Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 645. Ám Sát

Chương 645. Ám Sát


Người dịch: Whistle

Chớp mắt đã hai ngày.

Trên không trung xuất hiện vài đóa tường vân.

Chu Vân Nghê đang ở trên đám mây khuất thân thi lễ, lạnh nhạt nói với Mộc Bát Công:

"Đạo hữu yên tâm, Chu gia sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng đạo hữu cũng nên khuyên nhủ vị kia đừng nên tiếp tục trêu chọc Chu gia, nếu không thì lão thân cũng sẽ không khách khí."

"Trong khoảng thời gian này, hơn mười thương đội của Chu gia bị người cướp đoạt, muốn nói không phải hắn ra tay. . ."

"Hừ!"

"Ai tin?"

"Chắc là trong này đã có sự hiểu lầm." Mộc Bát Công khẽ vuốt râu, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Hiện giờ, chúng tôi cũng không biết Mạc đạo hữu đang ở nơi nào, bất quá xin đạo hữu yên tâm, chỉ cần hắn liên hệ với chúng tôi thì Mộc mỗ sẽ ra mặt thuyết phục."

"Vậy là tốt rồi." Chu Vân Nghê gật đầu.

Hai người lại nói vài câu, Mộc Bát Công uyển chuyển cự tuyệt lời mời của đối phương, phất tay áo dài, khống chế đám mây bay về phương xa.

Chu Vân Nghê nhìn đối phương đi xa liền quay đầu nhìn về phía mấy vị tùy tùng:

"Bản thân Mạc Cầu đã bị trọng thương, có thể hay thoát được kiếp nạn này hay không thì còn khó nói, cho dù giữ được tính mạng thì cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể nhúc nhích."

"Người đã hạ thủ trong khoảng thời gian này tuyệt đối không phải là hắn!"

"Lão tổ nói đúng lắm." Một người chắp tay:

"Người của chúng ta đã từng thấy người hành hung, hình như là Linh thú của Mạc đại tiên sinh, chỉ là không ngờ là con Linh thú này lại cao minh như vậy."

"Thật ra như vậy thì càng tốt hơn." Lại có một người nói:

"Từ xưa đến nay cũng không thiếu chuyện Linh thú báo ân, có lẽ là gã họ Mạc kia đã chết rồi, cho nên nó mới nhiều lần trả thù chúng ta."

"Chẳng qua chỉ là một con Linh thú mà thôi. . ."

"Lần sau chắc chắn sẽ bắt được nó!"

"Hồng huynh, đừng nên coi thường nó, con Linh thú này rất không bình thường, cực kỳ giảo hoạt, người của chúng ta đã trúng bẫy nhiều lần rồi."

"Bị một con súc sinh đùa nghịch xoay quanh, ngươi còn không biết xấu hổ nói ra?"

"Đủ rồi!"

Chu Vân Nghê đập nhẹ quải trượng rồi từ từ đáp xuống dưới:

"Lần sau tìm cơ hội bắt con Linh thú này lại, có lẽ sẽ tìm được chỗ mà Mạc Cầu đang ẩn thân từ trong thần hồn của nó."

"Đến lúc đó, thương lượng hay không đã không phải do hắn nữa!"

"Vâng!"

Mấy người xác nhận.

Phía dưới, đám người Chu Tiểu Tiên đã chờ sẵn ở nơi này, khi thấy đám mây hạ xuống liền cùng nhau thi lễ:

"Lão tổ!"

"Ừm." Chu Vân Nghê mặt không biểu tình nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt dừng trên người Chu Tiểu Tiên một chút rồi lập tức tiến lên:

"Nói cho bên bản gia biết, nếu bọn họ cảm thấy lão thân làm không nhiều thì cũng không cần phải xen vào nữa, ta có thể tự xử lý chuyện ở nơi này."

"Vâng!"

"Còn có, đưa tin cho Đan Hùng, chuyện buôn bán không được chậm trễ. . ."

Một nhóm người vừa tiến lên, vừa nghe bà ta phân phó, thỉnh thoảng gật đầu, chậm rãi bước vào hậu viện.

"Hừ!"

Nói đến bản gia, trên mặt Chu Vân Nghê liền lộ ra vẻ khinh thường:

"Bọn hắn biết thọ nguyên của ta đã không nhiều, đang muốn để cho ta thành thành thật thật chờ chết thì có, cái gì mà an hưởng tuổi già, ít gây chuyện. . ."

"Lão tổ, bản gia là không muốn người quá vất vả."

"Yên tâm." Hai mắt Chu Vân Nghê co vào:

"Lão thân sẽ không chết nhanh như vậy, chuyện này sợ là làm cho những người ngóng trông ta nhập thổ vi an sớm một chút phải thất vọng."

"Nhất là tam phòng. . ."

"Hả?"

Đang khi nói chuyện, trong lòng bà ta đột nhiên nhảy lên một cái.

Yên tĩnh!

Quá yên tĩnh!

Tiếng bước chân, tiếng hít thở ở sau lưng, thậm chí là tiếng gió ở xung quanh mình đều đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một cảm giác tĩnh mịch bao phủ toàn thân.

Thức hải đột nhiên sinh ra báo động.

Không đúng!

Hai mắt Chu Vân Nghê co rụt lại.

Kim Đan ở trong cơ thể tự động vận chuyển, hộ thân pháp y không gió mà bay, 72 tầng Linh quang hộ thể được khắc họa trên đó lập tức xuất hiện.

"Bạch!"

Trong cảm giác của bà ta, trên hư không đột ngột xuất hiện một vòng hàn mang.

Hàn mang lao tới không nhanh, nhưng lại làm cho người nhìn biến sắc, thời gian giống như dừng lại.

Đây là tốc độ cực hạn tạo thành.

Hàn mang đâm vào trong Linh quang hộ thể, vầng sáng run rẩy, giống như dao nóng đâm vào mỡ bò, dễ như trở bàn tay đã xuyên thủng pháp y phòng ngự.

Chu Vân Nghê muốn động đậy.

Nhưng chẳng biết tại sao, thân thể giống như bị định trụ, không thể nhúc nhích chút nào.

Pháp lực lưu chuyển, vận chuyển kình lực, Thần niệm chập trùng, thậm chí là vùng không gian này giống như hổ phách bị đông kết vậy, khó mà nhúc nhích.

Trấn áp!

Đây là một lực trấn áp huyền diệu.

"A!"

Tiếng rống giận dữ từ chỗ sau trong thần hồn vang lên.

Vào thời khắc sinh tử, Chu Vân Nghê bộc phát tiềm năng Kim Đan đã mấy trăm năm tích lũy, lực lượng cuồng bạo bao phủ rồi lặng lẽ đánh nát phong ấn.

Pháp lực lại phun trào, Pháp bảo đang run rẩy.

"Đôm đốp!"

Trong cảm nhận của Mạc Cầu, chỉ trong nháy mắt này, Thần niệm của Chu Vân Nghê liên kết với Kim Đan, dùng Kim Đan để thôi động Pháp bảo, dùng Pháp bảo để kích phát ngàn vạn lôi đình.

Ngàn vạn Lôi đình lại lập tức phát sinh những biến hóa phức tạp, dọc theo quỹ tích huyền diệu hội tụ giữa thiên địa, hóa thành một cây gai nhọn, hung hăng đâm tới.

Kinh Thần Thứ!

Khi thi triển được Pháp quyết, trong lòng Chu Vân Nghê đột hiện cuồng hỉ.

Dường như tình huống cực hạn thi pháp này đã phá vỡ một loại ngăn trở vô hình nào đó, Kim Đan trong thể nội cũng bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu.

Kim Đan hậu kỳ!

Đột phá!

"Phốc!"

Vừa vui sướng chưa được một giây thì đã bị một vệt đao quang cắt ngang ý niệm, xuyên thủng mi tâm của bà ta.

Màu đỏ trắng vương vãi khắp mặt đất.

Mạc Cầu thu đao, một tay hư bổ, liệt diễm lập tức bao phủ đám người ở sau lưng.

Ngoài những hạ nhân và hộ viện có khí tức thuần túy ra, toàn bộ những người còn lại, bao gồm cả Chu Tiểu Tiên và đám tu sĩ Đạo cơ, đều đã hóa thành hỏa trụ cháy hừng hực.

"Oanh. . ."

Liệt diễm phóng lên tận trời.

Mạc Cầu vung tay áo, cuốn lên các loại Linh vật trong này rồi lắc mình một cái, độn không biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Trận pháp của Chu gia cũng tự phát khởi động, nhưng cũng đã mất dấu của hung thủ.

Cũng không lâu lắm.

Tin tức Chu Vân Nghê thân tử, Mạc Cầu mất tích liền truyền khắp tứ phương.

............

Độn quang rơi xuống.

Sắc mặt của Chu Huyền Cảm và Chu Trường Thiên đều trở nên lãnh túc.

Những người không có phận sự đã bị đuổi ra khỏi hậu viện, trong này chỉ còn vài vị tu sĩ Đạo cơ của Chu gia có sở trường tra tấn dò xét.

"Có điều tra ra được gì không?"

Chu Trường Thiên chính là Gia chủ tiền nhiệm của Chu gia, tu vi Kim Đan trung kỳ, mấy trăm năm nắm chức nắm quyền nên trông rất uy nghiêm, viễn siêu Đế vương trong thế gian.

Chỉ là mở miệng nói chuyện cũng làm cho người ta vô thức uốn gối quỳ xuống đất.

"Hồi lão tổ." Một người chắp tay hồi đáp:

"Lúc đó khí cơ ở nơi đây rất hỗn loạn, còn có một lực lượng huyền diệu trấn áp, Trận pháp và Hồi Quang thuật đều không thể tái hiện lại tình huống lúc đó."

"Bất quá. . ."

Người này dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

"Chuyện xảy ra ở đây chỉ phát sinh trong chớp mắt, căn cứ vào những khí tức còn sót lại ở xung quanh, trong nháy mắt đó, lực lượng mà hai người động thủ đã bộc phát ra lực lượng rất kinh khủng."

Nói xong liền bấm tay vạch một cái, trong tràng lập tức xuất hiện một chiếc thủy kính.

Bên trong thủy kính không có bóng người, chỉ có điện quang chói mắt và một đạo đao mang lóe lên một cái rồi biến mất.

Cho dù đây chỉ là cảnh tượng huyễn hóa dựa theo tình huống lúc đó, nhưng vệt điện quang kia và vệt đao mang kia vẫn làm cho những người ở xung quanh cảm thấy căng thẳng.

"Kinh Thần Thứ!"

Vệt điện quang kia, Chu Huyền Cảm không thể quen thuộc hơn được.

Ông ta cũng tu luyện Ngũ Lôi Chính Tâm pháp bí truyền của Chu gia, cho nên cũng biết rất rõ uy năng và độ khó khi vội vàng phát động của Kinh Thần Thứ.

Có thể nói.

Ngay lúc đó, Chu Vân Nghê chắc chắn đã dốc hết toàn lực để thi triển pháp này.

Nhưng mà. . .

Vẫn không thể nào thay đổi kết cục!

"Thập Phương Sát Đạo!" Ánh mắt Chu Trường Thiên biến hóa, ẩn hiện sát cơ:

"Không hổ là đấu chiến pháp được Cao Trùng và Trúc lão xưng là vô địch cận chiến, nếu đổi lại là chúng ta, trong cự ly như vậy cũng chưa chắc có thể tránh được."

Thực lực của ông ta và Chu Huyền Cảm còn mạnh hơn Chu Vân Nghê không ít, nhưng ba người đều là Kim Đan trung kỳ, cho dù có khoảng cách thì cũng sẽ không quá lớn.

"Thập Phương Sát Đạo tuy mạnh, nhưng cũng không phải không thể phá, chỉ cần kéo dài khoảng cách liền có thể làm cho hắn vô kế khả thi." Chu Huyền Cảm lắc đầu:

"Nhưng thuật ẩn nấp của người này thật sự là rất cao minh, có thể tới gần một vị Tông sư Kim Đan trong vòng mười trượng mới bị phát giác."

Điều này có ý gì, hai người đều rất rõ ràng.

Thích khách đỉnh tiêm!

Ẩn thân pháp thần bí khó lường, Thập Phương Sát Đạo lại cận chiến vô song, cả hai hợp lại làm một, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng sẽ cảm thấy lạnh sống lưng.

Mà Chu gia lại còn trêu chọc phải đối thủ như vậy!

"Khó trách."

Chu Trường Thiên than nhẹ:

"Khó trách tên Nguyên Thiên Y kia lại gãy trong tay kẻ này."

"Tổ phụ." Chu Huyền Cảm chắp tay:

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Cùng là Kim Đan, nhưng tuổi tác lại có thể chênh lệch hơn mấy trăm tuổi, ở trong tu hành giới, giữa đồng tộc kém hơn mấy bối phận cũng là chuyện bình thường.

Trước đây, người có bối phận cao nhất ở Chu gia chính là Chu Vân Nghê, bà ta đã gần chín trăm tuổi, có thể nói là ngàn năm lão cổ đổng.

Chẳng qua từ hai trăm năm trước bà ta liền thể hiện ra thiên nhân ngũ suy, tinh lực của bà ta đã không còn ở thời kỳ đỉnh phong nữa.

Sau bà ta mới là Chu Trường Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận