Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 310. Bạch Cốt Dật

Chương 310. Bạch Cốt Dật


Người dịch: Whistle

Bạch chỉ minh đăng, hắc quan ánh nhãn.

Trong Hắc ngục ám trầm, âm phong gào thét không ngừng, cuốn theo lụa trắng bay lên, càng lộ ra vẻ thê lương.

"Đát đát. . ."

Trong bóng tối, có tiếng bước chân vang lên,

Không bao lâu sau, một nhóm sáu người xuất hiện ở trong Hắc ngục, sắc mặt khác nhau nhìn về phía hắc quan trong sân.

Trong đó có một vị nam tử tướng mạo tuấn dật đứng quan sát một hồi, không nhịn được kinh ngạc mở miệng nói:

"Bạch Lãng thật sự đã chết rồi sao?"

"A. . ." Một người cười lạnh:

"Nghe nói là vì nhất thời trượt chân, bị Hỏa ngạc bạo tẩu cuốn vào trong nham tương, hài cốt không còn."

"Gã cũng thật là xui xẻo!"

"Ăn nói cẩn thận." Trong sáu người, có một cô gái mặc áo trắng, mi thanh mục tú, khi nghe được những lời này thì sắc mặt phát lạnh, nói:

"Người chết là lớn lớn, nói thế nào thì Bạch sư huynh cũng đã tương giao với các ngươi nhiều năm, không thể vô lễ như vậy được."

"Vâng." Sắc mặt người này nghiêm lại, cúi đầu nói:

"Kỷ sư tỷ nói đúng, đệ chỉ đang nghĩ đến Bạch Lãng nhiều lần dây dưa sư tỷ, nhất thời không cam lòng."

"Đừng nói nữa." Vị nam tử tuấn dật khoát tay mở miệng:

"Kỷ sư muội và Bạch Lãng đã sinh sống với nhau từ thuở nhỏ, nói là thanh mai trúc mã cũng không đủ."

"Chỉ tiếc là thiên phú của Bạch Lãng có hạn, cho đến ngày nay vẫn còn là một đệ tử Ngoại môn, nếu không liền có thể tới Thương Vũ phong tụ tập với chúng ta, cũng không cần phải bị vây ở trong cái chốn Hắc ngục âm khí âm u này."

Tiếng nói của vị nam tử này tuy rằng mang theo vẻ tiếc hận, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ cư cao lâm hạ.

Giống như là đang khinh thường!

Tình địch nhiều năm qua đột nhiên mất mạng, sau khi kinh ngạc qua đi thì y cũng khó tránh khỏi mừng thầm.

"Lý sư huynh." Kỷ Thiên Vân than nhẹ một tiếng, nói:

"Thật ra thiên phú của Bạch sư huynh cũng không kém, chẳng qua là thiếu đi mấy phần cố gắng, nếu không thành tựu chưa hẳn sẽ yếu hơn ta."

"Về phần nguyên nhân mà Bạch sư huynh ở lại Hắc ngục là vì công pháp tu hành, ở chỗ này thì tu vi sẽ tăng nhanh hơn."

"Bây giờ nói những chuyện này thì có tác dụng gì?" Lý Nguyên Cảnh bật cười lớn, cất bước đi tới phía trước:

"Người chết là lớn nhất, bất luận sinh tiền có như thế nào, hôm nay Lý mỗ đều phải dâng một nén nhang cho Bạch huynh."

"Đông!"

Lúc này, mặt đất ở sau lưng run nhẹ, một người cầm đồng trượng trong tay bước ra.

"Bạch gia gia." Nhìn thấy người tới, đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân sáng lên, nhưng trong mắt cũng hiện ra vẻ lo lắng:

"Bạch Lãng đã đi rồi, ngài cũng đừng nên quá đau lòng, coi chừng tổn thương cơ thể, nếu như sư huynh ở dưới suối vàng có biết thì sợ là cũng sẽ không đành lòng."

Người tới chính là chủ quản của Hắc ngục Bạch Cốc Dật.

Nhưng mà Bạch Cốc Dật hôm nay khác xa với dĩ vãng, lão ta đã không còn tinh khí thần như lúc trước nửa.

Gần một nửa mái tóc dài đã biến thành màu hoa râm, thần sắc tiêu điều, hai mắt vô thần, còn phải nhờ vào quải trượng mới có thể bước đi, giống như một ông già phàm nhân, làm cho người ta không thể không lo lắng cho thân thể của lão ta.

"Là Thiên Vân à." Giọng nói quen thuộc khiến cho Bạch Cốc Dật chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười:

"Lãng nhi vẫn luôn ngóng trông con đến, nó biết con thăng nhiệm Chấp Pháp sứ của tông môn còn rất cao hứng nữa."

"Lần này. . ."

Lão quay đầu nhìn về phía bài vị một chút, đôi mắt già đỏ lên, nước mắt đảo quanh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:

"Lần này con có thể đến đây cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của nó."

"Bạch gia gia." Nghe vậy, hai mắt của Kỷ Thiên Vân cũng đỏ lên, không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào mở miệng:

"Thật xin lỗi, con tới trễ."

"Không, không trễ!" Hai mắt Bạch Cốc Dật ngưng tụ, cắn răng nói:

"Ta hoài nghi Lãng nhi bị người khác hại chết, Thiên Vân, con là Chấp Pháp sứ của tông môn, nhất định phải lấy lại cho nó một cái công đạo!"

"Hả?" Sắc mặt Kỷ Thiên Vân lập tức thay đổi:

"Chuyện này là thật sao?"

"Ta còn có thể gạt con hay sao." Bạch Cốc Dật trừng to đôi mắt già, trong mắt tràn đầy tơ máu dữ tợn, lão ta gầm nhẹ nói:

"Bên trong tòa Hắc ngục này có không ít người lòng mang ác ý với Lãng nhi, người muốn giết nó cũng không ít."

"Lần này, ta nghi ngờ có người ở trong bóng tối sai khiến Hỏa ngạc hạ thủ, thật sự là ghê tởm!"

"Không. . ."

"Không chỉ Hắc ngục."

Lão ta chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của Kỷ Thiên Vân, liếc qua bọn người Lý Nguyên Cảnh, ánh mắt băng lãnh:

"Con không biết nhân tâm hiểm ác, sở dĩ ta không cho Lãng nhi ra ngoài cũng là vì bảo hộ nó, lại không nghĩ rằng. . ."

"Thiên Vân, chỉ có con thì ta mới tin tưởng được, tâm ý mà Lãng nhi dành cho con thì chắc là con cũng rõ."

"Bạch gia gia." Kỷ Thiên Vân vốn đang nghiêm túc lắng nghe, lúc này lại cảm thấy có một chút xấu hổ, thấp giọng nói:

"Con biết rồi, ngài yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho Bạch sư huynh một cái công đạo."

"Bạch chủ quản." Lý Nguyên Cảnh lại không nhịn được nhíu mày:

"Tại sao ta lại nghe nói chuyện này là một chuyện ngoài ý muốn?"

"Ngoài ý muốn?" Giọng của Bạch Cốc Dật trở nên lạnh lẽo:

"Ta từ không tin cái gì ngoài ý muốn."

"Chuyện trên đời này không có ai dám nói chắc được." Người trẻ tuổi vừa mới mỉa mai Bạch Lãng nghe vậy liền tiếp lời:

"Mọi người đều biết, không có người nào có thể sai khiến Hỏa ngạc, cho dù là có thể thì đoán chừng cũng là Đạo cơ tiền bối, tại sao bọn họ lại ám hại Bạch Lãng chứ."

"Bạch chủ quản, sợ là ngài đã đa tâm."

"Thật sao?" Bạch Cốc Dật nhìn y một cái, yếu ớt mở miệng:

"Hi vọng lúc ngươi gặp được chuyện như vậy thì còn có thể giữ được tinh thần thoải mái như thế này."

"Ngươi. . ."

"Tốt, tốt!"

Mấy người đưa tay ngăn lại, kiềm chế đồng bạn đang xao động, Kỷ Thiên Vân nói:

"Bạch gia gia, hôm nay bọn con đến đây, một là vì tưởng niệm Bạch sư huynh, hai là điều tra tình huống mà khu Dậu báo cáo."

"Tên Trương Thanh thật sự được người khác giải trừ cấm chế sao?"

"Lúc đó rốt cuộc người ở khu Dậu gặp phải chuyện gì thì ta cũng không rõ." Bạch Cốc Dật nhàn nhạt mở miệng:

"Nhưng vào hai năm trước, Trương Thanh đã ngoài ý muốn bỏ mình, hài cốt không còn, không có khả năng còn sống."

"Thật sao?" Lý Nguyên Cảnh mở miệng:

"Trương Thanh bỏ mình, lão tận mắt nhìn thấy sao?"

"Ta không thấy." Biểu lộ của Bạch Cốc Dật không thay đổi:

"Nhưng chuyện như thế thì cần gì phải làm bộ, vả lại nếu như Trương Thanh thật sự còn sống thì sao những người ở khu Dậu có thể đối thủ của gã ta được?"

"Vậy cũng chưa hẳn." Lý Nguyên Cảnh lạnh lùng mở miệng:

"Giám ngục Du Đức ở khu Đinh chính là huynh đệ kết bái của Trương Thanh, ngươi có thể đảm bảo Du Đức sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật không?"

"Vả lại lần này Du Đức lại đồng thời gặp nạn, hài cốt không còn, phải chăng là đang chạy án?"

"Ngô. . ." Ánh mắt Bạch Cốc Dật thiểm động, đúng là có chút chần chờ, lão ta dừng một chút mới nhẹ nhàng gật đầu:

"Ngược lại là có một chút đạo lý."

"Như vậy đi, ta sẽ đi khu Dậu hỏi thăm tình huống, Lý sư huynh đi khu Đinh để dò xét hiện trường vụ án." Kỷ Thiên Vân mở miệng:

"Đợi khi điều tra xong rồi mới phán đoán tiếp, hiện tại. . ."

"Bái tế Bạch sư huynh trước đã!"

"Cũng tốt."

Mấy người gật đầu.

Sau nửa canh giờ.

Đám người đến đây tế bái cũng đã rời đi, bóng lưng tiêu điều Bạch Cốc Dật vẫn đang đứng ở giữa sân.

"Thúc tổ."

Lúc này, một người trẻ tuổi từ sau lưng bước tới, mắt nhìn qua cỗ quan tài, kiềm nén vẻ mừng thầm trong mắt, cúi đầu ra vẻ bi thống nói:

"Người chết không thể sống lại, xin ngài hãy bớt đau buồn."

Bạch Cốc Dật chậm rãi quay người:

"Là Vân nhi à!"

"Là con, thúc tổ." Người trẻ tuổi ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng, phịch một tiếng quỳ xuống đất:

"Huynh trưởng bất hạnh gặp nạn, trong lòng Vân nhi cũng rất bi thống, nếu như thúc tổ nguyện ý, con nguyện thay thế huynh trưởng phụng dưỡng ngài."

"Ngươi. . ." Ánh mắt Bạch Cốc Dật thiểm động, chần chờ nửa ngày rồi mới nhẹ gật đầu:

"Con là một đứa trẻ ngoan, Lãng nhi có con hầu ở bên cạnh nên mới có thể vui vẻ như vậy."

"Hiện nay ta đã vô hậu, những thứ vốn nên để lại cho Lãng nhi, ta cũng không ngại để lại cho con."

"Thúc tổ!" Người trẻ tuổi run rẩy cả người, miễn cưỡng kiềm nén ý mừng trong lòng, cúi đầu khóc rống:

"Vân nhi không dám có yêu cầu xa vời này, chỉ cầu phụng dưỡng ngài, làm tùy tùng cho ngài, không bao giờ chối từ."

"Tốt, tốt!"

Hai mắt Bạch Cốc Dật rưng rưng, run rẩy vươn tay ra:

"Hảo hài tử, đứng lên đi!"

"Vâng."

"Như vầy." Bạch Cốc Dật gục đầu xuống, nhỏ giọng mở miệng:

"Ta có một việc muốn con hỗ trợ, dưới khu Ất mà con quản lý có một cái ám đạo nối thẳng xuống một tòa phòng giam ở bên phía dưới. . ."

"Con có thể làm được không?"

Âm lạc, nét mặt của người tuổi trẻ biến hóa một hồi, dường như có chút giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng cắn răng gật đầu:

"Xin thúc tổ yên tâm, cho dù chuyện này có vi phạm môn quy thì Vân nhi cũng sẽ làm thỏa đáng cho ngài!"

"Hảo hài tử, hảo hài tử." Bạch Cốc Dật lộ vẻ cảm động:

"Con yên tâm, nếu như hoàn thành chuyện này, tiền quan tài của ta đều là của con hết."

"Thúc tổ tuyệt đối đừng nên nói như vậy." Người trẻ tuổi vội vã lắc đầu:

"Ngài chờ nghe tin tức tốt của con là được!"

Nói xong bèn quay người rời đi, bóng lưng có vẻ hơi vội vàng, giống như đã có một ít vội vã không nhịn nổi.

Sau lưng hắn, dưới ánh sáng u ám của ngọn Minh đăng chiếu rọi, sắc mặt của Bạch Cốc Dật đột nhiên trầm xuống.

Vẻ cảm động trên mặt không còn sót lại chút gì, ngược lại còn có một chút dữ tợn, thậm chí là điên cuồng.

"Lãng nhi. . ."

"Thứ của cháu, ai cũng sẽ không lấy đi được, ta. . . Cũng sẽ không để cho cháu chết trắng trợn như vậy đâu!"

"Cháu cứ yên tâm, thứ mà cháu muốn, ta đều sẽ cho, bao gồm cả nữ nhân!"

"Két. . . Két. . ."

Giọng nói quỷ dị quanh quẩn trong linh đường, âm thanh đáng sợ giống như quỷ vực.

. . .

Mạc Cầu thu hồi Công pháp, mở mắt ra, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Quả nhiên.

Bởi vì cường độ nhục thân đã tăng lên, nên dù có tiên huyết của Xuyên Thiên Cưu kích thích cũng không thể phát sinh ra biến hoá gì quá lớn.

Đương nhiên, đây chỉ là cách nói so sánh.

"Khí lực cũng đã gia tăng một thành, độ linh hoạt gia tăng ba thành, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn."

Mạc Cầu nhẹ nhàng khẽ động, nhục thân giống như có một chút tiếp xúc vi diệu với không khí, lực cản cũng đã giảm bớt rất nhiều.

Đây đương nhiên là công lao của tiên huyết Xuyên Thiên Cưu.

Xuyên Thiên Cưu vốn là linh điểu phi độn cấp tốc, chỉ là không có thể làm cho Mạc Cầu mọc thêm một đôi cánh mà thôi.

Chuyện này cũng là đương nhiên.

Vạn Thú Ngưng Huyết công chỉ có thể xúc tiến huyết mạch của bản thân biến hóa, nhưng lại không phải là dị hoá, cuối cùng vẫn là con người.

Nhưng. . .

Cũng có chỗ tốt không tưởng tượng nổi!

Trải qua lần tu hành này, trong thức hải vậy mà có thể thắp sáng hơn bốn nghìn tinh thần cùng một lúc.

Đây không phải là do thời gian dài tích lũy mà thành, mà là lực lượng Thần hồn đột phá cực hạn, đột nhiên thắp sáng.

Lực lượng Thần hồn đột ngột tăng lên một đoạn, cũng mang ý nghĩa là hắn có thể huyết luyện thêm một món Pháp khí.

"Chỉ có Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám trở lên, Thần hồn đủ cường đại mới có thể tế luyện ba món Pháp khí."

"Như vậy xem ra, lực lượng Thần hồn của mình đã không kém hơn Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám rồi."

"Không!"

Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ:

"Huyết Luyện pháp khác với pháp môn tế luyện của Tu Tiên giả, Huyết Luyện pháp còn tiêu hao nhiều lực lượng Thần hồn hơn."

"Như vậy tính ra, cho dù là lực lượng Thần hồn của Tu Tiên giả Luyện Khí tầng mười cũng chưa chắc sánh được với mình."

Theo những lời của Phùng Ngũ và những ghi chép trong điển tịch, lực lượng Thần hồn càng mạnh thì sẽ càng dễ dàng dùng võ nhập đạo.

Chuyện tốt!

Mấy ngày sau.

"Giám ngục!"

Ngoài cửa có một giọng nói xen ngang việc tu luyện của Mạc Cầu.

"Chấp Pháp sứ của tông môn là Kỷ sư tỷ đã tới rồi, muốn hỏi một chút tình huống chúng ta bị tập kích mấy ngày trước."

"Nha!" Mạc Cầu ngẩng đầu, thu hồi cây đoản côn đang bị liệt diễm bao phủ trước mặt, trả lời:

"Lập tức tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận