Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 563. Mai Phục

Chương 563. Mai Phục


Người dịch: Whistle

Trên đảo hoang.

Một đám người tề tụ trong một hạp cốc.

Thẩm Khê ngồi xếp bằng trên một khối sơn nham, trên khuôn mặt nửa nam nửa nữ tràn đầy vẻ ngoan lệ.

"Thiếu chủ, người đã đến!"

Còn chưa dứt lời thì phía chân trời chợt vang lên tiếng kêu của phi điểu, sau đó liền có mấy cái bóng đen lao tới nhanh như điện thiểm.

"Thẩm công tử." Một người hiện ra thân hình, chắp tay thi lễ:

"Chúng tôi đã tới rồi, đối thủ là ai?"

"Mạc Cầu, Đạo cơ hậu kỳ, nổi danh về thuật luyện đan thuật cao minh, là tu sĩ trên Đằng Tiên đảo." Thẩm Khê ngẩng đầu, nói:

"Chắc là các ngươi cũng đã từng nghe nói rồi?"

"Là hắn!" Một vị nam tử mắt ưng có khuyên mũi ở đối diện nghe vậy liền gật đầu:

"Đúng là đã từng nghe qua, chẳng ua vị này chính là một người bận rộn, không có chút quan hệ thì thật sự không thể nhờ hắn luyện đan."

"Một vị luyện đan đại sư, chín thành bản sự đều ở trên đan đạo, cho dù là Đạo cơ hậu kỳ cũng không sao." Người tới không chỉ có một mà chừng năm người, một vị nữ tử diễm lệ trong đó liếm liếm khóe miệng, nói:

"Bắt lấy hắn thì còn có thể lấy được một ít linh đan diệu dược."

"Không chỉ Linh dược." Thẩm Khê nói tiếp:

"Sau khi chuyện này thành công, quà báo đáp của ta cũng sẽ không thiếu một chút nào."

"Chúng tôi đương nhiên là tin tưởng Thẩm công tử." Nữ tử yêu kiều cười:

"Nghe nói Thẩm công tử đã gặp phải rủi ro trên Đằng Tiên đảo, chẳng lẽ là bởi vì tên họ Mạc này sao."

"Chậc chậc. . ."

"Lấy thân phận Thẩm công tử mà hiện giờ lại phải mời bọn ta xuất thủ, Mặc Vân tiền bối thật sự là quá vô tình!"

"Tam muội, im ngay!" Gã nam tử mắt ưng mở miệng quát.

Sắc mặt Thẩm Khê ngày càng âm trầm, khí tức chập trùng, tựa như ngo ngoe muốn động.

Hiện giờ gã ta thực sự đã mất đi địa vị trong mắt của phụ thân gã.

Nhục thân bị hủy, Thần hồn bị thương, không đề cập tới Kết Đan, cho dù là muốn tiến thêm một bước cũng là chuyện muôn vàn khó khăn.

Gã, đã bị phế rồi!

Thẩm Khê biết rất rõ tính cách của phụ thân mình.

Lúc thực lực gã ta vẫn còn, thiên phú kinh người, phụ thân đương nhiên là sẽ đủ kiểu yêu thương.

Hiện nay.

Gã bị đối phương quét đi như một đống rác, sợ là sau này muốn gặp lại cũng là chuyện khó khăn.

Mà hết thảy đều bởi vì Đằng Tiên đảo Cơ Trường Không, còn có Mạc Cầu tám chín phần mười là người giải độc.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Thẩm Khê cắn chặt răng, núi đá dưới thân không ngừng nứt vang, đôi mắt nhếch lên, trong lòng quyết tâm:

‘Cho dù hiện giờ ta đã trở thành như vậy thì cũng không phải là người mà các người có thể khi nhục, có tòa trận pháp ở nơi này.’

‘Họ Mạc phải chết, mấy người các ngươi cũng phải chết!’

. . .

Gió lớn thổi mạnh vào luồng linh quang quanh người rồi tự động tách ra hướng hai bên tán đi.

Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, chân đạp tường vân, dưới sự dẫn dắt của vị đệ tử thứ ba của Hàn Nghiệp bay về phương xa.

"Hàn huynh không ở đây sao?"

"Sư phụ có việc đi xa nhà một chuyến, tạm thời không thể trở về." Hàn Khâu Sơn ra vẻ kính cẩn nói:

"Nhưng mà khi sư phụ biết được có Âm Tuyết Cao Cực phẩm xuất hiện liền lập tức sai người đưa tin thông báo cho tiền bối."

"Có lòng." Mạc Cầu gật đầu:

"Không biết người bán là ai?"

"Nghe nói là các vị tiền bối của Thiên Cầm sơn, bọn họ vốn định giao dịch qua đấu giá hội, chẳng qua bởi vì chuyện lúc trước nên cuối cùng đã quyết định từ bỏ." Hàn Khâu Sơn nói tiếp:

"Sau khi sư phụ biết được tin tức này liền lập tức liên lạc với các vị tiền bối rồi hẹn địa điểm gặp mặt."

"5 vị đạo hữu ở Thiên Cầm sơn à." Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu:

"Đã sớm nghe qua danh hào của bọn họ, nghe nói Thiên Cầm Phi Tung pháp của bọn họ chính là độn pháp nhất tuyệt."

Chuyện quan trọng nhất chính là không giao dịch qua đấu giá hội.

Cái đấu giá hội kia lưng dựa Thánh tông.

Cơ Trường Không từng chuyên môn căn dặn qua Mạc Cầu là trong khoảng thời gian gần đây đừng tiếp xúc với Thánh tông.

Không an toàn!

"Không sai." Hàn Khâu Sơn gật đầu, vẻ mặt kích động:

"Vãn bối cũng từng nghe người ta nói qua, Vân Mộng Xuyên có rất nhiều độn pháp, ở Đạo cơ cảnh thì Thiên Cầm Phi Tung đủ để xếp ở mười vị trí đầu."

"Ngay cả Cơ đảo chủ, luận đến tốc độ phi độn thì cũng không sánh kịp Thiên Cầm sơn Vạn tiền bối."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Hắn sẽ không xem những truyền ngôn này là thật.

Nếu không, U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn của hắn sợ là có thể xếp hạng trước ba trong rất nhiều độn pháp ở Vân Mộng Xuyên.

Thậm chí có thể tranh danh hiệu đệ nhất.

Đó là còn chưa tính tình huống gia trì thêm những pháp môn khác.

Nhưng thật ra thì chuyện này cũng không khả năng!

U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn xếp ở mười vị trí đầu thì còn có mấy phần hi vọng.

Trong lúc trầm tư, ánh mắt Hàn Khâu Sơn khẽ nhúc nhích, đưa tay chỉ về phía trước: "Chính là hòn đảo kia."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày nhìn y một cái:

"Tại sao ngươi lại kích động như vậy?"

"Hả!"

Hàn Khâu Sơn sững sờ.

"Không có. . . Không có nha?"

Hàn Khâu Sơn lắp bắp nói:

"Chỉ là nếu như tiền bối và vài vị đạo hữu Thiên Cầm sơn đạt thành giao dịch thì đó cũng là niềm vinh hạnh của vãn bối."

"Nghĩ đến chuyện này, tâm tình của vãn bối cũng khó tránh khỏi kích động."

"Thật sao?"

"Đương nhiên!"

Hàn Khâu Sơn trả lời.

"Có lẽ là do ta đã cảm ứng sai." Mạc Cầu cười khẽ, giống như vô ý nói:

"Chẳng biết tại sao, dường như càng tới gần nơi này thì sát ý trên người của ngươi cũng càng nồng đậm."

"Cho dù là trên người ngươi có bảo vật có thể áp chế khí tức ba động, nhưng vẫn để lộ ra ngoài."

"A!"

Hàn Khâu Sơn sững sờ.

"Cho nên. . ." Mạc Cầu đột nhiên nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vầng sáng yếu ớt:

"Ở trên đảo có bao nhiêu người muốn đối phó ta?"

"Mười người."

Hàn Khâu Sơn vô thức mở miệng, sau đó liền lập tức phát hiện được không đúng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Gã cũng không rõ sao mình lại mở miệng trả lời câu hỏi của Mạc Cầu.

Gã chỉ biết rằng, thủ đoạn mà thiếu chủ Thẩm Khê để lại trên người mình đã mất hiệu lực rồi.

"Tha. . ."

"Bạch!"

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Thân thể Hàn Khâu Sơn cứng đờ, một vết nứt từ trên trán lan xuống dưới, chia tách cơ thể của gã ta thành hai phần.

Nhất đao trung phân.

Không có chút sai sót nào!

Trong hư không, bóng người hơi rung nhẹ, lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất, thoáng chốc đã lao đi hơn một dặm.

Mạc Cầu đã chạy trốn!

Trong đảo.

Mấy người vốn đã vận sức chờ phát động, nào ngờ miếng thịt đã dâng đến miệng lại có thể bay đi.

"Phế vật!"

Thẩm Khê gầm thét, chợt vung tay lên, lực lượng mạnh đến mức làm cho núi đá ở bên cạnh đổ sụp.

Gã cắn chặt răng, nhìn về phía năm người Thiên Cầm sơn:

"Các vị, phải xem các vị rồi!"

"Yên tâm." Nam tử mắt ưng nhếch miệng cười một tiếng, hai tay khẽ giương, toàn bộ cơ thể đã bay lên không trung.

Bốn người khác cũng liên tục phát ra những tiếng cười quái dị, người thì ngồi xổm người thì bật bảy, lần lượt bay lên không trung, chỉ có tiếng nói vọng lại:

"Thẩm công tử yên tâm, nếu như năm huynh đệ bọn ta đã nhận việc này thì chắc chắn sẽ làm tốt cho ngài xem."

"Đi!"

Có lẽ Thiên Cầm Phi Tung Pháp cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, nhưng cũng tuyệt đối là bất phàm.

Nhất là pháp môn này còn có thể hợp lực hành động.

Năm người lần lượt vọt lên, năm vệt lưu quang tạo thành hình chữ nhất bay thẳng về nơi xa.

Sau lưng bọn họ dường như có thêm một đôi cánh, chỉ cần nhẹ nhàng duỗi tay ra, thiên địa nguyên khí liền bị mang tới dưới xương sườn.

"Bạch!"

Tật phong gào thét, hư không bị xuyên thủng, từng tầng gợn sóng mà mắt trần có thể thấy đã bao trùm năm người này.

Tốc độ nhanh như điện thiểm.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu thân hóa hư vô, vô thanh vô tức phi độn hơn trăm dặm, động tĩnh ở sau lưng làm cho hắn vô thức quay đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Thiên Cầm Phi Tung, quả thật cao minh."

"Mạc đại sư, nếu đã tới rồi cần gì phải rời đi vội vàng như, nếu như việc này truyền đi thì sẽ làm cho người khác cảm thấy năm huynh muội chúng tôi bỏ bê khách quý."

Vạn lão đại ngửa mặt lên trời thét dài, âm nhập sấm rền, còn khiến cho phong vân bốn phương bỗng nhiên biến hóa.

Phong khởi, vân dũng.

"Hô. . ."

Cuồng phong như đao, trong chớp mắt đã bao phủ một phương.

Uy thế hung mãnh có thể tàn sát hơn vạn quân phàm tục của triều đình chỉ trong nháy mắt.

"Mạc đại sư, xin dừng bước!"

Chưa dứt lời thì phong đao đã bao trùm một phương.

Nhưng mà.

Tật phong, lợi nhận cuồng lướt, lại chẳng thể chạm trúng Mạc Cầu, giống như xuyên thủng hư vô, không đụng trúng được thực thể.

"Hả?"

Hai mắt của Vạn lão đại co rụt lại:

"Hảo thủ đoạn!"

Mặc dù cái tên Hô Phong Hoán Vũ Thuật của môn này thường thường không có gì lạ, nhưng lại là một môn Thần thông cực kỳ ghê gớm.

Có năng lực khẩu hàm thiên hiến. (một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là lời nói chính là quy luật, có thể quyết định sự sống chết của con người.)

Thuật này đã nhiều lần lập được kỳ công, hôm nay là lần đầu tiên mà nó vô tác dụng như vậy.

"Đi!"

Trong miệng quát khẽ, một đôi cánh kim loại lập tức ở sau lưng y giương ra, chém thẳng tới chỗ Mạc Cầu đang ở xa.

Thiên Dực Phi Long Trảm!

Bảo vật này chính là tiền nhân di lưu, được đặt chung chỗ với Thiên Cầm Phi Tung Thuật ở trên Thiên Cầm sơn để chờ người hữu duyên.

Sau đó bị Vạn lão đại đoạt được, còn dựa vào thứ này nổi danh.

Bảo vật này tương tự như một đôi cánh, nhưng thật ra nó là do vô số thanh phi kiếm hội tụ mà thành, có thể phân có thể hợp, có thể tụ có thể tán, uy lực vô tận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận