!"

Lý Cao đại hỉ, liên tục dập đầu.

. . .

Thành Nghênh Phong.

Lý gia lão trạch.

Ngự Thủy đường chính là thế lực cường đại và quan trọng nhất trong hành động lật úp Lý gia lần này, cho nên đã sớm chiếm cứ nơi đây.

Đường chủ Thẩm Thanh Hạc đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, trước mặt được bày vài cái hộp gấm tinh xảo.

"Phân Thủy Độ Nguyên Kình, Khống Thủy Thập Bát Diệu Pháp, còn có Thần thông Nhược Thủy Tam Thiên của Lý gia, đáng tiếc không có ghi chép những bộ phận mấu chốt."

Thẩm Thanh Hạc lắc đầu, đặt công pháp sang một bên:

"Chép lại mấy phần, đưa cho Vân Thủy tông, Thủy Ô, Tề gia mỗi bên một phần, lại đưa một phần tới phủ Thành Chủ, giao cho thành chủ đại nhân."

"Vâng!"

Phía dưới có người đáp lời, tiến lên nhận lấy pháp môn.

Ở trong của người bình thường thì những môn công pháp này đương nhiên là cực kỳ trân quý, có thể dùng làm căn cơ truyền thừa.

Nhưng ở trong mắt Thẩm Thanh Hạc, nếu đã mất đi bộ phận mấu chốt nhất thì những pháp môn này cũng chỉ là hạng không tệ lắm.

"Ô Long Đoạt!"

Gã ta cầm lấy một cây đoản trượng màu đen sì, trên mặt nở một nụ cười nhạt:

"Lý huynh a Lý huynh, cuối cùng thì món Pháp khí Cực phẩm này của huynh vẫn rơi vào trong tay Thẩm mỗ, chắc là trong lòng nhất định sẽ rất không cam lòng."

"Đáng tiếc. . ."

"Lý gia đã xong!"

"Đường chủ." Lúc này, có một người từ bên cạnh đi tới, trong tay người này cầm một cái hộp gỗ:

"Bọn thuộc hạ vừa mới tìm được thứ này được ẩn giấu rất bí mật, không biết nó được dùng để làm gì?"

"Nha!"

Thẩm Thanh Hạc đưa tay hút tới, mở hộp gỗ ra, bên trong hộp có hai viên đá, bên trong có một viên lớn như trứng ngỗng, một viên còn lại thì thường thường không có gì lạ.

"Đan châu!"

Thẩm Thanh Hạc cầm lấy viên lớn như trứng ngỗng lên, vẻ mặt động dung.

Phàm là dị thú có thể kết thành Đan châu thì đều là những tồn tại cao cấp nhất, nhưng cũng chính bởi vì thưa thớt khó được nên có rất ít người nhận biết.

Đan châu đối với tu hành giả có rất nhiều chỗ tốt.

Cho dù là viên Đan châu này đã không còn ẩn chứa nhiều tinh nguyên, nhưng cũng có thể khiến cho tu vi của Thẩm Thanh Hạc tăng lên một tầng nữa.

Bất quá. . .

Một viên đá khác dùng để làm cái gì?

Vậy mà lại có thể được đặt chung với Đan châu?

"Đường chủ!"

Trong lúc gã đang trầm ngâm, đột nhiên có người vội vã chạy tới:

"Không xong, bên phía Vân Thủy tông vừa mới truyền đến tin tức, hình như bên phe Lý gia đã xuất hiện cao nhân, một đám truy binh đã bị toàn diệt!"

"Hả?"

Thẩm Thanh Hạc sững sờ.

. . .

Tường vân hạ xuống, lộ ra hơn hai mươi người Lý gia đang tràn đầy thấp thỏm.

Bọn hắn đều là huyết mạch còn sót lại của Lý gia, phần lớn đều là nữ tử, hài đồng, chỉ có mấy vị nam tính, trong đó còn bao gồm cả đám người Lý Cao.

Cách đó không xa.

Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch đang đứng sóng vai.

"Huyết mạch của Lý gia quả thực là có vấn đề."

Vương Kiều Tịch nhíu mày, nói:

"Cho dù không có gì tu vi, thậm chí là không có cả thiên phú tu hành, nhưng thân thể của bọn họ đều thông suốt không một hạt bụi, nội ngoại thông thấu, có thể so với võ giả Tiên Thiên."

"Có tu vi thì sẽ càng tinh khiết hơn, chẳng trách người của Vân Thủy tông sẽ hiểu lầm."

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Chắc là tổ tiên của Lý gia đã dung hợp huyết mạch của Linh thú gì đó."

Chuyện này rất hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có, thậm chí trên tay hắn liền có hai môn Công pháp có thể dung hợp huyết mạch dị thú.

"Huyết mạch. . ." Trên mặt Vương Kiều Tịch lộ vẻ trầm ngâm:

"Loại huyết mạch này làm cho người Lý gia chiếm cứ ưu thế rất lớn trên con đường tu hành, chẳng trách có thể truyền thừa mấy trăm năm ở thành Nghênh Phong này."

"Có chỗ tốt thì cũng có chỗ xấu." Mạc Cầu chắp tay, nói:

"Người mang huyết mạch như vậy, muốn sinh sôi hậu đại sẽ khó hơn người thường rất nhiều, bất luận nam nữ, muốn có hậu đại cũng đều là chuyện rất phiền phức."

"Vả lại. . ."

"Chỗ tốt cũng chỉ đến Đạo cơ mà thôi!"

"Nha." Vương Kiều Tịch không hiểu:

"Vì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận