Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 573. Ra Tay

Chương 573. Ra Tay


Người dịch: Whistle

"Đinh huynh." Lục Viễn há to miệng, bất đắc dĩ than nhẹ:

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện giờ đừng nói là chúng ta, ngay cả Đằng Tiên đảo cũng đều khó mà đảm bảo, chẳng lẽ không thể phải chết thật hay sao?"

Nói xong liền lắc đầu:

"Xin thứ cho Lục mỗ không làm được!"

"Cho nên." Mạc Cầu lạnh giọng mở miệng:

"Các hạ liền dẫn tới bọn ta đến đây?"

"Xin lỗi." Lục Viễn lại thở dài, nói:

"La công tử đã nói, nếu như có thể mang Mạc đại sư về đây liền sẽ cởi bỏ phong cấm trong nguyên thần của chúng tôi, thậm chí là khôi phục tự do."

Mạc Cầu lắc đầu.

Những người này còn không bằng một con súc sinh như Trọng Minh Hỏa Mãng.

Dù có chết thì nó cũng không đồng ý thật sự nhận chủ, càng đừng đề cập đến chuyện bị quản chế Nguyên thần, đối với nguyên chủ nhân có thể nói là trung thành tuyệt đối.

"Mạc đại sư." Bành Mâu tiến lên một bước, gỡ xuống một viên đan dược rồi nói:

"Viên đan dược này là do Tông sư Kim Đan vì chuyên môn luyện chế cho ngài, ăn vào đi, sau này chúng ta chính là người một nhà."

"Nha!" Mạc Cầu cười khẽ:

"Nếu như Mạc mỗ không ăn thì sao?"

"Không ăn?" Sắc mặt Bành Mâu trầm xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn sang:

"Mạc đại sư, đừng có không biết điều, hiện giờ ta vẫn còn nhẫn nại ôn tồn nói chuyện với ngươi, đừng có chọc ta bực tức!"

". . ." Mạc Cầu lắc đầu, nhìn về phía Bành Sơn:

"Nghe nói con trai của Bành huynh có thiên phú tuyệt hảo, nhưng phẩm hạnh lại không đoan, Mạc mỗ còn nghĩ là già, hôm nay gặp mặt mới biết đây là sự thật."

"Bành huynh, huynh không dạy lại con trai của mình, chẳng lẽ muốn để người khác dạy thay hay sao?"

,

Bành Sơn nghe vậy liền nhíu mày, giọng nói lạnh lùng hiện ra vẻ cường thế: "Cho dù con ta có kém thì cũng không nhọc Mạc đại sư hao tâm tổn trí."

"A. . ." Bành Mâu lại lộ vẻ khinh thường:

"Họ Mạc, chẳng lẽ ngươi còn muốn dạy dỗ ta hay sao? Chỉ sợ là ngươi có phần hiếu tâm này, nhưng lại không có khả năng đó?"

"Nói năng lỗ mãng." Mạc Cầu nhíu mày:

"Muốn chết!"

Dứt lời, hai mắt hắn hơi sáng lên.

"Ngươi. . ." Bành Mâu há miệng muốn nói, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, bốn mắt nhìn nhau, gã ta cảm thấy có một ngọn lửa vô danh đang dâng lên trong lòng.

Ngọn lửa này đốt cháy tâm thần, đốt cháy hồn phách, làm cho Pháp lực mất khống chế.

Một cảm giác khô nóng từ trong ngũ tạng lục phủ, da thịt và trong xương tủy hiện ra, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ tứ chi bách hài của Bành Mâu.

Biến hóa này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Bành Mâu trơ mắt nhìn xem hư hỏa hóa hư làm thật, thiêu cháy tất cả, trên mặt rốt cục cũng lộ ra hoảng sợ.

"Không!"

"Oanh. . ."

Một cây hỏa trụ hình người bỗng nhiên xuất hiện, chỉ trong thời gian một hơi hô hấp đã đốt gã thành than.

Phần Thiên Đại Chú!

Môn công pháp này dung hợp Chú thuật, Thần thông, bí pháp làm một thể, lúc này sơ triển phong mang, liền để cho một vị tu sĩ Đạo cơ thân tử tại chỗ.

Thân hồn câu phần!

"Con ta!" Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Bành Sơn còn chưa kịp phản ứng thì con gã đã hóa thành tro tàn.

Bành Sơn lập tức gào lên một tiếng đau thương, kiếm quang thủy sắc lập tức bao phủ Mạc Cầu:

"Chết đi!"

Tuy Bành Sơn có không ít hậu nhân, nhưng lại không có người nào thành tài, chỉ có duy nhất một mình Bành Mâu là đột phá được Đạo cơ, cũng được gã ta xem như chí bảo trong lòng bàn tay.

Bây giờ lại chết rồi, Bành Sơn lập tức mất đi lý trí.

"Bành huynh." Sắc mặt của Lục Viễn ở bên cạnh lập tức đại biến, vội vàng mở miệng:

"Đừng có giết chết hắn!"

Lục Viễn biết rằng lúc này mình không có khả năng ngăn cản Bành Sơn, chỉ hi vọng đối phương có thể giữ được phân tấc, đừng giết chết Mạc Cầu.

Hoặc là Mạc Cầu cố gắng cầm cự lâu một chút.

"Ông. . ."

Kiếm quang thủy sắc run rẩy giữa không trung, chẳng biết tại sao lại đột nhiên tụ lại, mạn thiên kiếm chỉ cuối cùng hóa thành một giọt nước trong suốt óng ánh.

Giọt nước bị Mạc Cầu nắm trong tay, hắn cười nhạt một tiếng, bấm tay gảy nhẹ.

"Đát. . ."

Giọt nước bỗng nhiên xuất hiện trước trán của Bành Sơn giống như vượt qua giới hạn thời không, chỉ nhẹ nhàng va chạm đã tung tóe ra ngàn vạn bọt nước.

"Bành!"

Bành Sơn ngửa ra sau, Linh quang phun trào, hộ thân chi bảo lập tức vỡ nát, toàn bộ cơ thể bay ra sau hơn một dặm.

Trên đường bay, gã ta liên tục đụng gãy cây cối, đụng nát núi đá, cuối cùng liền đâm sâu vào trong một ngọn núi.

"Oanh!"

Núi đá đổ sụp, lăn xuống.

"Mạc Cầu!" Hai mắt Lục Viễn co rụt lại, đột nhiên rống to:

"Cùng nhau động thủ!"

Cái gì mà bại tướng dưới tay, cái gì mà bất thiện đấu pháp, toàn bộ đều là giả!

Lấy thực lực của Bành Sơn, ở trước mặt La công tử thì cũng còn có thể kiên trì mấy chiêu, nhưng ở trước mặt Mạc Cầu lại không có chút sức chống cự nào, trong nháy mắt đã bị đánh đến gần chết!

Tu sĩ Đạo cơ phản ứng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Không cần Lục Viễn mở miệng thì đám tu sĩ của Hắc Thủy nhất mạch Thánh tông đã là thôi động Pháp lực, tế ra Pháp khí, Thần thông.

Mà trên mặt của những vị tu sĩ bị ép gia nhập lại hiện ra vẻ chần chờ.

Trong nháy mắt.

Có rất nhiều Pháp khí bay lên, các loại Linh quang phun trào.

Phi kiếm, phi châm, Ngọc xích, hồ lô, bảo xử. . . , Linh quang xen lẫn, khí kình cuồn cuộn, hòn đảo nhỏ này cũng vì vậy mà run lên.

Còn có rất nhiều Pháp thuật và Thần thông cuốn lên thiên địa nguyên khí, khí cơ bách biến.

Xông pha đi đầu là Vân Thủy Đăng Tiên Kiếm của Lục Viễn.

Phi kiếm run rẩy giữa không trung, bắn ra vô số luồng kiếm khí, đây chính là tuyệt học giữ nhà của Lục thị Thiên Tại Phiếu Miểu Vân Thủy Gian.

Mơ hồ còn có tiếng sấm rền vang lên.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Mặc dù còn kém một chút, nhưng cũng đã sơ khuy môn kính.

Lục Viễn cũng không ngờ là Ngự kiếm pháp không có tiến triển gì trong mấy chục năm qua của mình lại đột phá cửa ải vào lúc này, chuyện này làm cho gã ta cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Nhưng sau một khắc.

Một cặp mắt băng lãnh, đạm mạc xuất hiện trong cảm nhận của Lục Viễn, khi đối mặt với phi kiếm đột kích, Mạc Cầu chỉ duỗi ra vỏn vẹn 2 ngón tay.

"Coong!"

Phi kiếm linh động đột nhiên cứng đờ, giống như độc xà bị đánh trúng bảy tấc vậy.

Mạc Cầu nhấc tay, cong ngón búng ra.

"Bạch!"

Phi kiếm bay ngược về.

Kiếm quang như nước, trong chớp mắt đã lướt qua chỗ của hai người, tốc độ còn nhanh hơn cả tiếng sấm ở phía sau.

Kiếm Khí Lôi Âm. . .

Trong lòng Lục Viễn hiện lên sự mờ mịt, gã chỉ cảm thấy trán mình mát lạnh, toàn bộ cơ thể lập tức ngã xuống.

Trong cảm nhận của Lục Viễn, cảnh tượng cuối cùng là Mạc Cầu đang bị rất nhiều Pháp khí và Linh quang vô tận bao vậy lại.

'Cho dù ta có chết thì ngươi cũng không sống được!'

Trong bóng đêm vô tận, ý niệm cuối cùng này cũng lặng lẽ tan biến.

Lục Viễn cũng thể nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, nếu không thì lúc sắp chết cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Trấn!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, thời không giống như bị đình trệ.

Rất nhiều Pháp khí đều bị định trụ giữa không trung, thiên địa khí cơ hỗn loạn cũng dừng lại, các loại Linh quang cũng không thể di động.

Ngôn xuất pháp tùy, Ngũ Nhạc Trấn Ngục!

Mạc Cầu duỗi tay ra, khẽ bóp ấn quyết, Nhục thân, Pháp lực và Thần niệm nhẹ nhàng chấn động, trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh đều bị trấn áp.

Trừ phi là Kim Đan hoặc là đồ vật có phẩm giai như Pháp bảo.

Nếu không thì khó mà thoát khỏi.

Đồng thời, Tinh phách và Lực phách mở ra, Thập Phương Sát Đạo ngo ngoe muốn động, một lực lượng băng diệt vạn vật chậm rãi hiện lên.

"Băng!"

Pháp quyết trong lòng bàn tay biến hóa, chân ngôn khẽ nhả, giữa thiên địa phun trào khí cơ huyền diệu, một lực lượng vô hình lập tức quét ngang toàn trường.

"Bành!"

Linh quang tiêu tán.

"Răng rắc. . ."

Pháp khí vỡ phát.

"Phốc!"

Cơ thể của một người đột nhiên hóa thành một đống thịt nát.

Giống như bị một lực lượng kinh khủng bộc phát từ trong đến ngoài, làm cho vạn vật vỡ vụn.

Thập Phương Sát Đạo ---- Băng Sơn Pháp Ấn!

"Rầm rầm. . ."

Linh quang rơi xuống như mưa, cộng thêm mảnh vỡ của các loại Pháp khí, sau đó liên tục có người ngã xuống mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt đã có vài vị tu sĩ Đạo cơ thân tử tại chỗ.

May mắn là, mặc dù uy năng của pháp ấn này rất kinh khủng, nhưng phạm vi công kích cũng không lớn, nơi xa vẫn có không ít người may mắn thoát khỏi.

"Lộc cộc. . ."

Có người nuốt một ngụm nước miếng.

"Trốn!"

Có người rống to, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ổn định vết thương phản phệ do Pháp khí tổn hại gây ra, thân thể nhoáng một cái rồi bỏ chạy về nơi xa.

Tên Mạc Cầu này căn bản không phải là tu sĩ Đạo cơ.

Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì thực lực này. . .

Cũng quá khoa trương đi!

Chỉ với một kích đã đánh nát lòng tin của tất cả mọi người ở đây, bây giờ bọn hắn chỉ cầu có thể trốn xa một chút, mong rằng mình có thể giữ được tính mạng.

Nhưng bọn hắn không biết là, vào lúc Bành Sơn động thủ thì trên hư không đã có vô số xiềng xích Âm hồn ẩn núp, bao phủ chung quanh.

"Rầm rầm. . ."

Xiềng xích lặng lẽ rung động, giống như một lưới lớn tóm gọn những bóng người đang bỏ chạy.

Những sợi xiềng xích này không phải là phàm vật, mà là do Mạc Cầu dùng Thần niệm của bản thân cô đọng mà thành, mắt thường không thể thấy được, pháp nhãn cũng khó điều tra ra.

Có năng lực câu hồn đoạt phách, trấn áp Nguyên thần.

Lúc này, chỉ thấy có rất nhiều bóng người lục tục từ trên không trung rơi xuống rồi bị kéo lại gần.

Mạc Cầu vươn tay ra hút gã Bành Sơn vừa mới từ trong núi đá xông ra lại gần, gã ta lập tức kêu thảm một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất.

"Mạc đại sư tha mạng!"

Trên người Bành Sơn xuất hiện một tầng lưu quang thủy sắc, hiển nhiên là một món pháp khí hộ thân Cực phẩm, nhưng lại không thể mang đến cho gã một chút cảm giác an toàn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận