Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 413. Vương Hổ

Chương 413. Vương Hổ


Người dịch: Whistle

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai.

Trong bất tri bất giác, Mạc Cầu đã bái nhập Thái Ất tông được hơn hai mươi năm rồi.

Trong khoảng thời gian này.

Trác Bạch Phượng và Thượng Quan Ngọc Bác lần lượt tiến giai Đạo cơ.

Trong đó, Thượng Quan Ngọc Bác chưa có thể thành công ở lần thứ nhất, lần thứ hai phải dùng một loại bí pháp phá thể nào đó.

Mặc dù chứng được Đạo cơ, nhưng tu vi khó có thể tiến thêm.

Đám người Liễu Vô Thương vì tìm kiếm di bảo của tiền nhân nên đã đi Nhạn Đãng sơn, mấy năm mới về, một đoàn người tổn thất nặng nề, người thì chết người thì bị thương.

Mạc Cầu nghe vậy thì trong lòng không khỏi có phần may mắn.

Bất quá, cũng nghe nói là có người lấy được chỗ tốt.

Hiện nay, Liễu Vô Thương đã bế quan nhiều năm, vẫn luôn không lộ diện, chỉ có Tang Thanh Hàn thỉnh thoảng đến đây bái phỏng.

Về phần tu vi của Mạc Cầu thì vẫn không nóng không lạnh, dựa vào dan dược, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng đột nhiên tăng mạnh.

Ngược lại thì Luyện Đan thuật của hắn lại có chút danh tiếng ở Thuần Dương cung.

Công việc cũng không có thay đổi gì, hắn đã quen với việc tọa trấn dược viên, thích sự tự tại.

Hàng năm Diệp gia đều sẽ đưa tới Linh thạch cung phụng.

Những năm này, bởi vì trên phương diện làm ăn xảy ra tranh chấp nên Mạc Cầu cũng ra mặt hai lần, nhẹ nhõm giải quyết.

Về công pháp.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân vẫn không có tin tức chuẩn xác, đối với chuyện này, Tạ Lưu Vân cũng không thể làm gì được.

Dù sao Kim Đan Tông sư không mở miệng thì y cũng không có cách nào.

Kiếm quyết thì Mạc Cầu lại lấy được mấy quyển, tập luyện trong lúc nhàn hạ.

Chẳng qua ngự kiếm pháp của Mạc Cầu đã đạt đến cảnh giới này rồi thì kiếm quyết bình thường đã không còn tác dụng gì nhiều.

Chỉ có thể xem như có chút ít còn hơn không.

Cuộc chiến bên Tiên đảo cũng đã ngừng lại, chiến tuyến dừng trước biên giới của Đại Tấn, song phương đang trao đổi.

Tình hình cụ thể như thế nào thì trong lúc nhất thời sẽ không biết được.

. . .

Hai mươi năm.

Tên tiểu mập mạp ngày xưa đã trưởng thành thành một vị đại hán.

Mặc dù thân hình của Vương Hổ vẫn còn rất mập, nhưng thịt mỡ trên người cũng đã biến thành cơ bắp tràn ngập lực lượng.

Lúc trước ngang ngược càn rỡ, ăn nói không nể nang gì thì hiện giờ vẫn như vậy, nhưng cũng có nhiều hơn mấy phần ổn trọng.

Tu vi.

Đã từ một giới phàm nhân đạt đến Luyện khí tầng tám.

Tốc độ này, cho dù là ở trong Thái Ất tông to lớn cũng không tính là chậm, nhưng y lại không tự mãn.

"Hổ ca." Một luồng độn quang đục ngầu từ trên không trung rơi xuống, một người cười tủm tỉm ném cho Vương Hổ mấy cây Linh dược rồi nói:

"Vật đã tới tay."

"Tốt!" Hai mắt Vương Hổ sáng lên, run tay tế ra một cái dược lô, xoa xoa hai tay kích phát liệt hỏa:

"Lập tức khai lô!"

"Hổ ca." Một người gầy ở bên cạnh tỏ ra lo lắng, nói:

"Lần này có được không vậy?"

"Yên tâm." Mặc dù mấy lần trước đều không thành công, nhưng Vương Hổ vẫn rất có lòng tin:

"Sư phụ ta chính là Mạc tiên sư đại danh đỉnh đỉnh trong Thuần Dương cung, thuật luyện đan của người làm cho Tông sư Kim Đan cũng đều phải bội phục."

"Chỉ là Vũ Linh đan mà thôi, chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà."

Độn quang tán đi, một vị công tử ca quần áo hoa lệ xuất hiện, nghe vậy thở dài:

"Hổ ca, không phải bọn đệ không tin huynh, thật sự là vì mấy lô đan dược mà bọn đệ cũng đã chịu không ít tội."

Mặc dù địa vị của mấy người ở trong dược viên đều không thấp, bậc cha chú cũng có bối cảnh, nhưng cũng không thể không kiêng nể gì cả.

"Biết, biết."

Vương Hổ huy động bàn tay, vẻ mặt không quan trọng, động tác cũng rất lưu loát, hiển nhiên là cực kỳ thuần thục.

"Khởi!"

Pháp quyết vừa xong, đan lô mở ra.

Các loại Linh dược bay vào trong đan lô theo thứ tự, thời gian trôi qua, một mùi thuốc nồng nặc dần dần bay ra.

Có cửa!

Đám người ở đây đều sáng mắt lên.

Một người trong đó còn mở miệng khen: "Mặc dù nhìn Hổ ca không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà thuật luyện đan lại thực sự rất mạnh."

"Đó là đương nhiên." Vương Hổ hất đầu một cái rồi nói tiếp:

"Lão tử thiên phú dị bẩm, chỉ là thuật luyện đan mà thôi, há lại có thể làm khó được ta, huống hồ còn có danh sư dạy bảo."

"Không sai, không sai." Công tử áo gấm xoa xoa tay, nói:

"Có Vũ Linh đan, lại thêm đan dược trong gia tộc, ta còn có thể xông một lần Đạo cơ."

"Tiểu Nguyên Tử." Vương Hổ liếc mắt nhìn sang, nói:

"Nếu như sau này ngươi thật sự trở thành tu sĩ Đạo cơ thì cũng đừng quên đám huynh đệ số khổ bọn ta."

"Không đâu không đâu?" Công tử áo gấm trừng to mắt, vỗ ngực lớn tiếng nói:

"Trương Nguyên ta là loại người này sao?"

"Hắc hắc. . ."

Vương Hổ cười khẽ, nghiêng người tiếp tục luyện đan.

Những năm này, bởi vì có Mạc Cầu, Ti Hành, Tiểu Thiền làm chỗ dựa, không có người nào ở trong dược viên dám quản Vương Hổ.

Ỷ có bối cảnh này, y lôi kéo được không ít người.

Chính là mấy người ở bên cạnh này.

Đều là người trẻ tuổi, không có tâm tư phức tạp, vong ân phụ nghĩa của người trưởng thành.

Vương Hổ không phải là người có tu vi cao nhất trong đám này, nhưng lại luôn tự xưng là lão đại, đám người này cũng chịu phục.

Ai bảo y to gan nhất, đầu óc còn linh hoạt.

Mấy người mà Vương Hổ chọn cũng đều có bối cảnh, không có người nào là đơn giản.

Dù là tu vi, đa phần là những nhân vật xuất sắc ở trong thế hệ trẻ tuổi, thậm chí có hi vọng Đạo cơ.

Có lẽ là trưởng bối của những người trẻ tuổi này có ý nghĩ khác, vậy mà lại thật bỏ mặc bọn họ chơi với nhau.

Như thế, một tiểu đoàn thể tàn phá dược viên khu Đinh vô tự và thậm chí là những khu dược viên ở xung quanh được sinh ra.

Không lâu sau đó.

Một trận reo hò vang lên, đan lô mở ra, một lò mười mấy viên đan dược bị đám người này chia cắt sạch sẽ.

"Vẫn là Hổ ca có biện pháp." Người gầy Miêu Thanh liếm môi, cười tủm tỉm mở miệng:

"Lưng tựa một khu dược viên to lớn như vậy, chỉ đơn thuần là đào Linh dược thì thu hoạch sẽ hơi ít một chút."

"Nhưng nếu có thể luyện thành Linh đan thì thu nhập sẽ lật gấp vài lần!"

"Đúng vậy." Trương Nguyên vuốt ve viên đan dược trong tay, hai mắt tỏa sáng:

"Đây chính là Vũ Linh đan đấy, Hổ ca có bản lãnh này, cho dù rời khỏi dược viên thì cũng không cần phải lo đường ra."

"Tại sao phải rời khỏi?"

"Đúng rồi!"

"Rồi rồi." Vương Hổ cười khoát tay:

"Có chư vị huynh đệ ở đây, sao ta nở rời khỏi được, trừ phi. . . Có ngày tiến giai Đạo cơ."

Nói đến chỗ này, hai mắt Vương Hổ có chút sáng lên, chẳng qua cơn xúc động này lập tức bị y kiềm lại.

"Đạo cơ!" Ánh mắt Miêu Thanh lộ vẻ giật mình, yên lặng ngẩng đầu:

"Ta thì đã không có hi vọng."

Miêu Thanh trời sinh đã có ám tật, còn là phàm nhân, hiện giờ cũng chỉ dựa vào đan dược mà tu tới Tiên Thiên.

Nếu như không phải trong nhà có bối cảnh thì Miêu Thanh còn không đủ tư cách bước vào vòng tròn này.

"Yên tâm." Vương Hổ gọi nói:

"Cho dù không thành Đạo cơ thì ta cũng có thể luyện cho các ngươi một lò duyên thọ đan, sống thêm hai bá cái giáp liền không thành vấn đề."

"Hì hì. . ." Trong mấy người này chỉ có một vị nữ tử duy nhất tên là Hàn Tiểu Tiên, nàng không nhịn được hé miệng cười khẽ, nói:

"Vậy chúng tôi trông cậy vào Hổ ca rồi."

Trong tràng lại vang lên những tiếng reo hò ồn ào.

"Nói đến chúng ta cũng không hiểu biết gì về tu sĩ Đạo cơ." Ánh mắt Trương Nguyên chuyển động, hiếu kì hỏi:

"Hổ ca, huynh nhận biết Mạc tiên sư, Ti tiên tử đều là Đạo cơ, ở bên cạnh họ có cảm giác gì?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Mấy người đồng thời nhìn lại, mặt mũi tràn đầy hiếu kì.

Luyện khí, Đạo cơ, tuy chỉ kém có một bước, nhưng lại như lạch trời ngăn cản tuyệt đại đa số tu sĩ.

Tuy rằng đám thiếu niên này đều có bối cảnh, nhưng bậc cha chú cũng đều chỉ thân quen với những tu sĩ Luyện Khí.

Những thiếu niên có có tu sĩ Đạo cơ trong gia tộc căn bản không chơi chung với bọn hắn.

Ngoại trừ Vương Hổ!

"Bọn họ?"

Vương Hổ nhíu mày, suy nghĩ một lát, mới nói:

"Sư phụ ta không thì có gì đáng nói, một vị khổ tu sĩ, làm việc bảo thủ, ngoại trừ Luyện đan ra thì những chuyện khác cũng không xuất sắc gì, chẳng qua ngươi đừng nghĩ ở trước mặt hắn giở trò láu cá."

"Ta đã chịu không ít đau khổ vì chuyện này rồi."

Nói xong còn vô thức vuốt vuốt mông mình.

"Ti tiên tử nha. . ."

Y hơi ngừng lại, mặt lộ quái dị:

"Không biết tại sao, rõ ràng tiên tử đối với ta rất tốt, còn trợ giúp cho ta rất nhiều, nhưng khi ở bên cạnh Ti tiên tử ta luôn cảm thấy không được tự nhiên."

"Mặc dù sư phụ lạnh lùng một chút, nhưng so sánh mà nói, ta vẫn thích đi động phủ của sư phụ hơn."

"Ây. . ." Vẻ mặt Hàn Tiểu Tiên cổ quái hỏi:

"Hổ ca, có phải là huynh mắc bệnh ngứa da muốn ăn đòn gì rồi không?"

"Ta thấy muội mới đang ngứa da!" Vương Hổ trừng to mắt, bẻ tay rôm rốp đang muốn động thủ.

"Đừng, đừng." Hàn Tiểu Tiên vội vàng cầu xin tha thứ, rụt cổ lại, nói:

"Chỉ là muội cảm thấy Ti tiên tử không những dung mạo xinh đẹp mà tính tình còn rất tốt, còn rất chăm sóc cho Hổ ca nữa."

"Dù gì cũng tốt hơn Mạc tiền bối mấy tháng mới lộ diện một lần nha?"

"Muội thì biết cái gì?" Vương Hổ trợn trắng mắt:

"Người giống như sư phụ ta mới thật sự là tu tiên giả, Ti tiên tử. . ."

"Các ngươi chưa từng nhìn thấy cổ hố của nàng, nếu như nhìn thấy thì sẽ tuyệt đối không chịu được."

"Cổ hố?"

"Đúng, chính là cổ hố!"

Hai mắt Vương Hổ co vào, y luôn luôn gan to bằng trời, nhưng lúc này lại đang lộ ra vẻ mặt sợ hãi:

"Chỗ đó, thật sự. . . Không phải là nơi dành cho con người."

"Lại nói!"

Vương Hổ nói to hơn:

"Ti tiên tử dùng Vu cổ chứng đạo, mặc dù thực lực lợi hại, nhưng về mặt tu hành thì vẫn là sư phụ của ta càng thấu triệt hơn, mặc kệ là câu hỏi gì, chỉ cần ta hỏi thì sư phụ đều có thể cho ra đáp án."

Vương Hổ không được tiếp xúc với nhiều tu sĩ Đạo cơ, nên y cũng không biết lời này của mình có ý vị như thế nào.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ thì cũng có chuyện không biết rõ.

Thực ra sợ là chỉ có Mạc Cầu mới có thể trả lời những ý nghĩ thiên mã hành không của y.

Đang khi nói chuyện.

Trên trời đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, lập tức hóa thành một trang giấy rồi quăng vào trong ngực Vương Hổ.

Hắn lập tức sững sờ, sau đó lại lập tức cuồng hỉ.

Biểu lộ trên mặt tràn đầy chờ mong, còn nhảy cẫng lên, hai mắt khẽ run, tâm tình kích động lộ rõ trên gương mặt.

"Rốt cục. . . Rốt cục có thể gặp mặt rồi?"

Hàn Tiểu Tiên ở bên cạnh dường như đã biết được chút gì, thấy vậy bèn nhếch miệng, vẻ mặt không vui.

Ẩn ẩn, có chút đố kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận