Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 541. Ám Sát

Chương 541. Ám Sát


Người dịch: Whistle

"Thật can đảm!"

Ông ta trừng to mắt, trong lòng có phần nghĩ mà sợ.

Nếu như vừa rồi không nhờ Mạc Cầu nhắc nhở thì chắc là Vân Xương đã uống ly rượu đó rồi, càng đừng đề cập đến việc ngăn cản nữ tử này.

Trong lúc kinh sợ, tất nhiên là ông ta sẽ không lưu tình.

"Là Phụ Thân Chú." Mạc Cầu nhíu mày đứng lên, chỉ thấy vị nữ tử kia đã mất mạng chỉ sau một kích:

"Khống chế nhục thân, kích phát tiềm năng của người khác, sợ rằng nàng ta cũng là thân bất do kỷ."

Nữ tử chỉ có tu vi Luyện khí tầng sáu, nhưng lực bộc phát vừa rồi lại làm cho người Luyện khí tầng mười như Thái Dật Tiên không kịp né tránh.

Thậm chí, ngay cả tu sĩ Đạo cơ cũng có chút không kịp phản ứng.

"Là ai?"

Thẳng đến lúc này, Thái Dật Tiên mới đứng lên, vẻ mặt nghĩ mà sợ, hai chân đều có chút nhũn ra.

"Là. . ."

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, đột nhiên vung trảo về phía sau lưng.

Huyền Âm Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ!

Nhờ vào khoảng thời gian hơn trăm năm ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U, mặc dù tu vi không có tiến bộ gì, nhưng công pháp lại thu được rất nhiều lợi ích.

Nhất là pháp môn thuộc âm còn đột nhiên tăng mạnh.

Chưởng xuất, thiên địa đều dung nạp trong đó.

Uy thế mạnh mẽ làm cho Vân tiên sư cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên một cái cây đại thụ ở một nơi hẻo lánh trong nội viện, một bóng người đang muốn giãy dụa thì lại bị Thần thông bắt lại.

Sau đó liền bị kéo tới trước mặt ba người.

"Hừ!"

Vân tiên sư tiến lên một bước, mắt hiện lôi quang, một bàn tay đánh vào chính giữa đầu lâu của người này:

"Các ngươi là ai, tại sao ám hại bọn ta?"

Kinh Lôi Chú!

Lấy kinh lôi rung động tâm thần, ép hỏi bí mật trong lòng của người khác.

Loại pháp môn này thi triển lúc xuất kỳ bất ý là tốt nhất, chỉ là quá bá đạo, sau khi thi triển thì thần trí của người bị trúng chiêu sẽ bị thương.

Dù sao thần hồn thực sự là rất yếu ớt, không chịu được lôi đình khảo vấn.

So sánh mà nói, pháp môn mà Mạc Cầu dùng để ép hỏi người khác còn mạnh hơn pháp này rất nhiều lần.

Nhưng mà hắn lại không muốn khoe khoang.

Dù sao mục tiêu của đối phương không phải là mình, mình chỉ bị liên lụy mà thôi, không cần thiết phải bị dính vào chuyện này.

Người nằm trên đất đang run rẩy, miệng tái nhợt, ánh mắt mê mang, trong miệng gầm nhẹ:

"Đại ca sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

"Việc mà Thiên Thủy Lục Giao Long đã nhận thì sẽ không bao giờ thất thủ, các ngươi. . . Các ngươi chờ chết đi!"

"Thiên Thủy Lục Giao Long?" Sắc mặt Vân tiên sư trầm xuống, tiện tay kết liễu gã nam tử này, trầm giọng nói:

"Lại là bọn hắn!"

"Như thế nào." Mạc Cầu mở miệng:

"Rất khó đối phó sao?"

"Lục Giao Long chính là những tên đạo tặc tiếng tăm lừng lẫy tung hoành trong Thiên Thủy hà, mỗi một người đều có tu vi Đạo cơ, lão đại còn là tu sĩ Đạo cơ trung kỳ." Vân tiên sư nói:

"Nếu như ở trên Độc Long Thần Chu, có Trận pháp ở đó thì chúng ta cũng không cần sợ, nhưng bây giờ. . ."

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn trời, chỗ này cách bến cảng cũng chỉ có vài dặm, nhưng có thể lên thuyền hay không thì lại là hai chuyện.

Trong lòng không khỏi âm thầm hối hận.

Lẽ ra không nên vì ham muốn nhất thời buông lỏng mà cả hai người đều xuống thuyền, bây giờ không biết phải làm thế nào cho phải.

"Bọn hắn dám hạ thủ trong dịch trạm sao?" Thái Dật Tiên lộ vẻ lo sợ:

"Nơi này chính là địa bàn của Cửu Giang minh, một khi tiết lộ ra ngoài, bọn hắn còn có thể trốn được sao?"

"Là ai muốn giết ta?"

"Trưởng lão, đại ca? Bọn hắn thật là độc ác!"

Sau khi nỗi sợ qua đi, trên mặt của Thái Dật Tiên lại tràn đầy vẻ kinh sợ, y nắm chặt hai tay, gầm thét phát tiết.

Thái Dật Tiên đã sớm biết nhân tâm hiểm ác, nhưng khi chân chính gặp phải thì vẫn làm cho y cảm thấy phát lạnh trong lòng.

"Dịch trạm sớm đã không so được với năm đó." Vân tiên sư lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng:

"Mặc dù hiện nay rất ít người dám gây chuyện ở dịch trạm, nhưng lại xảy ra không ít chuyện, vả lại. . ."

Ông ta vươn tay chỉ ra phía ngoài:

"Làn sương mù này có phần cổ quái, sợ là đã bao phủ khu vực gần đây, ngăn cách cảm nhận, đợi khi giải quyết xong chúng ta thì sẽ không có người biết là ai đã hạ thủ."

"Còn có thời gian." Ánh mắt Thái Dật Tiên chớp động, bỗng nhiên cười lạnh:

"Ta không tin là bọn hắn dám to gan như vậy!"

Nói xong liền gọi thuyền viên trên thuyền tới, nhỏ giọng phân phó một hồi, lại đưa cho mỗi người một tờ linh phù.

Mạc Cầu đứng ngoài quan sát, thần sắc không khỏi động dung.

Người trẻ tuổi này. . .

Ngược lại là rất có quyết đoán!

"Mạc đạo hữu." Vân tiên sư cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng, ông ta nhìn về phía Mạc Cầu, vẻ mặt khó xử:

"Không ngờ là sẽ khiến cho cho đạo hữu gặp phải những chuyện này, thật đúng là bất đắc dĩ."

"Sau đó. . ."

Ông ta há hốc mồm, kiềm nén ý định mời Mạc Cầu trợ giúp, nói:

"Đạo hữu không phải là mục tiêu của bọn hắn, chỉ cần không lộ mặt thì chắc là sẽ không có chuyện gì."

"Đợi ngày mai, chúng ta sẽ tập hợp ở trên Thần Chu."

"Nếu như. . ."

"Nếu như chúng tôi thật sự xảy ra chuyện, xin đạo hữu nể tình một đường đồng hành mà thông báo chuyện này cho Diễn Nguyệt tông."

Thái Dật Tiên ở bên cạnh chớp chớp ánh mắt, có chút tiếc nuối.

Nếu như tăng thêm Mạc Cầu thì khả năng thành công sẽ càng lớn, nhưng vô duyên vô cớ, đối phương không có lý do gì để trợ giúp bọn hắn.

Việc nhỏ thì cũng không sao.

Nhưng mà chuyện lần này liên quan đến việc sống còn, bọn họ chẳng qua chỉ mới đồng hành mấy ngày liền đã nhờ vả loại chuyện này, không có người nào sẽ ngây thơ như vậy.

"Đạo huynh không cần phải uể oải như vậy." Mạc Cầu cười khoát tay:

"Đối thủ còn chưa tới, nơi này cách Thần Chu chỉ có vài dặm, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Chỉ hi vọng như thế!" Vân tiên sư gật đầu, ôm quyền chắp tay:

"Bảo trọng!"

"Bảo trọng!"

Dứt lời, thuyền viên ở trong nội viện đã lao ra khắp bốn phương, vừa chạy vừa rống to:

"Thiên Thủy Lục Giao Long muốn ám sát con trai của Tông chủ Diễn Nguyệt tông ở Lương Cố dịch!"

" Thiên Thủy Lục Giao Long muốn ám sát con trai của Tông chủ Diễn Nguyệt tông ở Lương Cố dịch!"

". . ."

Bọn hắn dùng hết toàn lực hô to, người còn mang theo Linh phù gia trì khuếch trương âm thanh.

Dù cho có trận pháp ngăn cách, nhưng cuối cùng vẫn còn chưa thi triển hết, trong khách sạn lập tức nhấc lên xao động.

"Thiên Thủy Lục Giao Long!"

"Diễn Nguyệt tông, là tông môn có Tông sư Kim Đan trấn giữ đúng không?"

"Bọn chúng thật là to gan!"

"Không tốt, mau rời đi nơi này!"

Chỉ trong nháy mắt, dịch trạm đã bị những tiếng động lộn xộn, ồn ào náo động bao phủ, rất nhiều bóng người từ bên trong khách sạn lao ra, bỏ chạy khắp nơi.

"Đáng chết!"

Trên một đám mây ở phía trên, một người tỏ ra kinh sợ:

"Tại sao có thể như vậy?"

"Lão đại, làm sao bây giờ, chắc chắn là tên tiểu tử họ Thái kia đang giấu trong đám người phía dưới, muốn nhân lúc hỗn loạn đào tẩu."

Muốn tìm ra mục tiêu trong dòng người lộn xộn bên dưới sợ là không dễ.

"Ngăn toàn bộ bọn hắn lại!" Lão đại cắn chặt răng:

"Một tên cũng không buông tha!"

"A!" Mấy người sững sờ:

"Nơi này chính là Lương Cố Dịch, dịch trạm của Cửu Giang minh, vạn nhất có nhân vật khó dây vào. . ."

Cho dù bọn hắn có thực sự đắc thủ.

Sợ là mọi người đều biết chuyện này là do Lục Giao Long làm, cuộc sống sau này của bọn hắn sẽ…..

Trừ phi là một tên cũng không để lại!

Nhưng. . .

Cho dù bọn hắn thân là hãn phỉ, giết người vô số, nhưng lúc này cũng không nhịn được phải biến sắc, trong lòng có lo sợ.

"Động thủ!"

Không biết tại sao lão đại lại quyết tâm như vậy, vì một tên Thái Dật Tiên cỏn con này, thà là đắc tội với Cửu Giang minh thì cũng muốn động thủ.

Mây khói lượn lờ ở phía chân trời lập tức bao phủ hơn phân nữa dịch trạm.

"Độc Giác long, ngươi làm gì?"

"Ta chính là thiếu chủ của Liên Hoa Ô, Lục Giao Long các ngươi muốn làm gì?"

"Chư vị hào kiệt, chúng tôi chính là hành thương của phái Quỳnh Hoa, không muốn nhúng tay vào chuyện này, mong rằng các vị giơ cao đánh khẽ!"

Trong lúc nhất thời, tiếng hô hoán không ngừng vang lên.

Trên đường tràn ngập sương mù, bóng người lắc lư ở xung quanh, khó phân biệt được đường đi.

Vân tiên sư, Thái Dật Tiên đã lẫn vào trong đám người hỗn loạn này, chẳng biết đã đi đâu, Mạc Cầu thì đang thản nhiên bước ra ngoài.

Mặc dù làn sương này có chút phiền phức, nhưng đối với Mạc Cầu cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Không bao lâu sau.

Hắn đã xuất hiện ở biên giới của làn sương.

"Đát. . ."

Một bóng người xuất hiện ở phía trước.

"Haizz!" Mạc Cầu ngừng chân, bất đắc dĩ than nhẹ:

"Ta không muốn gây chuyện."

"Vậy thì thật là tiếc." Bóng người ở phía trước lắc đầu:

"Nơi này nhiều người như vậy, duy chỉ có ngươi là phát hiện được ta, ngươi sống, lòng ta khó yên."

"Các hạ là ai?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Chỉ là một tên Thái Dật Tiên mà có thể làm cho tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ xuất thủ, còn dùng thủy đạo để che lấp, làm hình nhân thế mạng."

"Đại động can qua như thế, vì sao vậy?"

"Đây không phải là chuyện mà các hạ nên biết." Người tới nhấc tay, lưu quang lấp lóe giữa không trung:

"Sau khi giải quyết ngươi xong thì ta sẽ đi kết liễu tên tiểu quỷ kia."

"Thật sao?" Mạc Cầu nghiêng đầu, tiếc nuối lắc đầu:

"Đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc là ngươi đã đưa ra một quyết định sai lầm."

"Quyết định sai lầm?"

Bóng người cúi đầu, giọng điệu khinh thường:

"Khẩu khí của các hạ thật là lớn!"

Mạc Cầu bước nghiêng lên trước, một cỗ khí tức mà mắt thường không thể tra ra được xuất hiện, hắn mở miệng nói:

"Tại hạ vô ý nhúng tay vào chuyện này, các hạ nhất định phải làm như vậy sao?"

"Chỉ trách ngươi quá yếu, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một đôi pháp nhãn, thấy hết những chuyện không nên thấy." Thân hình bóng người chấn động, giống như một con dơi giương cánh, bóng đen lập tức che đậy một phương:

"Nhận lấy cái chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận