Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 625. Cứu Người

Chương 625. Cứu Người


Người dịch: Whistle

Ngô Dụng có dáng người gầy lùn, phần lưng còng xuống, mặt mũi nhăn nheo, trên da có không ít đồi mồi, chỉ bằng vào bề ngoài này cũng đã làm cho người ta cảm thấy buồn nôn rồi.

"Hai người?"

"Đúng." Đây cũng không phải lần đầu tiên mà Cổ Nhược Bàn nhìn thấy Ngô Dụng, nghe tiếng liền gật đầu, duỗi tay ra:

"Đồ vật."

"Cho." Ngô Dụng vung tay, ném tới một cái Túi Trữ vật, sau đó không đợi gã ta kiểm tra, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện tại ở trước mặt hai nàng.

"Không sai."

Ngô Dụng cúi đầu quan sát thật kỹ, trong mắt hiện ra Linh quang quỷ dị, lão ta hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, ống tay áo vung lên thu hai nàng vào trong.

Nguy!

Không đúng!

Tống Ngọc Bình và Tiết Lục Y đồng thời thầm kêu không tốt, nhưng lại không kịp phản ứng.

Thủ đoạn điên đảo càn khôn này cực kỳ cao minh, các nàng chỉ cảm thấy Thần hồn mơ hồ, còn chưa hoàn hồn thì đã xuất hiện ở một nơi trống rỗng.

Pháp lực toàn thân lập tức bị quản chế.

Ý thức mê mẩn mênh mông, Pháp lực tịch tịch rải rác, không biết mình đang ở đâu, hồn không biết đi đâu, giống như đang ở một vùng đất vô tận vậy.

"Hả?"

Ngô Dụng sững sờ, dường như phát hiện được cái gì, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Giơ ống tay áo lên, hắn trầm ngâm một chút, lập tức lắc đầu, cuối cùng mặt không thay đổi nhìn về phía Cổ Nhược Bàn, mở miệng nói:

"Lại có người, lại cho."

"Chỉ cần đưa đủ tiền thì không thành vấn đề." Cổ Nhược Bàn gật đầu.

"Ừm."

Ngô Dụng lên tiếng, thân hình thoắt một cái đã rơi vào trong nước.

Một lát sau.

Diệp Phi Hoa và Mạc Cầu xuất hiện ở trên đảo.

"Hướng đông."

Trên tay Diệp Phi Hoa cầm một cái kính đồng cổ hình tròn, đang nhíu mày nhìn xem Linh quang trên đó:

"Người này rốt cuộc là ai, thi triển Thần thông lại còn có thể ảnh hưởng đến cảm giác của Bát Huyền Kính, lại xa thêm một chút nữa sợ là không thể phát hiện ra vị trí."

Phải biết, chiếc Bát Huyền Kính này của nàng chuyên về khóa chặt khí tức của người khác, trong tình huống có chuẩn bị từ trước thì có thể theo dõi dù cách ngàn dặm.

Ngay cả đại trận cũng đều có thể không bị ảnh hưởng.

Mà nay.

Linh quang trên mặt kính đã trở nên ảm đạm.

"Đi thôi."

Mạc Cầu cúi đầu, quét mắt nhìn mặt kính:

"Theo sau lại nói."

"Ừm." Diệp Phi Hoa gật đầu, quát lên một tiếng, thi triển Bát Vân Phi Độn hóa thành một làn khói, bay về phía trước.

Mạc Cầu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cổ Nhược Bàn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, khẽ vẫy tay thu lấy những thứ trên người đối phương rồi ném ra một tia lửa.

"Hoa. . ."

Bóng người liền hóa thành một ngọn đuốc cháy hừng hực.

. . .

"Ba!"

Ngô Dụng xuyên thủng một tầng bình chướng rồi xuất hiện trong một tòa động phủ ở dưới đáy nước.

Cửa đá ở trước mặt đã mọc đầy rêu xanh, còn có rất nhiều dây leo dưới nước sinh sôi che đậy động phủ, cũng tạo thành một tấm bình phong tự nhiên.

Lão ta nheo mắt lại, tiến lên phía trước.

Khi đi tới trước cửa đá lại không dừng bước, thân hình giống như nước chảy dung nhập vào bên trong, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên trong động phủ.

Động phủ u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Lão ta đi tới đại điện ở bên trong, một bộ xương khô chỉ còn da bọc xương đang ngồi xếp bằng chính giữa, xương khô nghe tiếng liền lay nhẹ đầu lâu, đôi mắt yếu ớt nhìn sang.

"Thiếu gia."

Ngô Dụng dừng lại, gật đầu với bộ xương khô này:

"Ngài tỉnh rồi."

"Lạc . . Lạc . ." Bộ xương khô ngẩng đầu không lưu loát, há miệng phát ra nhữg âm thanh giống như những cách cửa gỗ lâu năm chưa được tu sửa, kẽo kẹt rung động:

"Lão cẩu, cho dù ta có làm ma thì cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Thiếu gia nói quá lời." Ngô Dụng than nhẹ, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ:

"Ta cũng chỉ đang nghĩ cho huyết mạch của Ngô gia thôi, nếu ngài đã vô vọng Đạo cơ, vậy thì truyền tông tán diệp mới là trách nhiệm mà thiếu gia ngài nên làm."

"Trong những năm này là do lão hủ đã mềm lòng."

Lão ta bước tới, lấy ra một bình đan dược, đổ ra một viên rồi vận kình ném vào trong miệng của bộ xương khô:

"Đáng lẽ ta phải động thủ vào thời của phụ thân ngươi rồi, như vậy thì cũng không sẽ trở thành giống như hiện giờ, Ngô gia chỉ còn sót lại một dòng độc đinh là thiếu gia ngài."

Bộ xương khô này rõ ràng là truyền nhân của Huyền Hỏa giáo Ngô Tử Thông.

Cũng không biết là trong một hai năm qua y đã gặp phải chuyện gì, một gã hán tử cường tráng to lớn lại trở thành bộ dáng quỷ dị như hiện giờ.

"Ngươi. . . Ách. . ."

Thân thể Ngô Tử Thông run rẩy, đưa tay muốn nắm lấy Ngô Dụng, nhưng lại bị lão ta nhẹ nhàng tránh đi, chỉ có thể phí sức thở, liều mạng tức giận trừng đối phương.

"Thiếu gia, ta là vì muốn tốt cho ngài."

Ngô Dụng lắc đầu, bấm tay điểm ra vài cái, kích phát tiềm lực nhục thân của đối phương:

"Hơn một năm này, ngài đã hưởng hết nhân gian chí hoan, chỉ cần ngài cần thì lão nô đều đáp ứng, ngươi còn có cái gì mà không thỏa mãn chứ?"

"Đúng rồi, bây giờ lại có hai người tới nữa."

Nói xong, lão ta liền vung ống tay áo lên, hai người lăn xuống mặt đất.

Tiết Lục Y và Tống Ngọc Bình lại thấy ánh mặt trời, nhưng trong lòng cũng phát lạnh, chỉ đành cố gắng ngụy trang, không dám động đậy chút nào.

Kim Đan!

Lão già có vẻ ngoài xấu xí ở trước mặt này rõ ràng là một vị Tông sư Kim Đan!

Trong lòng hai người đã hoàn toàn lạnh lẽo, thậm chí là tuyệt vọng.

Vốn là muốn câu cá, không ngờ lại câu ra một con quái vật khổng lồ, lần này không chỉ mồi câu bị người ta nuốt mất, mà ngay cả người ở phía sau cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi.

"Ngươi. . ." Cho dù là hai vị nữ tử thiên kiều bá mị, như hoa như ngọc ở trước mặt thì Ngô Tử Thông cũng chẳng còn hứng thú, chỉ mở miệng gầm nhẹ:

"Lão cẩu, ta làm ma cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Ây!" Ngô Dụng than nhẹ, lắc đầu nói:

"Thiếu gia yên tâm, vì kéo dài huyết mạch, sau khi tinh nguyên của ngài triệt để khô kiệt, ta sẽ đánh tan hồn phách của ngài rồi dung nhập vào huyết nhục của hậu nhân."

"Như vậy thì bọn hắn mới có thể xuất sắc hơn, trời sinh thân cận với thiên địa linh khí."

"Về phần biến thành quỷ. . ."

"Ngài nghĩ nhiều rồi!"

Lời này vừa ra, đừng nói là Ngô Tử Thông bị nhốt nơi này đã rất lâu, mà ngay cả hai người nằm ở dưới đất nghe được cũng không khỏi cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Thật ác độc!

"Lục. . . Lục La?"

Đột nhiên, giọng nói của Tiết Lục Y hơi run rẩy, nhìn về phía một bóng hình khô quắt đang ở trong nơi hẻo lánh.

Bóng người này cũng không tốt hơn Ngô Tử Thông là bao, huyết nhục tan rã, chỉ còn sót lại một tầng da khô quắt bao bọc lấy xương cốt, trên thân không một mảnh vải.

Hiển nhiên là một bộ xương.

Mà trên cổ tay của nàng có một sợi dây nhỏ màu đỏ sậm đặc biệt bắt mắt, cũng làm cho trong lòng Tiết Lục Y run rẩy, không thể tin nổi mở miệng:

"Là, là ngươi sao?"

"Soạt. . ."

Khung xương run rẩy, đầu lâu phí sức chuyển động, dường như trong đôi mắt đục ngầu mờ nhạt hoàn toàn tĩnh mịch kia cũng hiện ra cảm xúc dị dạng.

"Lục La!"

Thân thể mềm mại của Tiết Lục Y run lên, hốc mắt dâng trào nhiệt lệ, một cơn giận khó mà ngăn chặn từ trong lòng dâng lên.

"Thì ra các ngươi quen biết?"

Ngô Dụng nhíu mày:

"Như vậy càng tốt, ở lại nơi này làm tỷ muội cũng sẽ không tịch mịch, chẳng qua điều kiện tiên quyết là ngươi cũng có thể sinh hạ huyết mạch cho thiếu gia."

Nếu như không thể. . .

Đám thi cốt ở trong nơi hẻo lánh chính là hạ tràng.

Nói xong, lão ta cất bước tiến lên, một tay nhấc Tiết Lục Y lên, mang đến bên cạnh Ngô Tử Thông.

Sau đó.

Lão từ trên người thận trọng lấy ra một bình đan dược, đổ ra một viên.

"Thiếu gia, viên Âm Dương Hợp Hòa Đan này là do ta lấy được từ trong tay của một vị đạo hữu của Thánh tông, có thể làm cho Tông sư Kim Đan có cơ hội sinh sôi huyết mạch."

"Cho dù là với bộ dáng hiện giờ của ngài thì vẫn còn có cơ hội."

Tông sư Kim Đan tinh nguyên vững chắc, muốn lưu lại huyết mạch đã khó lại càng khó, loại đại dược này có thể xưng là Linh dược Cực phẩm, lão ta lại dùng trên người Ngô Tử Thông.

"Ngươi. . ."

"Không!"

"Ây. . . Ách. . ."

Ngô Tử Thông ra sức giãy dụa, nhưng lại không có tác dụng gì, bị ép phải nuốt đại dược, nhục thân cũng bắt đầu sung huyết giống như hồi quang phản chiếu vậy.

Còn có một luồng nhiệt huyết dâng lên, làm cho đôi mắt y đỏ lên, ngo ngoe muốn động.

Trên mặt Ngô Dụng hiện ra vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm biến hóa trên người Ngô Tử Thông, lão ta sợ là mình sơ sẩy một cái thì huyết mạch sau cùng của Ngô gia sẽ lập tức gián đoạn.

Tống Ngọc Bình nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, Thần niệm trầm xuống.

Việc đã đến nước này, sợ hãi cũng vô dụng.

Chỉ có tìm cơ hội đánh cược một lần thì mới có một chút hi vọng sống, với thủ đoạn của hai người, cho dù là Kim Đan thì cũng chưa chắc không có cơ hội.

"Hô. . ."

Tiết Lục Y cũng thừa cơ nhắm mắt lại, tĩnh tâm, cảm nhận được Phi kiếm đang xoay chầm chậm trong đan điền, Pháp lực dạt dào lưu chuyển.

Một lúc nào đó.

"Bành!"

Cánh cửa đá đột nhiên nổ tung, một bóng người xông vào trong động phủ.

Diệp Phi Hoa!

"Ai?"

Ngô Dụng nghiêm mặt quay đầu lại, vô thức bảo vệ Ngô Tử Thông, đợi khi cảm giác được người tới thì bèn hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay thả ra vô tận liệt diễm.

"Chỉ là Đạo cơ, muốn chết!"

Lời còn chưa dứt, trong lòng lão ta đột nhiên nảy sinh điềm báo, không kịp nghĩ nhiều, thân thể phân hoá ngàn vạn, tự động vận chuyển Yên Hỏa Thiên Ti Độn của Huyền Hỏa Giáo.

"Bạch!"

"Coong!"

Hai đạo sát cơ đột ngột xuất hiện ở bên cạnh, kiếm quang tung hoành, lưu quang đan xen, một kích toàn lực đã bị kiềm chế rất lâu đột lộ ra răng nanh dữ tợn.

Đối với Ngô Dụng tới nói, mặc dù là có uy hiếp, nhưng cũng không tính là gì.

Nhưng.

Một đạo hỏa tuyến từ trong kiếm quang xuất hiện, hóa thành một con Giao Long quỷ dị, miệng lớn mở ra, bỏ qua uy áp của Kim Đan mà hung hăng cắn về phía ngực lão ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận