Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 868. Nhập Giới

Chương 868. Nhập Giới


Người dịch: Whistle

"Rầm rầm. . ."

Một vệt đao mang dài hơn trăm dặm từ phía chân trời giáng xuống, giống như tinh hà giáng xuống mặt đất, lấp lóe những tia sáng bảy màu chém xuống.

Đây mới thật sự là Thất Phi Thiên đao.

Cùng lúc đó.

Trên mặt đột nhiên xuất hiện một tầng kim quang, kim quang đan xen thành tầng tầng quang ảnh, vô số kim tuyến nghịch thế bây lên va chạm với Thất Phi Thiên đao.

Vô thanh vô tức.

Bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ trống bao phủ phạm vi hơn mười dặm, vô số núi đá hướng bị hút vào trong vùng trung tâm của lỗ trống rồi lập tức bị cự lực chấn thành phấn vụn.

Đao quang, kim quang lại đụng vào nhau.

Sắc mặt Mạc Cầu dần dần âm trầm, ánh mắt ngày càng ngưng trọng.

Thực lực của hai con quỷ vật này mạnh vượt xa dự liệu của hắn, một chứt thực lực vừa mới tăng lên của hắn dường như cũng không thể mang đến quá nhiều lực lượng.

Võ kỹ của quỷ vật Âm phủ cũng mạnh đến mức không thể tưởng tượng.

Mặc dù cũng bị mất đi truyền thừa, không có phân chia cấp bậc cụ thể, nhưng không hề nghi ngờ, Võ kỹ của hai con quỷ vật này đều đã phá tam.

Vả lại.

Bọn hắn đều đã chưởng khống được toàn bộ công pháp của mình.

Mặc dù pháp môn của Mạc Cầu rất cao minh, phá quan cũng rất nhiều, nhưng tu vi lại quá thấp, giống ngựa nhỏ kéo xe lớn căn bản không thể duy trì được quá lâu.

Bất luận có so sánh về phương diện nào thì hắn vẫn kém hơn hai con quỷ vật này nhiều.

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cho hắn hoàn hồn.

Lại nhìn về phía chiến trường, một vết nứt cực lớn xuất hiện ở trước mắt, hai vệt lưu quang đang điên cuồng lấp lóe trong phạm vi trăm dặm, xem thời không như không tồn tại vậy.

Hư không na di!

Trong lòng Mạc Cầu lại trầm xuống.

"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Vương Hoàng gầm nhẹ:

"Tại sao lại hiểu rõ võ kỹ của Tổ đình như vậy, tu vi lại còn thâm hậu, người tuyệt đối không phải là Quỷ vật ngoại lai, rốt cuộc thì ngươi có lai lịch ra sao?"

"Hừ!"

Ung Tuyết Thiên quỷ hừ nhẹ, điên cuồng chém ra Thất Phi Thiên Đao, bảy vệt đao quang đồng thời xuất hiện, chân trời lóe lên đao quang bảy màu, đao quang đột ngột đại thịnh.

"Hả?"

Hai mắt Vương Hoàng co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, mười ngón nở rộ như hoa sen, bí pháp Tam Thiên Liên Đài Giới phủ xuống.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Đao quang chạm vào liên hoa, liên tục phát ra những tiếng va chạm thanh thúy, tiếng động đột ngột dừng lại, sau đó liền có một luồng khí tức phiêu nhiên rời xa.

"Muốn chạy trốn?"

Vương Hoàng hừ lạnh, quỷ ảnh định phá không.

Bất quá nghĩ nghĩ thì gã ta lại dừng hành động của mình, nhìn về phía Quỷ vật đang rời xa, ánh mắt chớp động, hừ một tiếng rồi nhảy lên thật cao.

Cuộc chiến của lưỡng quỷ cũng không dài, nhưng từ lúc bắt đầu thăm dò đến cuối cùng toàn lực ứng phó cũng đều đã hiển lộ ra thực lực mạnh mẽ của bọn hắn.

'Để mình tới đây. . .'

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:

'Là muốn mình được chứng kiến thực lực của Quỷ Vương hậu kỳ sao?'

"Mạc đạo chủ!" Vương Hoàng bay tới gần, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn:

"Ngươi tới lúc nào?"

Đối thủ vừa rồi quá mạnh, làm cho gã không dám phân tâm, cho nên cũng không thể phát hiện ở phụ cận có thêm một người.

"Hồi Điện chủ." Mạc Cầu khom người:

"Mạc mỗ đang tĩnh tu thì phát hiện ra khí tức ở nơi này khác thường nên liền chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Điện chủ đại triển thần uy đánh lui đối thủ."

"Tại hạ chỉ tới nhanh một chút mà thôi, tin rằng những quỷ hữu khác cũng đang trên đường chạy tới rồi."

"Hừ!"

Vương Hoàng hừ lạnh, khẽ ngẩng đầu, quả nhiên đã nhìn thấy ở phương xa có rất nhiều khí tức đang tới gần.

Nơi này cách Lỗ vương phủ không tính xa, hai vị Quỷ Vương hậu kỳ giao thủ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không thể nào giấu được những vị Quỷ vật khác.

Chẳng qua khí tức vừa rồi quá kinh khủng, dù có phát hiện được thì cũng chẳng có mấy quỷ dám chạy tới.

Bây giờ chiến huống đã kết thúc, chỉ còn lại khí tức của Vương Hoàng, những quỷ vật phát hiện ra chiến huống ở nơi này cũng nhao nhao chạy đến thăm dò tình hình.

Vương Hoàng mặt không biểu tình quay đầu hỏi:

"Ngươi có biết gì về Cung chủ tiền nhiệm của Thất Phi cung không."

"Thất Phi cung?" Mạc Cầu ngẩng đầu, lắc đầu mở miệng:

"Chuyện này nên hỏi Lỗ vương mới phải. Theo Mạc mỗ biết, Thất Phi cung có chút thần bí, thậm chí ngay cả họ tên của chủ nhân trước đều có cực ít người biết."

Hỏi Lỗ vương?

Vương Hoàng híp mắt, lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Sau một hồi giao thủ, gã đã nhìn ra rồi, mặc dù thực lực của tên Ung Tuyết Thiên quỷ kia rất mạnh, nhưng hình như là đang bị thương, cho nên không đáng để lo.

Lần sau gặp lại. . .

Nhất định sẽ làm cho lão ta có đến mà không có về!

........

"Ông. . ."

Động thiên Thượng Thanh Huyền U, một nhóm người bước qua Truyền Tống trận có trọng binh trấn giữ, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái thì toàn bộ mọi thứ trong cảm giác đã đại biến.

Hoang vu, âm lãnh, tĩnh mịch, đen thui và cả sự lạnh lẽo thấu xương làm cho những kẻ có tu vi yếu kém phải rùng mình một cái.

"Nơi đây chính là Âm phủ sao?"

Đây là lần đầu tiên mà Cơ Băng Yến đặt chân đến Âm phủ, nàng cố gắng trợn to mắt, nhưng hoàn cảnh trong Âm phủ không phải là thứ mà mắt người sống có thể biện nhìn được.

Phải dựa vào cảm giác của Thần hồn.

"Nhắm mắt lại, dùng thần niệm điều khiển cơ thể, nếu như không cần thiết thì phải tránh vận dụng pháp lực trong Kim Đan, ở chỗ này rất khó khôi phục pháp lực." Vương Hổ đã từng vào Âm phủ mấy lần rồi, cho nên rất quen với hoàn cảnh dưới này, bèn mở miệng căn dặn:

"Tu sĩ dưới Đạo cơ cảnh thì nhớ phải khóa chặt khí cơ trên cơ thể, mặc dù chúng ta đang ở địa bàn của Lỗ vương, nhưng dương khí của người sống sẽ hấp dẫn cô hồn dã quỷ chạy tới."

"Mặc dù chúng ta không sợ, nhưng cũng không cần thiết phải gây chuyện."

"Vâng!"

Đám người đáp lời.

Nhóm này có hơn mười người, ngoại trừ Vương Hổ, Tần Tư Dung và Cơ Băng Yến ra thì vẫn còn có một số đệ tử Toàn Chân đạo và hơn một nửa Đạo binh.

Thực lực đều trên Đạo cơ cảnh.

Trong đó, thực lực của Vương Hổ là mạnh nhất, hiện giờ y cũng đã tu hành Hóa Long thuật, mặc dù tu vi chưa vào Nguyên Anh, nhưng thực lực lại không hề kém hơn Nguyên Anh sơ giai.

"Chúng ta đi thôi!"

Sau khi quan sát phương hướng một hồi, Vương Hổ vươn tay vẩy lên một cái, nhóm người liền đằng không mà lên, bay về phía đại doanh mà quỷ quân của Lỗ vương đang trú đóng ở cách đó không xa.

"Tiền bối."

Phi độn thời khắc, Vương Hổ thấp giọng truyền niệm:

"Lần này sư phụ đột nhiên triệu bọn vãn bối đến đây là vì chuyện gì?"

Mặc dù Mạc Cầu gửi thư nói là muốn bọn hắn trở thành tù phạm ở dưới này để làm yên lòng Vương điện chủ, nhưng Vương Hổ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhất là.

Trong đám người này còn có hai vị tiền bối che giấu tung tích đi theo.

"Không cần phải lo lắng."

Ở sau lưng Tần Tư Dung có một vị tu sĩ khoác trường bào màu đen chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh thúy, hiển nhiên là một vị nữ tu:

"Âm phủ đột nhiên triệu tập chắc là có ý nghĩ gì đó, bất quá Mạc đạo chủ đã xưa đâu bằng nay, cho dù có biến cố thì cũng sẽ không quá nguy hiểm, ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều."

"Huống hồ. . ."

"Còn có hai ta."

"Vâng." Vương Hổ thoáng an tâm, gật đầu xác nhận.

Đang khi nói chuyện thì bọn họ đã tới đại doanh.

"Người tới có phải là đệ tử Toàn Chân đạo không?" Một đạo quỷ ảnh từ trong doanh trại đằng không bay lên, phóng thích khí tức khủng bố, rõ ràng là một vị Quỷ Vương.

"Đúng vậy!"

Vương Hổ bay lên trước, chắp tay thi lễ:

"Tại hạ là đồ đệ của Toàn Chân Đạo chủ - Vương Hổ, đây là hai vị này là sư muội và môn nhân đệ tử, không biết hiện giờ gia sư đang ở nơi nào?"

"Ừm." Quỷ vật này liếc nhìn đám người rồi chậm rãi gật đầu:

"Các ngươi đi theo ta."

Nói xong liền khẽ vung tay lên, một làn khói cuốn theo con quỷ vật này bay đi.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, âm thầm giao lưu một cái, Vương Hổ lập tức căn dặn một tiếng, khí cơ nối thành một mảnh, không nhanh không chậm đi theo.

Một lát sau.

"Không thích hợp!"

Vương Hổ có nhiều kinh nghiệm sa trường, nhiều lần xuất sinh nhập tử, cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, ánh mắt của y có chút lấp lóe, truyền niệm về phía sau:

"Tiền bối, không phải sư phụ đã nói là sẽ tới đón chúng ta sao?"

"Tên này muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?"

"Không vội." Sau lưng, một giọng nữ không nhanh không chậm vang lên:

"Hỏi một chút là được."

Vương Hổ nhíu mày.

Trong lòng của y nói thầm, không chỉ là người dẫn đường ở trong Âm phủ này có chút không thích hợp, ngay cả thái độ thờ ơ của người ở sau lưng cũng rất lạ.

Ngay cả mình cũng có thể phát hiện được một chút gì đó, mình không tin là đối phương không phát hiện được.

Vương Hổ lắc đầu, Phong Lôi song sí ở sau lưng y nhẹ nhàng chấn động, độn tới gần con Quỷ vật kia, chắp tay mở miệng:

"Không biết tướng quân xưng hô như thế nào?"

"Có việc gì?"

Sắc mặt của con Quỷ vật này trở nên băng lãnh, tiếng nói cũng càng trở nên lạnh lùng.

"Cái kia. . ." Vương Hổ há hốc mồm, nói:

"Không phải gia sư đã nói là sẽ đến đón chúng tôi sao? Hiện giờ chúng ta đang đi đâu vậy? Dường như hướng này không phải tới Lỗ vương phủ?"

"Hả?" Quỷ vật nhíu mày:

"Ngươi biết cũng không phải là ít."

Nói xong nó liền nhẹ nhàng lắc đầu:

"Bất quá ta cũng chỉ làm theo lời dặn của cấp trên, không biết nguyên do cụ thể, ngươi cũng không cần hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết."

"Cái này. . ." Vương Hổ nhíu mày, nhưng lại không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ đành gật đầu:

"Cũng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận