Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 687. Truy Sát

Chương 687. Truy Sát


Người dịch: Whistle

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu mới thu liễm tạp niệm.

Trọng Minh Hỏa Mãng đã lui ra khỏi Tổ miếu, đồng thời còn mang đi di hài của Mê Thiên Thánh Chủ Tô Mộng Chẩm.

Nhưng bên cạnh Mạc Cầu lại có thêm một con chó trắng đang ở trong trạng thái ngủ say.

Không biết lai lịch của con chó này ra sao, nhưng trong di ngôn mà Tô Mộng Chẩm lưu lại đã dặn đi dặn lại là nhất định phải mang nó ra khỏi Vân Mộng Thủy Giới.

Hình như nó rất quan trọng.

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu lắc đầu, than nhẹ một tiếng.

Không biết trước khi Tô Mộng Chẩm chết đã trải qua chuyện gì, trên nhục thân đều tràn đầy khe hở, hộ thân chi bảo Tinh Thần Pháp y cũng đã vỡ nứt.

Di Thiên Thất Tình Phiến cũng không biết tung tích.

Chỉ có Sơn Hà Đồ là còn lưu lại được, cũng đã diễn hóa thành một phương Bí cảnh, giấu ở bên trong Tổ miếu đại điện, cũng cất đặt truyền thừa của mình.

Truyền thừa chi địa nằm ở bên trong Sơn Hà Đồ.

Mạc Cầu đưa tay ra.

Một bức tranh xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn khẽ vuốt ve một chút rồi lại tiếp tục trầm ngâm.

Bảo vật này chính là Pháp bảo Thượng phẩm cao cấp nhất, uy năng cường hãn, không có tu sĩ Kim Đan cảnh nào có được, đáng tiếc là muốn luyện hóa được nó thì phải mất rất nhiều thời gian.

Cách mỗi trăm năm, tu hành chưởng khống.

May mà. . .

Hắn vẫn còn có thu hoạch khác!

Không nói rất nhiều Công pháp mà hắn nhận được, cảnh giới Thần Hồn hiện giờ của Mạc Cầu đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ, Diêm La Tâm Kinh cũng đột phá tầng thứ chín.

Còn có Nguyên Thận Quyết, Sất Niệm Chân Lôi, Huyễn Diệu Thiên Tượng và rất nhiều pháp môn đỉnh tiêm.

Ngay cả tu vi cũng đã tiến thêm một bước.

Kim Đan trung kỳ!

Mạc Cầu vươn tay ra, một loại cảm giác ngưng thị dâng lên trong lòng.

Mạc Cầu chuyển động ý niệm, chớp mắt thiên chuyển, Thần hồn, Pháp lực và nhục thân đều không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

'Có Diêm La Tâm Kinh tầng thứ chín, U Minh Hỏa Thần Thân đã có thể dùng làm thủ đoạn bình thường, nhục thân cũng đã có thể kiên trì được một lúc lâu.'

'Diêm La Pháp Thân có thể bộc phát được mười hơi.'

'Ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng có thể chiến một trận!'

"Bạch!"

Thân hình lóe lên một cái liền biến mất không thấy nữa.

Mạc Cầu không quên lý do mà mình xuất hiện ở là vì cái gì.

Phùng Cô Nhạn!

Vào nhiều năm trước, hắn đã lưu lại thủ đoạn truy tung trên người của Thiên Nữ Tán Hoa Phùng Cô Nhạn, bây giờ liền có thể dùng được.

Hắn có thể cảm nhận được, khí tức của ả ta đang ở trong mảnh không gian này.

Mà ở bên cạnh đối phương lại không có Tán Hoa lão tổ!

Cơ hội như vậy đương nhiên là không thể bỏ qua.

Diêm La Tâm Kinh tầng thứ chín, trải qua rất nhiều bí pháp Thần hồn gia trì, dù là cách xa nhau ngàn dặm thì hắn vẫn có thể loáng thoáng phát hiện được cỗ khí tức kia.

Trên một đỉnh núi nào đó.

Phùng Cô Nhạn mặc thải y đang đứng chắp tay, nhìn chiến trường nơi nào ở phía xa, trên hai gò má tinh xảo lộ ra nụ cười nhạt.

Một lúc nào đó.

Ả trừng mắt nhìn, bản chất Kim Đan cảnh làm cho ả vô thức phát hiện ra không ổn.

Hình như. . .

"Nguy!"

Kim Đan trong cơ thể run lên, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó.

Một đạo liệt diễm bỗng nhiên xuất hiện, rơi xuống đỉnh núi.

Đỉnh núi to lớn vừa mới chạm vào đã nhanh chóng tan rã với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chỉ trong thoáng chốc, một ngọn núi lớn đã hóa thành nham tương.

Phùng Cô Nhạn quay đầu nhìn qua, trong lòng lập tức phát lạnh.

Nếu như luồng liệt diễm kia rơi vào trên người mình, sợ là ngay cả nhục thân trải qua Kim Đan tẩm bổ, Âm dương điều hòa cũng khó thoát một kiếp.

"Ồ!"

Một tiếng kinh hô quen thuộc khó tin vang lên sau lưng ả:

"Vậy mà lại có thể tránh được?"

"Đáng tiếc, ngươi trốn không thoát!"

Mạc Cầu?

Trong lòng Phùng Cô Nhạn giật mình, đồng thời nghĩ tới đánh giá về người này.

Có thù tất báo!

Khi Mạc Cầu còn là Kim Đan sơ kỳ cũng đã từng tập kích vài vị Kim Đan, cũng đã thành công, cho dù là Kim Đan trung kỳ cũng từng có tiền lệ.

Nào ngờ.

Khi tập kích Phùng Cô Nhạn lại không đạt được hiệu quả như ý muốn.

Tu vi của ả cũng không cao.

"Là ngươi!"

Phùng Cô Nhạn nhìn về phía bóng người ở sau lưng mình, trong lòng lập tức giật mình.

Trên lưng cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh, Mạc Cầu không hề che giấu sát cơ lạnh thấu xương của mình, làm cho da thịt ả ta cảm thấy đau nhức, trong lòng điên cuồng báo động.

Sở dĩ ả ta có thể né tránh được vụ tập kích vừa rồi đều nhờ vào bí pháp của phái Tán Hoa.

Mặc dù tu vi và cảnh giới của Phùng Cô Nhạn không cao, nhưng ả ta chính là bạn lữ song tu của Tán Hoa lão tổ, trong thần hồn của ả có một phần đặc chất của Tán Hoa lão tổ.

Cho nên mới có thể kịp thời phát hiện ra không ổn, lách mình tránh đi.

Nhưng ả cũng có tự hiểu lấy mình, kẻ ở sau lưng này chính là nhân vật đã từng chém giết Kim Đan trung kỳ, lại có thể đào thoát được từ trong tay của lão tổ.

Bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của người này!

"Bạch!"

Kiếm quang như tuyến, đột ngột bao trùm một phương, ngàn vạn tia kiếm kết thành Kiếm trận, tạo thành uy thế vây nhốt thiên địa bao trùm Phùng Cô Nhạn.

Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận!

Những ngày qua, Mạc Cầu đều đắm chìm trong ảo cảnh mà Mê Thiên Thánh chủ dùng Nguyên Thận Quyết tạo ra để so tài đấu pháp với rất nhiều tu sĩ.

Trong đó cũng không thiếu cao thủ kiếm đạo, còn có Nguyên Anh Chân nhân.

Lại nhận được rất nhiều kiếm quyết, hiện giờ khi hắn thi triển lên Ngự kiếm pháp, chỉ có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, Phùng Cô Nhạn đều không thể dâng lên một chút ý phản kháng nào.

"Phốc!"

Một tiếng trầm vang lên, bóng người ở bên trong đã bị xoắn thành mảnh vỡ đầy trời.

Mảnh vỡ hóa thành cánh hoa bay tứ tung.

Bách hoa hỗn loạn.

Cùng lúc đó, bóng người của Phùng Cô Nhạn xuất hiện ở bên ngoài hơn mười dặm, bộ pháp y tinh mỹ khoác trên người ả đã biến mất.

Bên dưới Pháp y chỉ có mấy món đồ lót, hiển thị rõ tư thái linh lung, da thịt trắng nõn tinh tế phản xạ ra ánh sáng nhu hòa.

"Hửm?"

Mạc Cầu nhíu mày:

"Thủ đoạn cũng không phải là ít."

"Cứu mạng!"

Phùng Cô Nhạn sợ đến vỡ mật, căn bản không dám nhìn nhiều, kinh hô một tiếng rồi hóa thành một luồng thải điên cuồng lao về phía trước.

Trước mặt có mấy người, đều là Tông sư Kim Đan.

Trong đó có hai người nghe tiếng nhìn sang, sắc mặt đều đồng thời biến đổi.

"Hôm nay không có ai có thể cứu được ngươi!" Mặc dù Mạc Cầu đã phát hiện phía trước có khí tức, nhưng hắn lại không hề chần chờ, cả người nhoáng một cái, tiếp tục ngự kiếm chém tới.

Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

Vô Gian Độn mà hắn lấy được trên người của Đạo Huyền Cơ Thân Hầu cũng không phải là độn pháp bình thường, nó có thể tăng thêm tốc độ dựa trên độn pháp vốn có của người học.

Về căn bản thì đây không phải là pháp môn, mà là mảnh lá cây kia.

Lá cây còn có tác dụng che lấp khí tức.

Lúc này Mạc Cầu đã thôi động Pháp lực kích phát, độn tốc gần như tăng lên gấp đôi, lắc mình một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Phùng Cô Nhạn.

Đồng thời trở tay thành đao, nghiêng nghiêng bổ xuống.

Thập Phương Sát Đạo, Nhất Tự Minh Tâm trảm!

"XÌ... Lạp. . ."

Tốc độ và lực lượng cực hạn dường như có thể xé rách hư không, còn chưa áp sát mà trên vai của Phùng Cô Nhạn đã xuất hiện một vết máu.

"Nha!"

Tuy rằng đã có suy đoán từ trước, nhưng ả cũng không ngờ là thực lực của Mạc Cầu lại mạnh như vậy.

Chỉ trong vài ý niệm ngắn ngủi, bản thân mình đã mấy lần sống như ngàn cân treo trên sợi tóc, vào lúc Phùng Cô Nhạn kinh hô thì Pháp bảo tùy thân Linh Lung Trác cũng đang dựng ngang trước người.

"Bành!"

Hư không run lên.

Linh Lung Trác kia trải qua Pháp lực Kim Đan thúc giục đã va chạm với đôi bàn tay của Mạc Cầu, nó lập tức truyền đến những âm thanh không thể cầm cự được nữa, Linh quang ảm đạm chỉ trong nháy mắt.

Hai mắt Phùng Cô Nhạn co rụt lại, toàn thân như bị sét đánh, gân da run động.

Cơ thể này. . .

Thật là kinh khủng!

Mạc Cầu đắc thế không tha người, không hề tạm dừng, xoay người lại, năm ngón tay khẽ chụp, lực lượng kinh khủng hội tụ ở sau lưng Phùng Cô Nhạn.

"Chết!"

Chưởng kình phun mạnh, đang định đoạn người sinh cơ.

"Thủ hạ lưu tình!"

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng la hét, sau đó liền có một cây phi đao lớn chừng bàn tay cách không lao tới.

Phi đao không lớn, nhưng lại làm cho Mạc Cầu giật mình trong lòng.

Nguy hiểm!

Thân thể khẽ động, chỉ trong nháy mắt hắn liền nắm lấy cánh tay của Phùng Cô Nhạn rồi đột nhiên kéo mạnh một cái, đẩy ả ta về phía phi đao đột kích kia.

Đồng thời trong lòng bàn tay còn phát lực, giật xuống một cánh tay.

"A!"

Phùng Cô Nhạn bị đau nên kêu thảm, lập tức bị đao quang bao phủ rồi kéo đến bên cạnh một người.

Người này mặt như thanh niên, dung mạo tuấn mỹ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ cao cao tại thượng, khi nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày nhìn về phía Mạc Cầu:

"Đạo hữu, nhiều lần hạ độc thủ với một nữ nhân, cũng quá bỉ ổi đi?"

"Như nhau thôi." Mạc Cầu liếc nhìn đối phương, cười lạnh:

"Cách làm của các hạ cũng chẳng quang minh được đến đâu."

Nơi này đang có ba người vây công một nữ nhân, mà người trẻ tuổi kia chính là một trong những người vây công, có tu vi Kim Đan trung kỳ.

Nữ tử này Mạc Cầu cũng từng gặp qua.

Chính là người đã bán Hắc Quang Giáp cho hắn.

Hậu nhân của Nguyên Anh Chân nhân Tam Dương Kiếm Trương Miễn, mấy người này lại dám vây công nàng ta, không phải có mưu đồ thì chính là có chỗ ỷ vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận