Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 574. Manh Mối

Chương 574. Manh Mối


Người dịch: Whistle

Mắt thấy Mạc Cầu giang tay ra muốn đánh xuống, Bành Sơn vội vàng mở miệng:

"Ta biết ở chỗ nào có Trầm Hương Tủy vạn năm!"

"Nha!" Mạc Cầu chau mày:

"Chỗ nào?"

"Ta. . . Ta nói, Mạc đại sư có thể tha ta một mạng không?" Bành Sơn run rẩy ngẩng đầu, đập vào mắt lại là một đôi mắt giống như vòng xoáy.

"Nói!"

Tiếng nói của Mạc Cầu ngột ngạt, mang theo một lực lượng thu hút tâm thần của người khác.

Trong mắt Bành Sơn hiện ra vẻ hoảng hốt, không tự chủ được mở miệng: "Ở trong thủy vực của Tây Hoàn đảo, chẳng qua La công tử đã chạy tới đó từ bảy ngày trước rồi, sợ là đã lấy được."

"Hả?" Mạc Cầu nhướng mày, lắc tay áo dài một cái, thân hình bay thẳng lên không trung:

"Đinh Ngọc Hổ, ở đây giao lại cho ngươi!"

"Mạc đại sư!" Sắc mặt Đinh Ngọc Hổ đại biến, vội vàng nói:

"Thực lực của Đinh mỗ. . ."

"Đôm đốp!"

Y còn chưa dứt lời, trên không trung đột nhiên xuất hiện một luồng điện quang, điện quang chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng trong nháy mắt đã bắn ra những ánh sáng chói mắt.

Điện quang đánh xuống làm cho cơ thể của những người bên dưới run lên, cùng nhau ngã nhào xuống đất, không biết sống chết.

. . .

Mưa rơi càng lúc càng nhanh.

Trong màn mưa có một bóng người quái dị ngửa mặt lên trời gào thét.

Bóng người kia giống như cự mãng, dài đến hơn trăm trượng, có ba cái đầu, sóng âm hạo đãng từ trong một cái đầu của nó phát ra.

Tiếng rống chấn động thiên địa, giống như ném một tảng đá vào trong một mặt nước êm ả, sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt trần lập tức bao phủ bát phương.

Trong phạm vi hơn mười dặm, màn mưa vỡ vụn, hóa thành hơi nước đầy trời.

Mây đen phía chân trời tản đi, lôi đình tan biến, lộ ra ánh trắng sáng ngần và hư không mênh mông.

Mặt nước bên dưới đột nhiên lõm xuống, vô số nước sông và nước bùn hóa thành Nguyên khí thuần túy, tản ra khắp tứ phương.

Mà trong tai của những người tu hành đang vây giết nó thì tiếng rống tiếng trực chỉ Thần hồn, giống như đang ở nơi kinh đào hãi lãng sóng cả chập trùng.

Đừng nói là thi pháp đối địch, ngay cả ổn định thân hình đều cực kỳ khó khăn, còn có người phát ra những tiếng kêu thảm rồi từ trên không trung rơi xuống.

"Yêu nghiệt!"

Đúng lúc này, một người ngang nhiên xông đến, phất tay lên, một cái đại ấn vuông vức nện xuống người Tam Thủ Giao Long:

"Đừng có càn rỡ, tiếp ta Thiên Cương Ấn!"

"Oanh!"

Cương khí vô tận cực nặng bộc phát trong phạm vi mấy chục trượng, ngưng tụ ra uy năng một kích toàn lực của một vị Tông sư Kim Đan, trực tiếp đánh cho con Tam Đầu Giao Long này xuống đáy nước.

"Nhanh!"

"Quỳ Thủy Lục Huyết Trận!"

La Đồng thấy thế liền đại hỉ, vội vã hô to, trong lòng cũng không nhịn được thầm kêu may mắn.

May mắn là trước đây, vì lo cho an nguy của mình nên phụ thân đã tặng một cái Thiên Cương Ấn và một môn bí pháp, nếu không thì thật sự là phiền phức to rồi.

Mặc dù biết được ở phụ cận Trầm Hương Tủy vạn năm sẽ có dị thú thủ hộ, nhưng La Đồng cũng không ngờ rằng con dị thú này lại là một con Tam Thủ Giao Long.

Nghe nói con dị thú này có huyết mạch Tương Liễu*. (Tương Dao còn có tên khác là Tương Liễu, là hung thần trong truyền thuyết, thần thoại Trung Quốc thời đại Thượng Cổ, là cận thần của Cộng Công.)

Mỗi cái đầu của nó đều có một môn thiên phú Thần thông có uy lực kinh khủng.

Vào lúc nó có thực lực mạnh nhất có thể nuốt được Kim Đan.

May mà con Tam Thủ Giao Long ở chỗ này cũng không khoa trương như vậy, cái đầu ở giữa có Thần thông Chấn Thiên Hống này, hai cái đầu khác vẫn còn chưa thành thục, đây cũng là nguyên nhân mà La Đồng dám động thủ với nó.

Cho dù là vậy thì bọn hắn cũng đã tổn thất không nhỏ.

"Rầm rầm. . ."

Trận pháp thôi động, chỗ sâu trong thủy vực xuất hiện những vệt quang mang màu đỏ sậm trói chặt con Tam Thủ Giao Long này.

"Lên!"

"Xá!"

Đám người đồng thanh rống to, mỗi người đều liều mạng thôi động Pháp lực, mặc cho con Tam Thủ Giao Long kia liều mạng giãy dụa những vẫn không thể thoát ra được, nó đang càng ngày càng suy yếu.

"Công tử." Lão già áo đen xuất hiện ở bên cạnh La Đồng:

"Chúc mừng, có được Trầm Hương Tủy vạn năm này rồi, ngài liền có thể thống ngự Pháp lực quanh người, đến lúc đó Kim Đan có hi vọng, thật đáng mừng."

"A. . ." La Đồng cười khẽ, nói:

"Trầm Hương Tủy vạn năm đúng là chí bảo, nhưng lại không hoàn toàn tương hợp với Công pháp của ta, hiện giờ vẫn còn không có biện pháp mới có thể dùng."

"Ngược lại là con Tam Thủ Giao Long này. . ."

Hai mắt gã hơi sáng, giọng nói phấn chấn:

"Nếu như có thể bắt được thì tổ phụ chắc chắn sẽ rất cao hứng!"

"Không sai." Lão già áo đen gật đầu:

"Thần thông Chấn Thiên Hống này có chút tương hợp với Phong Lôi Chấn của lão thái gia, nếu có thể bắt được nó, thực lực của lão thái gia còn có thể nâng cao một bước."

"Ừm." La Đồng gật đầu, hai mắt đột nhiên co rụt lại:

"Nghiệt chướng, còn muốn giãy dụa!"

Dứt lời, thân hóa lưu quang, gã mang theo Thiên Cương Ấn hung hăng nện xuống phía tới.

Ở trên người La Đồng còn xuất hiện một cỗ Pháp lực tinh thuần chí cực, cũng làm cho uy năng của Thiên Cương Ấn đột nhiên tăng vọt.

Ngoại đan!

Dùng nội đan của một còn Yêu thú Đan cảnh luyện chế mà thành, La Đồng cầm vào tuy không thể so sánh vai Kim Đan, nhưng ở trong Đạo cơ cảnh lại khó gặp đối thủ.

Mấy ngày sau.

"Ha. . ."

Sắc mặt La Đồng trắng bệch, khí tức bất ổn từ dưới đấy thuỷ vực xông ra, trong tay gã cầm theo một thứ tương tự như san hô.

"Lấy được rồi!"

Trên mặt La Đồng lộ vẻ hân hỉ, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve vật trong lòng bàn tay:

"Trầm Hương Tủy vạn năm sinh tại thủy mạch, di chuyển theo thủy mạch, địa điểm không cố định, cũng bởi vì vậy mà xưa nay có rất ít bị người lấy được."

"Lần này tới tay, cho dù mình không cần thì cũng có thể dùng để đổi lấy bảo vật dùng được."

"Sợ là ngay cả Tông sư Kim Đan cũng phải động tâm."

"Không sai." Lão già áo đen gật đầu, lại lộ vẻ tiếc nuối:

"Đáng tiếc là không thể bắt sống được Tam Thủ Giao Long kia, nếu không chỉ bằng vào con dị thú này liền đã có thể so được với Trầm Hương Tủy vạn năm rồi."

"Không sao." La Đồng khoát tay:

"Chiếm được là nhờ vận may, mất đi là do số mệnh, có Linh vật này rồi, chuyến đi lần này cũng không coi là uổng công, thông báo cho đám người bên dưới chuẩn bị rời đi."

"Vâng." Lão già áo đen gật đầu, trong tay xuất hiện một cây ngọc côn, đang muốn huy động thì trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh nghi:

"Ồ, có người tới?"

"Ai?" La Đồng không quan tâm lắm:

"Hôm nay tâm tình ta tốt, sai thủ hạ đuổi đi là được."

Vì muốn bắt được dị thú, lấy được Linh vật và phòng ngừa người khác quấy rối, La Đồng đã thiết lập ba tầng ngăn chặn ở bên ngoài, dùng để bảo đảm vạn vô nhất thất.

"Vâng." Lão già áo đen trả lời, đang muốn đưa tin thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi:

"Huynh đệ họ Hứa chết rồi!"

Huynh đệ họ Hứa là cao thủ canh giữ ở tầng ngoài cùng, mặc dù bất thiện đấu pháp, nhưng lại có một môn Thần thông huyền diệu khốn địch ngăn địch.

Lúc này, vậy mà lại chết rồi.

Hơn nữa còn nhanh như vậy, lão ta vừa mới nhận được tin tức, mệnh hỏa của hai người họ đã bị dập tắt.

"Hả?" Sắc mặt La Đồng trầm xuống:

"Thật to gan!"

"Tốc độ của người này thật nhanh." Lão già áo đen chớp mắt nói:

"Đến tầng thứ hai rồi. . ."

"Phá, phá!"

Giọng của lão ta có hơi run rẩy, trơ mắt nhìn xem Linh quang ở trên ngọc trụ tan biến.

"Thanh Giang Ngũ Sa, Điếu Tẩu cũng không thể ngăn cản người này, cơ hồ là khi bắt đầu giao thủ chỉ trong nháy mắt đã bị người này giết."

La Đồng và lão già áo đen đối mặt nhìn nhau, cơn giận trong lòng đã biến mất, chỉ còn một sự bất an đang dâng lên.

Người này là ai?

"Công tử, đi thôi!"

Sắc mặt của lão già áo đen trở nên ngưng trọng, nói:

"Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, vì giải quyết con Tam Thủ Giao Long kia mà thực lực của chúng ta đã bị hao tổn, thực sự không nên tiếp tục chém giết với cường địch nữa."

"Ừm." Ánh mắt La Đồng lấp lóe, chậm rãi gật đầu:

"Vậy liền đi trước."

. . .

"Bạch!"

Mạc Cầu hạ xuống mặt nước, một tay lăng không ấn xuống, hít sâu một hơi, một mùi hương phả vào mặt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, thư sướng.

Mùi hương này là do Linh vật lưu lại.

Nhưng dù là vậy vẫn có thể làm cho khí tức thong thả trong cơ thể hắn trở nên hỗn loạn, khiến cho Nhục thân, Nguyên thần và Pháp lực hiện ra thế tương dung.

Trầm Hương Tủy vạn năm!

Quả nhiên. . .

Vật này có tác dụng với mình.

Hắn mở mắt ra, hơn mười vị tu sĩ Hắc Thủy lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, lo sợ bất an.

"La Đồng đi đâu rồi?" Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Ai có thể chỉ đường cho ta thì người đó có thể sống tiếp."

Đám người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt không khỏi tái nhợt.

........

Dưới đáy thủy vực, sóng ngầm phun trào.

Dưới một ngàn trượng chính là tuyệt địa mà người thường khó đặt chân đến.

Xuống thêm một chút nữa.

Cho dù là người tu hành thông hiểu ngự thủy chi thuật cũng không dám đặt chân, chỉ có một vài loài cá dẹp là có thể ngao du tự tại ở chỗ này.

Dưới đáy một mảnh thuỷ vực nào đó.

"Bành!"

Sóng âm hiện ra những hình thái kỳ dị ở dưới nước, từng đoàn bọt nước lớn chừng cái đấu nổ tung, kích thích bùn cát cuồn cuộn, quấy nhiễu rất nhiều loại ngư thú.

Một vệt lưu quang du tẩu trong tràng cảnh hỗn loạn, loé lên một cái đã là trăm trượng.

"Bạch!"

Lôi quang nhảy nhót, dưới đáy nước nổ tung.

Trong ngũ hành lôi pháp thì thủy lôi là cực kỳ hiếm thấy, uy lực mạnh mẽ lại càng ít.

Mà nay.

Lôi quang u ám bao trùm phạm vi gần một dặm kia bỗng nhiên co rụt vào trong, trong lúc nhất thời, không biết dẫ có bao nhiêu con ngư thú bị nghiền thành thịt băm.

Mà vệt lưu quang kia cũng vì đó mà bị trì trệ, sau đó lại giống như thần long bãi vĩ, đột nhiên vọt tới trước hơn trăm trượng, tiếp tục đâm đầu vào trong vũng bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận